“Đối mặt với sự liên hợp của bọn họ, điện hạ căn bản không phải là đối thủ, phương thức phá cục duy nhất chính là tiêu diệt từng bộ phận một.”
"Thần suy nghĩ thật lâu, mới phát hiện Đậu Trường Sinh thật sự là lợi hại, hắn biết tình cảnh của chúng ta, cho nên sau khi Vương tiên sinh khởi hành, lập tức lựa chọn đúc lại Băng Phách Đao, biểu lộ ra bản thân suy yếu, mượn chuyện này dụ dỗ chúng ta ra tay."
Động tác vuốt ve nhẫn của Thái tử dừng lại, sau khi im lặng trong ba năm nhịp hô hấp, mới mở miệng nói: “Sao Đậu Trường Sinh không đợi Vương tiên sinh đến rồi mới ra tay?"
“Đây không phải là nắm chắc phần thắng rồi sao?”
Lữ Phương khẽ lắc đầu nói: “Điện hạ suy nghĩ đơn giản, bọn họ tự chiến đấu, thực lực quá mức phân tán, căn bản là năm bè bảy mảng, nếu không có điện hạ làm công địch, căn bản không thể ngưng tụ lại.”
"Nhìn như liên hợp lại thì lớn mạnh, chúng ta lo lắng cũng không phải là đối thủ, nhưng đây là đứng ở góc độ của chúng ta nhìn xem, đổi vị trí suy nghĩ, Đậu Trường Sinh nào có nắm chắc, cho rằng bọn họ có thể lại liên hợp lại."
"Trong tầm nhìn của hắn, đảng Thái tử vô cùng mạnh mẽ và là một đối thủ khó đánh bại."
“Cho nên lúc này ra tay, vừa đúng, chỉ cần điện hạ có lòng giết hắn thì nhất định phải ứng chiến.”
“Hoặc là đi đánh cược một lần, đánh cược sau khi Vương tiên sinh đến bọn họ sẽ không liên hợp?”
Thái tử thở dài một hơi, đánh cược?
Sao có thể.
Căn bản không dám đi đánh cược.
Tình cảnh của bản thân mình cùng đối phương giống nhau, nhìn thấy đều là đối phương lớn mạnh, nhưng mình biết chuyện nhà mình, đánh cược mạo hiểm quá lớn, không bằng mạo hiểm ứng chiến.
Haiz.
Thái tử lại thở dài một hơi.
Trong lòng không khỏi ưu sầu.
Lúc nào lại coi Đậu Trường Sinh là kẻ địch lớn nhất trong đời rồi.
Hơn nữa mình là Thái tử, chính thất của Đại Chu, trữ quân của một quốc gia, lại có cảm giác bị vây ở thế yếu.
Không riêng gì mình nghĩ như vậy, Lữ Phương trước mặt cũng nghĩ như vậy.
Đậu Trường Sinh chỉ là một võ phu, dĩ nhiên lại làm khó Thái tử đương triều, quả thật là khi quân, đại nghịch bất đạo
Thái tử lại thở dài, bản thân mình lại bị Điện chủ Chu Tước điện hãm hại, thật sự là khó có thể mở miệng.
Một bước sai, từng bước sai.
Tấn Vương được cường viện này, ngược lại áp bách bản thân mình, lại làm cho Thái tử có cảm giác hít thở không thông.
Đậu Trường Sinh tỏ vẻ địch yếu, tự bộc lộ điểm yếu sơ hở ra, đây là một dương mưu, không riêng gì dụ dỗ bản thân mình ra tay, cũng là đang bức bách bản thân mình ra tay, lấy tính mạng của mình làm mồi nhử, Đậu kia có gan to bằng trời chính là bản chất của hắn.
Thái tử thấy được càng sâu một tầng, bố cục ba tháng đã sớm bố trí xong sát cục, nhưng bản thân mình không thể không ứng chiến, trừ phi là đi đánh cược một lần.
Nhưng đánh cược là không có khả năng, đại nghiệp lớn củamìn vốn là chiếm thượng phong, làm sao có thể đi đánh cược mệnh được.
Trong ngoài cả hai phía đều bị tính kế gắt gao.
Tin tức tốt duy nhất, là Đậu Trường Sinh là người, mà không phải thần.
Thái tử vẫn chưa đánh mất lòng tin, ánh mắt nhìn Lữ Phương hỏi: “Ngươi định làm như thế nào?”
Lữ Phương giơ hai ngón tay, khoa tay múa chân với Thái tử nói: “Có hai cách.”
“Cách thứ nhất chính là nguy hiểm nhất, truy giết đến cùng.”
“Đậu Trường Sinh cho dù có Băng Phách Đao cũng không tới võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm, không có Trọng Giáp Binh Đại Lương, chỉ cần mời một vị Đại Tông Sư ra tay là có thể giết chết Đậu Trường Sinh.”
“Để bảo đảm chuyện không may, có thể mời một vị Vô Thượng Tông Sư, Trường Sinh Cốc Trường Thọ Chân Nhân hoặc là Thần Hầu Gia Cát Vô Ngã, lại có ba năm vị Đại Tông Sư ra tay, không tin Đậu Trường Sinh không chết.”
Thái tử trực tiếp phủ quyết nói: “Trường Thọ Chân Nhân là trụ cột vững vàng của chính đạo, không thể làm loại chuyện ám sát bỉ ổi này, Thần Hầu cũng quang minh lỗi lạc, lời như vậy không cần nói nữa.”
"Mặc dù bản cung chướng mắt Đậu Trường Sinh, nhưng đối phương là Điện chủ Chu Tước điện của Lục Phiến Môn, đã là trọng thần quốc triều, nếu chết vì ám sát, ảnh hưởng quá ác liệt, đây là một loại đả kích trọng đại đối với uy vọng còn sót lại của Đại Chu."
“Nhất định phải giữ quy tắc hạ thủ ngầm, nếu không hôm nay ta giết ngươi, ngày mai ngươi giết ta, lòng người văn võ cả triều hoảng sợ, Đại Chu cũng sẽ vong.”
Trong lòng Lữ Phương thở dài một tiếng, Đậu Trường Sinh bất chấp mọi thứ không kiêng nể gì, hiện giờ lại dám hãm hại Thái tử, không phải là nguyên nhân này sao.
Địa vị đến tứ đại Điện chủ, trực tiếp ám sát là phá bỏ quy tắc, mang đến ảnh hưởng quá lớn, sẽ làm lạnh lòng người trong thiên hạ lạnh xuống, nhưng bây giờ không giống như ngày xưa, hôm nay tranh giành đoạt đích đã đến thời khắc tàn khốc nhất.