Cuối cùng hỏi thêm một câu: “Bán không?”
“Ta mua.”
Đương nhiên không thể bán được.
Mặc dù vật này trong tay có không ít, Đậu Trường Sinh cũng không quá để ý, nhưng rốt cuộc phần lớn vật này đều ở trong Long Môn, hiện giờ trong tay còn lại cũng không nhiều lắm.
Thứ này có thể nói là cực kỳ phỏng tay, cũng không dễ tiến hành xử lý, cho tới nay Đậu Trường Sinh đều không coi chuyện này ra gì, hiện giờ đúc lại Băng Phách Đao, lúc này mới nhớ tới chuyện này.
Nghĩ đến trong tay mình, có một viên nhỏ nhất, hơn nữa đại bộ phận còn vỡ vụn, vừa vặn dùng để làm tài liệu, về phần cầm răng rồng hoàn hảo, Đậu Trường Sinh nghĩ cũng không muốn nghĩ.
Bảo bối như vậy trong tay có một bộ phận không trọn vẹn, cũng đã là tạo hóa, hơn nữa chắc chắn có dị thường.
Ngồi ngay ngắn trong xe ngựa rời khỏi Thiên Công Ti, Đậu Trường Sinh bắt đầu tự hỏi chuyện này, lai lịch của chiếc răng rồng tàn phá này là có dấu vết để lần theo, là tạo hóa lúc trước ở Long Môn đạt được, mình đi Long Môn sống sót trở về, đạt được tạo hóa lớn như vậy là rất hợp lý chứ nhỉ?
Cuối cùng sau khi phân tích một phen xong, tổng kết lại chuyện không lớn.
Đây cũng không phải Thần Binh, thân thể Thượng Cổ Chân Long hoàn chỉnh, chẳng qua chỉ là đầu thừa đuôi thẹo mà thôi.
Nếu là tàn nhẫn một chút Thần Ma chém bản thân mình một đao, chảy một chút máu, bóc hai khối vảy, lấy ra đi buôn bán, đây là ổn định nguồn cung cấp, dù sao vết thương nhỏ loại này, lấy bản lĩnh khôi phục của Thần Ma cũng chỉ giống như ăn cơm uống nước đơn giản như vậy.
Chỉ cần tế thủy trường lưu, bán máu là có thể làm giàu.
Thậm chí là một trong cửu đại đặc thù Thần Ma【 Thân thể bất tử】, chỗ cần máu của Thần Ma trong lúc nhất thời gom đủ rất khó, nhưng chỉ cần kéo dài thời gian, trên trăm năm thì không phải không gom đủ.
Ứng với câu nói kia, người không biết xấu hổ đúng là thiên hạ vô địch.
Đậu Trường Sinh khẽ lắc đầu, đuổi đi ý nghĩ loạn thất bát tao này, làm gì có Thần Ma nào sẽ làm như vậy, bản thân không cần mặt mũi nữa sao, nếu bị lộ ra ngoài thì tuyệt đối là mất hết mặt mũi xã hội.
Không nói thà chết không nhục, thời gian dài lấy máu chắc chắn sẽ có ảnh hưởng đến trạng thái bản thân, thậm chí là ảnh hưởng đến căn cơ, sẽ không có Thần Ma nào đi làm chuyện đó cả, tóm lại kế hoạch có tốt đẹp đi nữa thì hiện thực vẫn là rất tàn khốc.
Sau khi trở lại Triệu phủ, Đậu Trường Sinh tiếp tục tu hành.
Là Điện chủ Chu Tước điện, chưởng quản hình sự của Thần Đô, sự việc của Lục Phiến Môn không ít, sau khi Đậu Trường Sinh giao quyền, sẽ có Quan Tín Nhiên đi xử lý, chuyện lớn có thể kinh động đến Đậu Trường Sinh lại chẳng có một chuyện nào cả.
Dù sao đại án chấn động Thần Đô cũng sẽ không xảy ra trong ba đến năm ngày, không biết bao lâu mới có một lần, cho nên mỗi ngày Đậu Trường Sinh đều rút ra một chút thời gian xử lý là được.
Đậu Trường Sinh ở đây an phận, đang chuẩn bị mấy ngày sau đi chợ đen, nhưng cây muốn lặng mà gió lại không ngừng.
Khi Đậu Trường Sinh rời khỏi Thiên Công Ti, Lễ Bộ Tả Thị Lang cũng đã thu được tin tức, cụ thể mỗi một chi tiết thì Lữ Phương không có năng lực thu được, nhưng tình huống đại khái là hiểu được.
Lữ Phương ngồi quỳ trong thư phòng, trên bàn trước mặt đang đặt từng quyển án tông, không ít hồ sơ đã mở ra, có thể từ trên chữ nghĩa nhìn ra phía trên xuất hiện không ít ba chữ Đậu Trường Sinh.
Cái tên này, trên cơ bản cách một hàng sẽ xuất hiện, tần suất xuất hiện vô cùng cao.
Phần đông hồ sơ chồng chất cùng một chỗ này, toàn bộ đều có liên quan đến Đậu Trường Sinh, trong đó không ít đều xuất thân từ Lục Phiến Môn, cũng có hồ sơ thành lập của Thần Hầu Phủ, Kim Linh Vệ, Đông Hán, cũng có hồ sơ Đậu Trường Sinh phá án.
Xuất phát từ đủ loại cơ cấu, nguyên do cũng không giống nhau, nhưng giống nhau ở chỗ, đều là tin tức của Đậu Trường Sinh, hoặc là xử lý án kiện.
Lữ Phương gần đây nghiên cứu Đậu Trường Sinh, đây không phải là một câu nói dối, mượn lực lượng của Thái tử, hồ sơ và và tài liệu của Đại Chu, toàn bộ đều sao chép một phần, hiện giờ đặt trên bàn của Lữ Phương.
Trên mặt tin tức này, Lữ Phương đã xem qua xem lại nhiều lần, không biết nhìn bao nhiêu lần, đã sắp thuộc làu làu rồi.
Cẩn thận nghiên cứu kĩ cuộc đời Đậu Trường Sinh, lúc này liền nghe được tin tức mới nhất, Lữ Phương biết Đậu Trường Sinh đã ra tay.
Lấy sự hiểu biết của Lữ Phương với Đậu Trường Sinh, Đậu Trường Sinh giỏi ngụy trang, rõ ràng là thiên hạ đại ác, nhưng lại làm bộ như bạch liên hoa, mọi chuyện đều tự cho mình là chính đạo, cũng không làm chuyện trái pháp luật loạn kỷ cương.
Trước sau bao nhiêu lần, cho dù là trong lòng tức giận, nhưng cũng là bất động thanh sắc, sau đó mượn vụ án khác, trực tiếp vu oan hãm hại, làm chuyện một cách thiên y vô phùng, hoàn mỹ không tỳ vết.