Chương 817: Lòng son dạ sắt Đậu Trường Sinh
Không oan uổng một người tốt, cũng không có buông tha một kẻ gian ác nào.
Đậu Trường Sinh đọc án kiện nhanh như gió, cuối cùng ánh mắt lại một lần nữa dời tầm mắt về, nhìn về phía mấy hàng chữ ngắn ngủn ban đầu kia.
Chính thức có vấn đề là ở chỗ này, vụ án lần này không lớn nhưng nếu muốn ngược dòng tìm hiểu căn nguyên xâu xa thì ảnh hưởng lại là không nhỏ, bây giờ Vương gia xảy ra chuyện đã xuống dốc, nhưng tổ tiên lại từng vinh hiển, chính là một trong 36 công thần khai quốc.
Mà Triệu Vô Độ phụ trách phá án liên quan đến đời sau của 36 công thần khai quốc, phía trên tùy ý nhấc lên thì lai lịch cũng là không nhỏ, cũng là một trong 36 công thần khai quốc – đời sau của Toánh Bình Hầu.
Lúc Đại Chu lập quốc khoảng trăm năm, là Thái Tông phát động chính biến, phần lớn 36 công thần khai quốc đều bị thanh tẩy, chỉ còn lại một phần ba trong số họ sống sót, đó là một phần rất nhỏ.
Cách đến bây giờ không sai biệt lắm khoảng 150~160 năm, đoạn thời gian này đối với người bình thường, giống như xuống dốc Vương gia thì đủ để cải thiên hoán nhật, phúc hải tang điền, cường giả gia tộc võ đạo có thành tựu bị giết, truyền thừa đã bị tịch thu, bọn họ đã mất đi tuyệt học Tông Sư nên không có khả năng tiếp tục tái khởi nữa.
Ngay cả người sống lâu ở trong đó, sống đến tám chín mươi tuổi cũng không tệ, tất cả mọi thứ trước kia đều đã là quá khứ mây khói, sống ở trong trí nhớ của bọn họ.
Nếu như chỉ là mất đi truyền thừa thì chưa chắc là không có khả năng tái khởi, dù sao tông môn ở trong thiên hạ có rất nhiều, nhưng bọn hắn là tội nhân, bị Đại Chu chèn ép, mãi cho đến thời kỳ Cao Tông mới bị sửa lại án sai, kết quả mấy chục năm bị áp chế xuống là có thể nghĩ được.
Vương gia như thế, Triệu gia cũng là như thế.
Tướng môn Triệu gia hiển hách chẳng qua cũng chỉ là gia tộc tầm thường khác biệt hoàn toàn với Vương gia, Triệu gia không ở cùng nhau mà tộc nhân tứ tán ra, không có tộc nhân ăn năn hối hận ngày ngày nhắc đến vinh quang của ngày xưa, Triệu Vô Độ trước kia giống như người bình thường, đối với gia tộc đã sớm không còn cảm giác tán đồng.
Đợi đến khi Cao Tông sửa lại án sai xong lại đến Vương Trường Cung rầm rộ Lục Phiến Môn, Triệu Vô Độ vào Lục Phiến Môn làm quan, tất cả mọi chuyện của năm đó đã không thèm để ý từ lâu.
Ánh mắt Đậu Trường Sinh nhìn hồ sơ nhưng thật ra trong đầu lại hồi tưởng đến sư phụ nhà mình trong hai năm qua bế quan tu hành, Triệu phủ đều bị mình xem như là sào huyệt, nếu như Triệu Vô Độ có lòng muốn khôi phục tước vị ngày xưa, có dã tâm trọng chấn gia tộc thì không có khả năng một chút đầu mối cũng không có.
Cho nên sư phụ nhà mình là thật sự không thèm để ý.
Cũng đúng.
Tào gia đó là Trường Bình Vương khai quốc, Triệu gia mới là Toánh Bình Hầu, mặc dù tăng thêm một khai quốc nhưng tổ tiên Triệu gia cũng là công thần lại không có chiến tích gì lấy ra được.
Triệu gia có thể được phong hầu là nhờ vào thực lực của bản thân không yếu lại cộng thêm nghe theo đúng người.
Bây giờ sư phụ nhà mình muốn phong hầu thì đây cũng không phải là việc gì khó, mà ngay cả phong quốc công cũng không khó, chỉ là phải trói chặt vào với Đại Chu, cùng sinh cùng sống với đất nước, nhưng mà vị quốc công này không có sức nặng bằng Toánh Bình Hầu.
Tước vị cũng chia ra làm ba sáu cấp bậc, không phải quốc công thì tất nhiên lớn hơn hầu tước, loại sắc phong này là do thực lực, đời thứ nhất còn tốt nhưng sau khi đời thứ hai thừa kế tước vị thì phần lớn đất phong là muốn thu hồi, cũng chỉ có danh tiếng nghe êm tai, hào nhoáng ở bên ngoài, nhưng vương triều trước kia còn có quá nhiều người cần.
Dù sao cũng là cùng sinh cùng sống với đất nước, phú quý không dứt, không có quyền thế quá lớn nhưng có thể cam đoan cuộc sống con cái đời sau sung túc.
Đậu Trường Sinh cẩn thận nhớ lại một chút, nhớ đến Toánh Bình Hầu là cùng theo đại tướng quân Trần Vô Đạo, bọn họ là huynh đệ đi ra từ một thôn làng, hai người cùng chung hoạn nạn, trước đó đại tướng quân Trần Vô Đạo chưa từng luyện võ, hai người gặp phải không ít rủi ro, Toánh Bình Hầu đã từng cản đao cho Trần Vô Đạo, là huynh đệ sinh tử.
Về sau Trần Vô Đạo thu được dị nhân truyền pháp, bắt đầu ra tay là không thể ngăn cản được, tư chất của Toánh Bình Hầu không được tốt lắm, nếu như tính cách hắn lương bạc một chút thì có thể cho phú quý là được, nhưng Trần Vô Đạo là thật lòng bảo vệ tiểu huynh đệ của mình.
Toánh Bình Hầu là người tham dự các chiến dịch lớn, mặc dù không lập xuống công huân nhưng cũng là không có tội, cuối cùng đại chiến thắng lợi luận công ban thưởng cũng không thiếu, một đường kéo túm lên 36 công thần khai quốc, trở thành một tên võ đạo Tông Sư tam phẩm.
Đây cũng là giai thoại một đời, phú quý không quên gốc rễ, tình nghĩa huynh đệ.