Lần đầu tiên gặp mặt với Càn Hầu, tất nhiên không thể nào lập tức đưa ra quyết định được, phải lập ra kế hoạch tiếp theo, hai bên đều mới gặp lần đầu tiên, còn cần tiếp xúc thêm nhiều lần nữa để cho quen, sau đó bắt đầu hoàn thiện kế hoạch từng chút một.
Đó cũng là quá trình song phương bắt đầu thành lập sự tin tưởng, dù sao đây cũng không phải trò chơi, còn đối phương là NPC có thể tin tưởng trăm phần trăm.
Sau khi trở về từ tửu lâu, Đậu Trường Sinh luôn giữ sự bình thản, vẫn giống như bình thường, luôn chờ đến ban đêm, khi những người ra ngoài điều tra manh mối trở về, Đậu Trường Sinh mới tập hợp bọn hắn trong phòng.
Quá trình này rất bình thường, dù sao tra án cũng phải tập hợp manh mối lại, mọi người phải thảo luận về tình tiết vụ án với nhau.
Nhưng cũng mượn cái cớ này mà Đậu Trường Sinh bắt đầu phong tỏa xung quanh, ngăn cách gian phòng này với thế giới bên ngoài, biến thành một thế giới hoàn toàn khác, khiến trong phòng không có bất cứ pháp khí nào dùng để nghe lén, hoặc là người khác sử dụng bảo vật thần bí để nhìn trộm, hoặc là bí thuật để nghe lén.
Hoàn toàn không thể nhìn trộm được một chút manh mối nào.
Đậu Trường Sinh cực kỳ có kinh nghiệm trong chuyện này, phải biết rằng công việc ban đầu của Đậu Trường Sinh là làm gián điệp nằm vùng, mỗi một lần liên lạc với sư phụ thần bí cũng là một lần mạo hiểm có nguy cơ bại lộ.
Nhất là khi địa vị của Đậu Trường Sinh càng ngày càng cao, khả năng Đậu Trường Sinh bị bại lộ gặp nguy hiểm cũng tăng trưởng theo, không biết bao nhiêu người đang giám thị Đậu Trường Sinh, vậy nên đối với phương diện này, Đậu Trường Sinh cũng càng ngày càng cẩn thận.
Đậu Trường Sinh miêu tả đơn giản một lần về quá trình gặp gỡ Càn Hầu, sau đó bắt đầu bàn bạc kế sách với mọi người, bởi vì có câu một người kế ngắn, hai người kế dài.
Đậu Trường Sinh nhìn mọi người một vòng, cuối cùng nhìn về phía Trần thần bộ, lão Trần có năng lực bản lĩnh rất cao, những năm qua là viên ngọc sáng chưa được mài giũa ở Lục Phiến Môn, cũng nhờ mình tinh mắt biết nhìn người nên mới để viên ngọc lão Trần này tỏa ra hào quang rực rỡ.
Lần này lại là một ngày phá án, tin chắc rằng lão Trần đã có kế hay.
Từng ánh mắt bắt đầu nhìn về phía Trần thần bộ, trong lúc nhất thời Đông Phương thần bộ và Triệu Vô Độ không có ý tưởng gì, chỉ là khi chú ý đến ánh mắt của Đậu Trường Sinh thì lúc này cũng đều nhìn về phía Trần thần bộ, lập tức khiến Trần thần bộ trở thành tiêu điểm.
Ánh mắt Trần thần bộ bình thản, phong thái trầm ổn, chậm rãi mở miệng nói: "Ta đã hiểu được ý của đại nhân rồi.”
"Nếu muốn bình định phản chính thì chúng ta không đủ thực lực để đối đầu trực tiếp.”
"Tào đốc chủ và Càn Hầu, cộng thêm đại nhân thì cũng chỉ mới có ba vị chiến lực nhất phẩm.”
"Thực lực này cũng không tệ, đủ để làm rung chuyển Diệp quốc.”
"Điều duy nhất cần phải cân nhắc cẩn thận chính là đạo binh và đại trận, chỉ cần có thể loại bỏ uy hiếp này, vậy thì chúng ta cầm chắc thắng lợi rồi.”
Đậu Trường Sinh chậm rãi gật đầu, đồng ý với phán đoán của Trần thần bộ, theo phán đoán của bảy vị võ đạo nhất phẩm, nhân tố lớn nhất trong đó chính là 50 ngàn đạo binh và Cửu Thủy Vạn Xà Trận.
Hai vị cường giả võ đạo nhất phẩm chỉ có thể ngăn cản trong khoảng thời gian ngắn, ba vị mới có thể giữ được thế hòa bất phân thắng bại, muốn đạt được thắng lợi thì cần phải có bốn vị cường giả võ đạo nhất phẩm.
Ngoài chuyện này ra thì còn lại là về Diệp Hầu và Thế tử Diệp Hầu.
Thế tử Diệp Hầu là võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm, nhưng tộc Diệp thị có Bán Thần Binh nhất phẩm được truyền qua các đời, vậy nên Thế tử Diệp Hầu cũng là một vị có chiến lực đạt nhất phẩm.
Giao cho mình đối phó với vị này cũng không khó, không dám nói dựa vào Thiên Tử Chi Tỷ có thể chiến thắng, nhưng chắc chắn sẽ không thua.
Để Tào Thiếu Dương và Càn Hầu hợp tác bắt Diệp Hầu, cũng là chuyện chắc chắn làm được.
Sau một khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, Trần thần bộ tiếp tục nói: "Đại nhân muốn bình định phản chính, nhưng lần này không phải do kẻ thù bên ngoài tấn công mà bắt nguồn từ nội loạn trong tộc Diệp thị, vậy nên từ trên xuống dưới Diệp quốc sẽ không cùng chung mối thù, trên dưới một lòng.”
"Nhất định có rất nhiều người sẽ chần chờ không quyết định được, bọn hắn sẽ chọn theo phe trung lập, thậm chí còn một số người cảm thấy bất mãn, hoặc là lực lượng bị Diệp Hầu bài xích thì sẽ chủ động tiếp cận chúng ta, trở thành trợ lực cho chúng ta.”
"Có cái này mất cái kia, nhìn thì có vẻ không đáng để quan tâm nhưng thật ra lại đủ để ảnh hưởng tới đại cục, giúp chúng ta gặp ít khó khăn hơn mấy lần trong việc bình định phản chính.”
"Vậy nên chuyện quan trọng nhất bây giờ không phải là lập tức ra tay với đạo binh và đại trận, mà là phải khiến dư luận dấy lên, lan truyền chân tướng ngày xưa ra, rằng Diệp Hầu đời thứ ba chèn ép cháu trai, thừa dịp huynh trưởng tử vong mà soán quyền đoạt vị, phải để toàn bộ trên dưới Diệp quốc biết chuyện đại nghịch bất đạo này mới được.”