Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 82 - Chương 82. Quá Ác Rồi, Ngô Gia Cứ Vậy Mà Biến Mất Rồi.

Chương 82. Quá ác rồi, Ngô gia cứ vậy mà biến mất rồi. Chương 82. Quá ác rồi, Ngô gia cứ vậy mà biến mất rồi.

Chương 82: Quá ác rồi, Ngô gia cứ vậy mà biến mất rồi.

Vậy nên, Ngô Lập n này là đang muốn mình làm chỗ dựa, làm như vậy là để biểu hiện tâm ý của bản thân.

Trong lòng chợt cảm thấy hoài nghi?

Ngô Lập n này quả thật là quá khiêm tốn rồi, mình là người của Chu Tước phường, Ngô Lập n là người của Trường Thịnh phường, mình vốn chẳng thể quản được Trường Thịnh phường.

Hơn nữa Ngô Lập n là bộ khoái Huyền Ngọc, cũng là bộ đầu của phường Trường Thịnh phường, nhưng vị này cứ mở miệng ra là ti chức đóng miệng lại cũng là ti chức, cứ làm như Đậu Trường Sinh là quan lớn lắm vậy.

Đậu Trường Sinh giương mắt nhìn về phía Tiền Tiểu Cửu, nhớ lại lời ban nãy vừa nói, Ngô gia mời con trai của Hộ Bộ hữu thị lang đến, trông có vẻ như không muốn làm khó mình.

Mà vậy cũng tốt, Đậu Trường Sinh không rảnh đâu mà đi đấu đá lẫn nhau, có thời gian thì đi tu luyện thật tốt lại chả vui hơn à?

Đậu Trường Sinh không trả lời thẳng với Ngô Lập n, chỉ dò hỏi vụ án: “Đã tra được những manh mối gì của việc Bích Hải Châu bị mất rồi?”

Ngô Lập n biết rõ tình tiết của vụ án như lòng bàn tay, cũng đã sớm chuẩn bị tốt, nhanh chóng đáp lại: “Chốn Đông Hải có giao nhân, có những loài sống ở dưới nước như cá, không có phế tích, lúc họ khóc có thể tạo ra châu ngọc.”

“Gọi là: Bích Hải Châu.”

“Loại châu ngọc này khô nóng, đeo lâu dài có thể tôi luyện ngũ tạng lục phủ, huyết nhục cốt cách, thích hợp cho võ giả võ đạo Đoán Thể cảnh cửu phẩm.”

“Viên Bích Hải Châu bị trộm này là viên được tạo ra bởi Vương Nữ giao nhân, là cực phẩm trong số những viên Bích Hải Châu.”

“Sau khi Trần tổng bộ đầu nhận được tin báo án, lập tức phái bộ khoái Kim Chương - Ngô Lập Bản đi điều tra, đã tra ra được manh mối, xác định được mục tiêu.”

“Sau đó đã tìm được Bích Hải Châu về, nhưng thật đáng tiếc, ngày đó do đêm đã khuya, nên ở lại nhà cũ của Ngô gia nghỉ ngơi một ngày, sang ngày hôm sau mới đem Bích Hải Châu mang về Bộ Khoái Phòng, nhưng Ngô Lập Bản và Bích Hải Châu đã cùng mất tích trong đêm.”

“Bởi vậy vụ án đã thăng cấp, cho dù Bích Hải Châu do Vương Nữ giao nhân tạo ra thì cuối cùng cũng chỉ là Bích Hải Châu mà thôi, chỉ có tác dụng với võ đạo cửu phẩm, nhưng cả một đời của giao nhân, nước mắt bình thường khóc ra thì được gọi là Bích Hải Châu, nhưng có một loại càng quý giá hơn.”

“Chỉ khi giao nhân chết đi hoặc phải mổ đuôi của giao nhân ra thì mới có thể lấy được Giao Nhân Lệ.”

“Giao Nhân Lệ giá trị liên thành, có thể giải bách độc, nhuyễn ngọc hương đồng.”

“Phải dùng mạng của một giao nhân mới có thể đổi lấy Giao Nhân Lệ, nếu là Giao Nhân Lệ được tạo ra từ Vương Nữ giao nhân thì với độ tinh khiết của huyết mạch ấy, cho dù có là độc tố cấp bậc Tông Sư thì cũng có thể giải được, loại thiên tài địa bảo này cho dù có tiền cũng không mua được.”

“Chỉ có nó mới đáng để làm to chuyện, không tiếc giá nào đắc tội Tài Thần Các, giết bộ khoái Kim Chương của Lục Phiến Môn.”

Ngô Lập n miêu tả kỹ càng tỉ mỉ lại một lần những việc xảy ra trong vụ án, từ một án nhỏ bình thường nâng lên đến mức độ Tông Sư, lập tức khiến vụ án này thành đại án trọng án.

Tiền Tiểu Cửu đứng bên cạnh vốn không để tâm nhưng giờ lại trở nên nóng nảy gấp gáp, lớn tiếng mắng: “Một đám phế vật, uổng công hàng năm ta tốn biết bao nhiêu tiền của nuôi bọn chúng như vậy.”

“Ngay cả Bích Hải Châu và Giao Nhân Lệ cũng không phân biệt ra được.”

Tiền Tiểu Cửu tức giận thật, tức đến nỗi thịt mỡ trên mặt cũng rung lên, ngón tay cũng run run theo.

Bích Hải Châu và Giao Nhân Lệ, nhìn thì có vẻ không khác gì nhau, nhưng giá trị của chúng thì lại tựa như mây với bùn.

Cả đời của giao nhân chưa chắc có thể tạo ra được một viên Giao Nhân Lệ.

Khi chết đi phải chí tình chí nghĩa, hoặc là lập tức giải phẫu đuôi của giao nhân.

Điều này quá khó khăn.

Cho nên vô cùng trân quý.

Trái ngược với nó là Bích Hải Châu, độ khó để có được nó không quá cao.

Đấm một đấm là đủ để khóc huhuhu rất lâu

Cho dù hiện giờ không có chứng cứ chứng minh đó là Giao Nhân Lệ hay là Bích Hải Châu, nhưng Đậu Trường Sinh vẫn khá là tin phục với phán đoán của Ngô Lập n.

Trộm cắp, giết người, nếu chỉ vì Bích Hải Châu thì cái giá phải trả quá đắt.

Cái trước chỉ là một vụ án nhỏ nhoi, nhưng cái sau lại là án lớn.

Thậm chí việc ra tay cũng chưa chắc là cùng một phe.

Đằng sau có thể khiến một vị bộ khoái Kim Chương mất tích, hiển nhiên là thực lực phi phàm, nếu như biết trước thì đã trực tiếp mua luôn Bích Hải Châu rồi, tin chắc đối phương có tài lực này, cũng sẽ không gây thêm nhiều chuyện rắc rối như vậy.

Vụ án này nhìn có vẻ như rất phức tạp, nhưng thật ra liền mạch rõ ràng, chỉ cần không ngừng loại trừ là được.

Người động thủ phía sau nhất định có thực lực, lá gan cũng không nhỏ, những điều này đều không quan trọng.

Bình Luận (0)
Comment