Chương 790: Đoàn thể tạo phản nhỏ, thành viên tổ chức Tiềm Long 4
Lực lượng như vậy đủ để công phạt bất kỳ tông môn nào trong thiên hạ, mà lão Lương Vương còn có bối cảnh Cửu U Minh Giáo, nếu không mang lão Lương Vương đi bán cũng không có đủ tiền tài khổng lồ như vậy.
Đây là một bí mật lớn, Đậu Trường Sinh vẫn luôn giữ ở trong lòng, nếu lộ ra thì Động Thiên của Cửu U Minh Giáo và Trọng Giáp Binh Đại Lương sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người.
Nếu có người muốn tranh đoạt Chân Long đại thiên mệnh, chắc chắn sẽ không bỏ qua lực lượng này, 3000 biên chế Trọng Giáp Binh Đại Lương có thể tương đương với chiến lực của võ đạo nhất phẩm, mặc dù chỉ là võ đạo nhất phẩm bình thường nhưng cũng đủ để khiến cho người khác điên cuồng.
Sau khi loạn thế đến, đây cũng là một lực lượng để tự bảo vệ mình.
Bầu không khí ngưng đọng lại, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, Phí Lỗi nhìn gốc Tam Tài Tinh Thần Thảo trước mặt này đến nỗi bỏng mắt, mặc dù đã chứng đạo Pháp Tướng, vật này đã không còn tác dụng, nhưng nếu năm xưa hắn có vật này, thì hắn cần gì phải liều mạng nguy hiểm đi phấn đấu chứ?
Phí Lỗi nhìn về phía Quan Tính Nhiên, dẫn đầu lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc: “Vật này còn quan trọng hơn cả mạng, nếu đại huynh ban có thể ban thưởng cho ngươi cũng có nghĩa là đã thưởng thức ngươi, cũng đã tán thành ngươi.”
“Chỉ cần trong thành và tận tâm làm việc cho đại huynh, tương lai cũng không phải không thể đột phá lên võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm, thậm chí là võ đạo Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm cũng là chuyện không phải không có khả năng.”
Ánh mắt Phí Lỗi lại nhìn về phía Vương lão, sau đó hai tay ôm quyền chắp tay nói với Đậu Trường Sinh: “Đừng nghĩ đây là lời ta nói khoác.”
“Đại huynh có thiên tư ngút trời, là tuyệt thế thiên kiêu, hai mươi tuổi đã liên tiếp giết được Tông Sư, độc chiếm vị trí đầu của Nhân Bảng, đè thiên hạ không thở nổi.”
“Từ khi đại huynh đăng lâm lên đứng đầu trên Nhân Bảng, làm gì còn có ai dám đến đây khiêu chiến nữa, cho dù là Cửu Tiêu Lôi Thần Triệu Vô Cực ngày xưa cũng cũng có không ít người dám đến khiêu chiến, nhưng lại có ai dám đến đây khiêu chiến đại huynh chứ?”
“Không lâu trước đây, đại huynh còn một trận chém võ đạo nhất phẩm, uy phong hiển hách, cho dù là Vô Thượng Tông Sư cũng sẽ coi trọng đại huynh.”
“Mà lúc này mới chỉ mất hai năm mà thôi.”
Phí Lỗi dừng một chút rồi nói tiếp: “Hai năm trước, đại huynh cũng mới là một tiểu bộ khoái của Lục Phiến Môn, thực lực chỉ là cửu phẩm.”
“Đại huynh có thiên phú Thần Ma, cho dù Thiên Cơ Báo có châm chọc, khiêu khích nhưng bọn họ là đang trình bày một sự thật, chỉ cần đại huynh không chết nhất định sẽ trở thành Thần Ma.”
“Một người đắc đạo gà chó thăng thiên, đại huynh trở thành Thần Ma, chúng ta cũng sẽ thành Thần Ma, đấy là chuyện không thể nào, lời nói như vậy quá giả, nhưng chúng ta có thể trọng tố Pháp Tướng, đột phá đến võ đạo nhất phẩm sẽ là chuyện không phải khó nữa.”
“Thậm chí là ngồi lên vị trí thập bát thế gia một chút.”
Thập bát thế gia.
Bốn chữ này khiến Quan Tín nhiên đau đớn, cũng khiến Quan Tín Nhiên như tỉnh ở trong mộng, bất ngờ đứng dậy, trịnh trọng bái lạy Đậu Trường Sinh, sau đó thuận thế quỳ trước mặt hắn, dập đầu ba cái và trầm trọng mở miệng nói: “Chỉ cần công gia không vứt bỏ, thuộc hạ nhất định sẽ vì công gia và xông pha khói lửa…”
Đậu Trường Sinh giơ tay khởi động pháp lực, một bàn tay vô hình nâng Quan Tín Nhiên lên sau đó cao giọng nói: “Chỉ cần ngươi trung thành và tận tâm, ta chắc chắn sẽ không keo kiệt ban thưởng.”
Đậu Trường Sinh lại nhìn Vương lão rồi lấy một phần thịt rồng thu được lúc trước ra, giao cho Vương lão nói: “Đây là chuyện ngày xưa ta đã hứa với Vương lão, để Vương lão khôi phục lại trạng thái đỉnh phong một lần nữa.”
Sau đó lại lấy một số bảo vật ra đưa cho Phí Lỗi và nói: “Cái này có thể trợ giúp ngươi Khai Khiếu, sau đó tài nguyên sẽ nghiêng về phía ngươi, tương đương với việc giúp nhị đệ đột phá đến võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm.”
Ánh mắt hắn lại nhìn xung quanh, nhìn vào mấy người nói: “Các ngươi đi theo ta, tương lai cũng sẽ không kém.”
“Pháp Tướng đã định cũng không sao cả, võ học Thần Ma trấn phái có thể đột phá giới hạn, ta có 《 Diêm La Trấn Ngục Kinh》, nếu tương lai các ngươi không thăng tiến được nữa, ta sẽ tương trợ giúp các ngươi trọng tố Pháp Tướng, tăng tiềm lực lên thêm một bước.”
“Chủ công.”
Trong lúc nhất thời mọi người đều vui vẻ, bầu không khí nhiệt liệt vẫn luôn kéo dài đến nửa đêm mọi người mới rời đi.
Đậu Trường Sinh nhìn chăm chú vào bóng lưng của bọn họ, sau đó lấy ra một mặt gương đồng từ trong ngực, gõ nhẹ một cái, hình ảnh trong gương đồng mơ hồ như mặt hồ nước gợn sóng, sau đó không ngừng lăn tăn.
Cuối cùng một người đàn ông trung niên mũi thẳng, gương mặt hung ác xuất hiện, trên mặt hắn từng có một vết sẹo, dù nó đã khép lại nhưng cũng hủy cả gương mặt hắn, da thịt lộ ra ngoài, vết sẹo càng thêm dữ tợn. như con rết đang bò.