Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 840 - Chương 840. Sao Người Một Nhà Lại Giết Người Một Nhà Được Chứ 3

Chương 840. Sao người một nhà lại giết người một nhà được chứ 3 Chương 840. Sao người một nhà lại giết người một nhà được chứ 3

Diệp Hầu đời thứ ba có thể quật khởi, chắc chắn rằng cũng có sự giúp sức của Cửu U Minh Giáo mới có thể thành công từ tiểu tông lên làm đại tông, leo lên trở thành Diệp Hầu.

Loại đại tông đương thời này, con rết trăm chân, chết mà không ngã, đúng là không thể xem thường.

Cửu U Minh Giáo lại gặp phải.

Trong lòng Đậu Trường Sinh ưu sầu.

Mình xuất đạo chưa được bao lâu đã đụng phải Cửu U Minh Giáo năm lần bảy lượt, nhưng hoàn toàn không cảm thấy bị chèn ép tí nào, mình cũng đã dọn sạch Cửu U Minh Giáo, một loạt cơ hội xuất hiện đều là cướp đoạt Cửu U Minh Giáo.

Diệp Hầu thong thả chắp hai tay ra sau lưng, thở dài một hơi rồi nói: "Làm người không thể quá ngông cuồng vì như vậy rất dễ chuốc họa vào thân, Cửu U Minh Giáo là một giáo lớn tiếng tăm lừng lẫy một phương, là đại tông đương thời nên cùng quần hùng càn quét Trung Nguyên, đó là loại uy phong khí phách đến mức nào."

"Nhưng trận chiến ở Thái Hồ đã biến thành trò cười, là trò cười cho thiên hạ."

Đậu Trường Sinh nhìn Diệp Hầu đang cảm thán, mở miệng sửa đúng lại: "Vậy nên làm người nhất định phải đi theo đường chính đạo."

"Cửu U Minh Giáo sụp đổ không phải vì chọc vào Tiêu Diêu Tử tiền bối, mà là vì bọn hắn làm gì cũng bất chấp mọi thứ không biết kiêng dè, thế nên sớm muộn gì cũng rước họa vào thân thôi, không có Tiêu Diêu Tử tiền bối thì cũng sẽ có Lục Diêu Tử tiền bối."

Diệp Hầu cười không phản bác, Cửu U Minh Giáo ngông cuồng quát tháo hơn trăm năm, không biết đã giết chết bao nhiêu người, trong đó có vô số cường giả Võ đạo đại thành nhưng thế lớn không ai trị được, cuối cùng thua dưới tay Tiêu Diêu Tử, vậy thì Tiêu Diêu Tử này sao có thể là người thường cho được.

Chỉ một trận chiến đã giết chết Tông chủ và thánh nữ, còn có thái thượng trưởng lão, tiêu diệt bảy tám phần mười nhóm người nắm quyền trong Cửu U Minh Giáo, đây là nguyên nhân chính dẫn đến sự sụp đổ của Cửu U Minh Giáo.

Chuyện khiến thiên hạ chấn động như thế chỉ là một phần trong truyền kỳ về cuộc đời của Tiêu Diêu Tử mà thôi.

Mỗi một vị Thần Ma, quá trình bọn họ quật khởi, soạn lại cũng trở thành một bộ sách sử truyền kỳ.

Diệp Hầu chờ một lát để cho Đậu Trường Sinh có thời gian phản ứng, cuối cùng truy hỏi: "Quốc công nghĩ như thế nào?"

Còn có thể như thế nào được nữa.

Cho dù không có chuyện Cửu U Động Thiên thì Đậu Trường Sinh cũng tính lá mặt lá trái, bây giờ vẫn kiên định với suy nghĩ này, cố tình ra vẻ thở dài rồi nói: "Để Diệp Hải Vân làm nhân chứng là chưa đủ sức thuyết phục."

"Dù sao Diệp Hải Vân cũng là trong tông tộc Diệp thị, hơn nữa còn có thù oán với Hầu gia, làm giả chứng cứ vì thù oán cũng là chuyện có thể xảy ra."

Diệp Hầu nở nụ cười, cười ha ha nói: "Quốc công đúng là mắt sáng như đuốc, mới nhìn một cái đã nhìn thấy chân tướng."

"Trong lòng Diệp Hải Vân tràn đầy thù hận, suy nghĩ đã bị vặn vẹo bởi hận thù rồi, sao lời nói của loại người một lòng báo thù này có thể làm chứng cứ được chứ."

"Hơn nữa lúc ấy ta đang ở trong phủ, không chỉ người hầu và thị nữ là người làm chứng, còn có danh sĩ Trâu Chính có thể làm chứng."

Đậu Trường Sinh nhận lỗi nói: "Đúng là hiểu lầm Hầu gia rồi."

"Trâu Chính là danh sĩ ở Bắc địa, nếu như Hầu gia nhắc tới sớm thì sao ta nghi ngờ Hầu gia được chứ."

"Đúng là lũ lụt cuốn trôi Long Vương Miếu, người một nhà không quen người một nhà."

Diệp Hầu nở nụ cười xán lạn: "Người một nhà cần gì nói chuyện phân chia rạch ròi như thế, chúng ta đều là người một nhà."

Cung điện.

Đậu Trường Sinh và Diệp Hầu kề vai sát cánh đi tới, lúc mới rời đi phân biệt rõ ràng là đang giương cung bạt kiếm, lúc trở về lại vui vẻ hòa thuận, chỉ cần mắt không mù thì đều có thể nhìn ra được biến hóa ở trong đó.

Đậu Trường Sinh mỉm cười chào hỏi mọi người, sau đó hướng về phía Diệp Hầu gật gật đầu, cuối cùng dẫn mọi người đi ra khỏi cung điện, Diệp Hầu nhìn thấy một màn này, đưa tay chỉ về phía bóng lưng của Đậu Trường Sinh rồi nói: "Bắt đầu từ lúc này, nửa bước cũng không rời Trần Quốc Công."

"Nhất định phải tương trợ Trần Quốc Công, điều tra rõ ràng vụ án này từ đầu đến cuối."

Từng chữ đều được cắn chặt rồi nói ra một cách rành mạch, trong lời nói cũng tràn ngập một tầng ý tứ khác.

Thế tử Diệp Hầu nhanh chóng đáp: "Vâng!"

Diệp Hầu nhìn Thế tử rời đi, sắc mặt hoàn toàn âm trầm xuống, con ngươi ôn hoà hiện ra tia lửa giận, lúc này không tiến hành che giấu gì nữa, tên Đậu Trường Sinh kia có lòng tham không đáy, nhưng bản thân mình đành phải nhịn.

Hiện giờ Diệp Quốc cần triều đình, bản thân mình không dám đi truy cứu, ngược lại còn phải đi dỗ dành bọn họ, nâng bọn họ lên giống nhữư tổ tông vậy, nhưng bên trong Diệp Quốc có một số người không thể lưu lại bọn họ được nữa.

Bình Luận (0)
Comment