“Tiểu Hầu bái kiến công gia!”
Bịch, bịch, bịch!
Tiếng dập đầu liên tục vang lên không ngừng.
Vừa mới đi đến dưới tửu lầu, Đậu Trường Sinh đã bị đơ người.
Trước công chúng, trên đường phố náo nhiệt đông đúc, Càn Hầu trực tiếp quỳ trên mặt đất, hai chân giống như sợi mì, gần như không có bất cứ lực lượng gì, sau đó cái trán trơn bóng cũng đã đụng chạm xuống phiến đá trên mặt đất.
Giống như sợ những người khác không nhìn thấy, âm thanh to lớn vang vọng bốn phương.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều tập trung đến chỗ của Đậu Trường Sinh.
Tình huống này chính là vạn người chú ý trong truyền thuyết, giữa từng ánh mắt này, không biết có bao nhiêu khó có thể tin, kinh ngạc, khó hiểu…
Những người không biết làm sao nên bỏ đi là những người không hiểu nội tình, chỉ có một bộ phận nhỏ biết hiện tại người đang quỳ dập đầu là chủ nhân của Càn quốc, không nói đến thực lực kia như thế nào, chỉ với địa vị này cũng lừng lẫy vang dội, ở Thiên Ngoại Thiên không mấy ai có thể sánh bằng.
Càn quốc có hàng trăm hàng ngàn chiến hạm, hơn 20 vạn hùng binh, đủ để nghiền nát bất cứ kẻ địch nào.
“Tiểu Hầu Thiên Ngoại Thiên bái kiến Thiên sử Thượng quốc.”
Âm thanh lại vang lên lần nữa, đánh thức Đậu Trường Sinh, Đậu Trương Sinh không dám thờ ơ, vội vàng tiến lên mấy bước, đi đến bên cạnh Càn Hầu, tự mình duỗi tay đỡ Càn Hầu dậy.
Vì vậy còn cố ý không đi lên phía trước Càn Hầu, làm vậy là vì mặt mũi của Càn Hầu, cho dù mặt mũi đã mất gần hết, vị Càn Hầu này cũng không để ý nhưng Đậu Trường Sinh lại cực kỳ để ý.
Đây chính là võ đạo Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm, chủ nhân của một quốc gia hùng mạnh ở Thiên Ngoại Thiên.
Đậu Trường Sinh chửi thầm trong lòng, vừa đi lên vị Càn Hầu này đã làm khó hắn rồi.
Với nhân vật có địa vị như vậy, chỉ vì sợ hãi Đại Chu mà kính cẩn nghe theo sao?
CMN đó chỉ là nói phét, nếu Đại Chu có uy thế này, có thể làm cho võ đạo Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm quỳ xuống nghênh đón, hôn lên giày hắn thì có cho Vương Trường Cung một trăm lá gan cũng không dám tạo phản.
Đai Chu không được nên hiển nhiên Đậu Trường Sinh cũng không thể.
Võ đạo Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm, đây chính là cấp bậc có thể khởi động võ đạo đại tông, không phải cải trắng, giá trị con người rất cao.
Đậu Trường Sinh duỗi tay nâng Càn Hầu dậy, nhưng Càn Hầu lại không tuân theo, không thuận thế bị đỡ lên, mà cung kính nói: “Không dám để công gia nâng tiểu Hầu.”
Càn Hầu ngăn cản Đậu Trường Sinh, bản thân mình chậm rãi đứng dậy, cung kính đứng một bên, thân hình cao lớn cường tráng, cao gần hai mét, cao hơn Đậu Trường Sinh, vì vậy Càn Hầu cong eo, cố ý cúi đầu làm bản thân mình thấp hơn Đậu Trường Sinh một ít, không để cho Đậu Trường Sinh có cảm giác bị nhìn từ trên cao xuống.
Cảnh tượng từ đầu đến cuối này cũng chỉ mất hơn mười nhịp thở, nhưng lực đánh vào lại không hề nhỏ. Sau khi Đậu Trường Sinh đi vào tửu lâu, mãi mười lăm phút sau các ánh mắt vây xem vẫn chưa lấy lại được phản ứng.
Bọn họ bị chấn động mạnh, loại chuyện không thể tưởng này lại xuất hiện trước mặt bọn họ. Phải biết rằng bọn họ ở chỗ này là để giám thị Càn Hầu, cũng giám thị Đậu Trường Sinh, để dò xét xem hai người gặp nhau rốt cuộc là muốn nói gì.
Một bên là Thiên sử đến từ Đại Chu, một bên là chủ nhân của một quốc gia hùng mạnh ở khu vực Đông Bắc, nội dung trò chuyện của hai bên sẽ ảnh hưởng đến thế cục của Thiên Ngoại Thiên, vì vậy không ít thế lực nghe tin lập tức hành động, trong đó có Diệp quốc, Bẩm quốc…, còn có cả các nước chư hầu lớn nhỏ ở khu vực Đông Bắc.
Mặc dù thân phận của bọn họ khác nhau nhưng đều bị chấn động bởi cùng một chuyện.
Cho dù trong lòng biết rõ là Càn Hầu muốn lấy lòng Thiên sử Đại Chu, nhưng cũng không dám nghĩ sẽ đến một bước này. Mặc dù động tác ba quỳ chín lạy này lấy lòng Thiên sử Đại Chu nhưng lại mất nhiều hơn được, làm chủ nhân một quốc gia, thống trị một quốc gia, đó chính là uy vọng.
Tại sao Thiên tử trẻ tuổi lại xuất hiện quyền thần bên trong triều đình, bởi vì chủ tử và các đại thần đều nghi ngờ, đại thần không tin Thiên tử, cho rằng đối phương là tên nhóc non nớt, đây chính là Thiên tử trẻ tuổi không có bất cứ kinh nghiệm, công đức nào, không có bất cứ uy vọng gì.
Uy vọng là vật vô hình, nhìn như không tồn tại nhưng ảnh hưởng lại rất lớn, Càn Hầu làm như vậy là làm trò cười cho Thiên Ngoại Thiên, bỏ ra uy vọng mấy trăm năm dựng lên, bây giờ có thể nói chôn vùi trong giây lát, sự kính nể ở trong lòng đã biến mất gần như không còn.
Uy áp bốn phương, khí thế nuốt chửng thiên hạ của Càn quốc ngày xưa làm cho các quốc gia không thở nổi, sợ ngủ một đêm thôi, ngày mai mở mắt ra đã có vô số giáp sĩ của Càn quốc kéo đến áp sụp gia viên.