Đạo lý đơn giản như vậy, vừa mới bắt đầu thì quan tâm quá sẽ bị loạn, nhưng hiện giờ Đậu Trường Sinh đã suy nghĩ rõ ràng, nhưng đã diễn thì cũng phải diễn cho ra trò, lộ ra vẻ mặt ưu tư lo lắng, mặc dù biết rõ có người tính kế kéo mình, nhưng Đậu Trường Sinh còn định dựa theo đối phương để diễn.
Có đôi khi chính là khó có lúc được hồ đồ, phát hiện nhưng không nói ra, nếu như người ta thẹn quá hoá giận, không kéo mình nữa, chẳng phải tương lai sẽ lo lắng sao?
Hiện giờ muốn làm nhất chính là làm sao thoát thân được trong lần thanh tẩy Lục Phiến Môn này, chuyện còn lại thì để nói sau.
Có thể không lãng phí giá trị tu vi thì cũng không cần phải lãng phí giá trị tu vi.
Sau một khắc, bên ngoài thành bụi đất bay đầy trời đã tản đi, Tiên Thiên Bắc Đẩu Đại Trận ùn ùn kéo đến cũng giải trừ, bóng dáng khổng lồ của Trường An Quân cũng không nhìn thấy, tất cả đều khôi phục bình tĩnh.
Mọi người bên trong Chu Tước Điện, bắt đầu ngồi dậy, chờ đợi triều đình xử lý.
Thời gian chờ đợi cũng không quá lâu, ước chừng sau nửa canh giờ, tiếng bước chân từ phương xa truyền lại, tổng cộng có ba người đi vào Chu Tước Điện.
Đậu Trường Sinh chủ động đứng dậy, nghênh đón người tới.
Đậu Trường Sinh nhận biết một trong số ba người đó, chính là Thủ phụ đương triều Từ Trường Khanh, lúc này Từ Trường Khanh khó có thể che dấu được mỏi mệt, mặc dù đã thay đổi quần áo nhưng một ít thương thế cũng không thể che dấu được, lúc này đang tự mạnh mẽ chống đỡ tinh thần đến đây xử lý chuyện Lục Phiến Môn.
Lục Phiến Môn là lục ti Đại Chu, là cơ cấu bạo lực Đại Chu dùng để trấn áp thiên hạ, chuyện lớn trước mắt là xử lý xong các sự việc của Lục Phiến Môn, thậm chí nó còn vượt qua cả việc xử lý tang lễ cho Thánh nhân.
Khi Thánh nhân bị giết chết, triều đình khẩn cấp cần một vị Tông Sư thượng tam phẩm ổn định lại mọi việc của Lục Phiến Môn, đây là chuyện trọng yếu nhất.
Nếu Lục Phiến Môn làm ầm ĩ, nhiều Tông Sư như vậy nếu xử lý không tốt, Đại Chu sẽ lại một lần nữa chịu một đòn nặng nề, dù sao Lục Phiến Môn có rất nhiều Tông Sư, bọn hắn không chỉ đại biểu cho chính mình mà sau lưng mỗi một vị đều có gia tộc, trong cuộc đời ai mà chả có hai ba vị bằng hữu tốt.
Rồng và rắn không thể giao tiếp với nhau, có thể kết giao làm bằng hữu với Tông Sư thì nhất định cũng là Tông Sư, phạm vi mở rộng ra, ảnh hưởng mang đến thật sự quá lớn, mưa gió vùi dập Đại Chu không chịu được một cuộc đại loạn nữa.
Nhưng Từ Trường Khanh cao quý là Thủ phụ lại đứng ở một bên, mà nhân vật chính lại là vị xa lạ đứng ở giữa kia.
Nhìn qua đối phương hơn khoảng 40 tuổi, tóc hoa râm, sống mũi cao thẳng, đặc biệt là đôi mắt kia giống như bảo thạch, bên hông đeo một khối ngọc trắng hình rồng, sắc mặt nghiêm túc, không giận tự uy, một luồng áp lực tự nhiên sinh ra.
Mà một luồng khí tức này tuyệt đối không thể sai được.
Là《 Hoàng Cực Kinh Thế Lục》.
Trong thiên hạ người có thể tu hành《 Hoàng Cực Kinh Thế Lục》, chỉ có trữ quân và Thánh nhân.
Cho nên vị trước mặt này chính là một trong hai người Thái Tông và Cao Tông.
Từ Trường Khanh chủ động giới thiệu nói: “Vị này là Cao Tông bệ hạ.”
Cuối cùng ánh mắt nhìn một nam tử đứng bên cạnh Cao Tông, vị này thân mặc cẩm bào hoa lệ, kim quan ngọc đái, cẩm bào thêu lên hoa lệ, đường kim mũi chỉ tinh tế, phía trên cẩm bào thêu đồ án rồng bay, đồ án kia thêu sống động như thật.
"Hạo Thiên Tông Lục Phi Vũ.”
Lục Phi Vũ chủ động mở miệng, ánh mắt nhìn Đậu Trường Sinh tràn đầy thưởng thức, thái độ ôn hòa nói: “Trần Quốc công một trận chém nhất phẩm, dương danh thị uy cho tộc ta.”
"Ta ở Hạo Thiên Tông đã nghe thấy, cũng là khát vọng hướng tới của ta, nghĩ tới tiền bối của tộc ta, một đao một thương mở rộng ra 108 châu nhân giới.”
"Tương lai thiên hạ đạt đến 109 châu, thậm chí là 120 châu, sẽ phải nhìn vào sự nỗ lực của chúng ta.”
Cao Tông ôn hòa nói: “Cơ hội sẽ không thiếu, Thiên Ngoại Thiên đã phát hiện ra Động Thiên không xác định, là Động Thiên Thượng Cổ truyền thừa xuống , Thần Ma đang bắt đầu đàm phán, đợi đến khi đàm phán thành công, sau đó di chuyển Động Thiên, đến lúc đó chính là vạn tộc tranh chấp, là lúc sở hữu Động Thiên.”
"Chỉ cần Phi Vũ và Trần Quốc công có thể đánh tan vạn tộc, đoạt được Động Thiên thì nó sẽ hóa thành châu thứ 109 trong thiên hạ của Đại Chu ta.”
Đậu Trường Sinh nói: “Bệ hạ xem trọng thần rồi, thần bây giờ chưa đặt chân lên thượng tam phẩm, muốn chiến thắng trong tranh chấp với vạn tộc, đây là chuyện không có khả năng, đổi thành Lục tiền bối thì còn có thể được.”
Cao Tông mỉm cười nói: “Đừng lo lắng, một Động Thiên xuất thế, trước đó chỉ là chuẩn bị, cũng không biết phải mất bao nhiêu thời gian, mặc dù đều nói là vạn tộc tranh chấp nhưng cũng là những tộc nhỏ, làm sao có cơ hội được.”