Chương 812: Tiểu thiên mệnh 2
Đậu Trường Sinh hít thở một hơi thật sâu, lúc này có chút hối hận, ở kiếp trước lúc xem phim truyền hình còn nhỏ nên nói quá nhiều, không chỉ là lãng phí thời gian của mình mà còn ảnh hưởng tới tiểu thiên mệnh bây giờ của bản thân.
Một số chuyện xảy ra ở kiếp trước vẫn tồn tại ở trong trí nhớ, suy nghĩ một chút thì sẽ xuất hiện ra vô số hình ảnh điện ảnh, lúc đó xảy ra vô số cảm khái, đặc biệt là ở kiếp trước còn nói chuyện trực tuyến với một người nào đó trong chương này của cuốn tiểu thuyết, ủng hộ loại tư tưởng tuyệt địa thiên thông kia.
Cho rằng thế giới siêu phàm muốn tất cả chúng sinh đều bình đẳng, tất nhiên phải phân tán linh khí đi, phai mờ linh cơ, đoạn tuyệt lực lượng siêu phàm.
"Thất phu giận dữ, máu tươi năm bước. "
Ngay cả Chí Tôn thiên hạ cũng sẽ một đao chém chết, nếu không phải như vậy thì Đại Chu này, vạn dân cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi.
Đúng vậy, giá trị thời kỳ mấu chốt này, suy nghĩ của Đậu Trường Sinh còn hỗn tạp, cũng không có dựa theo loại bí thuật kia mà đến, cũng là do Đậu Trường Sinh từ bỏ, làm một người xuyên việt, ở kiếp trước rất dễ dàng đi theo bầu không khí, không biết phun ra bao nhiêu lời kinh thiên động địa.
Mà trận vừa mới xuyên qua kia, sau khi biết Thần Ma, không biết ra đời đã sinh ra bao nhiêu hào hùng, bọn họ nhằm nhò cái rắm gì chứ, tất cả đều bị bóp chết.
Lực lượng của tiểu thiên mệnh và đại thiên mệnh có hạn, sẽ không xuất hiện chuyện không có cách nào hoàn thành, cho dù là có khó khăn đi nữa thì thiên mệnh tuyệt vọng cũng có xác xuất thành công, sẽ không xuất hiện chuyện một vị phàm nhân giết Thần Ma, loại chuyện tuyệt đối không có cách nào làm được này.
Đậu Trường Sinh vò đã mẻ không sợ vỡ đương nhiên cũng có lực lượng, liếc mắt nhìn giá trị tu vi một chút, nếu như không có giá trị tu vi, Đậu Trường Sinh làm sao có thể cảm giác được lúc này kích hoạt tiểu thiên mệnh, chắc chắn sẽ đi xuất gia ở trong miếu thờ, mỗi ngày ăn chay niệm phật, thanh tâm quả dục trôi qua khoảng tám năm mười năm lại kích hoạt.
Trong đầu Đậu Trường Sinh sinh ra đủ loại ý nghĩ, cuối cùng lo lắng biến mất, lộ ra nụ cười.
Muốn nhìn xem lý tưởng hào hùng nào ngày xưa, cuối cùng thì cái nào xuất hiện.
Đậu Trường Sinh ngưng thần tĩnh khí, ký ức trước kia ở trong trí nhớ chậm rãi hiện ra ở trong đầu.
Đó chính là vào đêm khuya, hình ảnh một tên thiếu niên tuấn mỹ quay lưng về phía phòng bộ khoái của phường Chu Tước.
Trên người mặc trang phục chim bay, trên eo đeo Nhân Nghĩa Đao.
Hình ảnh sau đó nhanh chóng lướt qua, cuối cùng hóa thành hình ảnh cầm đao đứng trước cửa bản bộ của Lục Phiến Môn.
Hôm nay không sống thì tức là chết.
Nếu là chết thì phải tưới máu cả Lục Phiến Môn.
Một luồng buồn bực bất bình tự nhiên sinh ra, ung dung thong dong nói: "Mười năm mài một kiếm, lưỡi đao sắc bén chưa từng thử. Hôm nay mang ra đây, người nào có chuyện bất bình?"
Sau khi Đậu Trường Sinh phun ra những lời đó xong thì oán giận biến mất không còn.
Ánh mắt hắn thăm thẳm thâm thúy, kể từ hôm đó đến nay đã hai năm trôi qua, nhưng không thể ngờ được rằng biến cố gia tộc ảnh hưởng lớn nhất vẫn là một trận chiến trước bản bộ Lục Phiến Môn.
Đao trảm thiên mệnh, danh chấn thiên hạ.
Thiên hạ đều nhìn thấy phong cảnh của mình, Thiên Cơ Báo liên tục không ngừng bôi đen tên mình, nhưng ai có thể ngờ được lúc ấy mình hoảng sợ không chịu nổi.
Chỉ cần nghĩ đến Diệp Vô Diện xếp hạng thứ 7 trên Nhân Bảng sẽ phải gánh chịu áp lực đòn tấn công phô thiên cái địa kia.
Đó là lần cận kề tử vong nhất, cũng là lần lột xác lớn nhất của mình, mặc dù sau đó đã trải qua không ít chuyện lớn, nhưng việc này xem như là ảnh hưởng lớn nhất đối với mình.
Mặc dù trong lòng không muốn thừa nhận nhưng như hôm nay thiên mệnh vừa ra, Đậu Trường Sinh không thể không tán thành, lúc trước mình hận không chỉ là hận Diệp Vô Diện mà còn hận m Cực Tông kia, hận sư phụ thần bí, cũng hận Lục Phiến Môn, hận Đại Chu.
Cũng có hận ý với một nhà Trịnh tổng bộ đầu, tiền âm phủ kia chính là sinh lộ, bản thân mình cố ý làm ra vẻ tiêu sái cho Trịnh gia.
Nếu thật sự có lựa chọn thì làm sao mình lại làm như vậy, thiên cổ khó khăn duy nhất là chết, ai mà lại không muốn tiếp tục sống chứ, chỉ là không có biện pháp nào khác, không giao tiền âm phủ ra thì sẽ không có cơ hội rời đi, còn không bằng giữ vững thể diện.
Bây giờ nhắc lại chuyện xưa, không phải tiểu thiên mệnh muốn Đậu Trường Sinh giết Diệp Vô Diện, cũng không phải phá hủy Đại Chu, mà chính là sự bất bình...
Khoan đã.
Đậu Trường Sinh phục hồi lại tinh thần.
Đột nhiên cảm giác có chỗ nào đó không đúng, diệt trừ chuyện bất bình trong thiên hạ, vậy làm sao mà làm được.
Đây chính muốn thiên hạ đại trị, lúc này mới có thể ngăn chặn việc này từ trong gốc rễ.
Phạm vi quá lớn.