Trần thần bộ không khỏi nhìn sang Đậu Trường Sinh, chuyện bình định phản chính lần này, bây giờ nhìn lại kiểu gì cũng thấy không phải quá khó khăn, mình là người tham dự từ đầu đến cuối, nếu là hồi còn ở Nhân cảnh khi xưa có người nói với mình rằng muốn phá vỡ Diệp quốc ở Thiên Ngoại Thiên thì Trần thần bộ sẽ trực tiếp cho thẳng một cú tát.
Chuyện nằm mơ giữa ban ngày thế này không thể nào xuất hiện được, cho dù là võ đạo đại tông, nếu không xâm nhập vào trước rồi sau đó sử dụng Thần Binh, vậy thì đây là chuyện không thể nào xảy ra, vậy nên chỉ dựa vào mấy người bọn họ là chắc chắn không thành công được.
Nhưng hiện bây giờ thì khác, chuyện này thật sự quá dễ dàng, đến mức khiến Trần thần bộ sinh ra một cảm giác như có thần giúp đỡ, cứ có cảm giác như chỉ cần nghĩ là có thể làm được.
Gặp khó khăn, thảo luận xong thì sẽ phát hiện muốn giải quyết cũng không khó.
Đương nhiên Trần thần bộ sẽ không cho rằng làm chuyện lớn như phá vỡ một quốc gia là nhẹ nhàng như thế, bây giờ trông đơn giản dễ dàng như vậy, hoàn toàn là nhờ công lao của Đậu Trường Sinh, nhìn mặt ngoài thì đơn giản, chứ không biết đã âm thầm trả giá biết bao nhiêu.
Gài bẫy người ta, che mắt người ta, sau đó còn dẫn dắt người ta chui vào tròng.
Đậu Trường Sinh thật sự quá nguy hiểm, lại còn thích chơi lớn, chắc chắn mục tiêu lần này không chỉ là Diệp quốc, toàn bộ Diệp quốc không nhỏ, nuốt vào đủ để ăn no, thậm chí là ăn quá no, nhưng đối với một Thao Thiết như Đậu Trường Sinh thì điều này hoàn toàn không đủ.
Vậy nên nhìn thì có vẻ như phối hợp với Đậu Trường Sinh rất thoải mái, nhưng thật ra lại cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần không chú ý một chút là sẽ chết đi, nếu như có thể thì tốt nhất là cách xa Đậu Trường Sinh.
Trần thần bộ hiểu rõ thế sự, nhìn thấu hết thảy chân tướng, cho dù biết rõ hành tung của Đậu Trường Sinh rõ như lòng bàn tay, nhưng cũng không cho rằng mấy ngày nay Đậu Trường Sinh thành thật an phận đi điều tra hiện trường, gặp Càn Hầu một lần, chắc chắn còn hành động khác nữa, chỉ là mình nhìn không thấu mà thôi.
Làm người thông minh, Trần thần bộ thích nghĩ nhiều, chỉ cần suy nghĩ cẩn thận là có thể phát hiện một chuyện nhỏ vô cùng đáng sợ, rằng chuyện muốn lôi kéo tộc Vương thị là có liên quan đến Tào Thiếu Dương.
Muốn củng cố cách cục của Thiên Ngoại Thiên thì Càn Hầu phải chủ động từ bỏ việc chinh phạt, ra vẻ an phận thủ thường, làm người ba phải.
Đậu Trường Sinh không biết bây giờ trong lòng Trần thần bộ đã nghĩ lệch rồi, chứ nếu biết thì chắc chắn sẽ lớn tiếng phản bác rằng mình bị oan, chỉ tới Thiên Ngoại Thiên tra án chứ chẳng làm thêm chuyện gì, cho rằng Diệp Hầu là hung thủ cũng là ngươi làm, vậy nên mới chọn tin tưởng.
Đậu Trường Sinh nhìn sang Trần thần bộ, ánh mắt càng tán thưởng hơn, mở miệng khen ngợi: "Không ngờ Tào đốc chủ cũng có liên quan đến chuyện này, vậy thì lão Trần ngươi hãy thay ta đi gặp mặt một lần.”
"Chỉ cần cách cục của Thiên Ngoại Thiên không thay đổi thì tin chắc rằng Tào đốc chủ sẽ ủng hộ chúng ta, vậy thì bước chuẩn bị đã hoàn thành, tiếp theo chính là lan truyền dư luận, đợi đến khi ảnh hưởng của dư luận đã đủ lớn thì cũng là lúc chúng ta ra tay.”
Triệu Vô Độ ở bên cạnh im lặng không nói gì, cuối cùng lúc này mới mở miệng: "Nếu thật sự muốn bình định phản chính thì phải biết rằng lúc trước triều đình đã tán thành Diệp Hầu đời thứ ba, Diệp Hầu đời thứ ba cũng có sắc phong của triều đình, đối với Diệp quốc mà nói, bọn hắn đại diện cho đại tông.”
"Không bàn đến chuyện bình định phản chính thành công hay không, nhưng nếu làm như vậy mà truyền về triều đình, thì đó chính là làm lung lay nền móng của triều đình.”
Triệu Vô Độ không nói tiếp nữa, dù sao triều đình cũng lên ngôi bất chính, lúc trước Thái Tông hoàng đế thừa nhận Diệp Hầu đời thứ ba, cũng có một phần là do vui vẻ khi thấy người cùng chung chí hướng, vất vả lắm mới phát hiện một người giống mình nên tất nhiên sẽ lựa chọn đồng ý.
Có thể nói đây là một khởi nguồn không tốt, có vài chuyện ta có thể làm nhưng người khác không thể làm, với sự khôn khéo của Thái Tông thì không thể nào không biết, nhưng vẫn tán Diệp Thành Hầu đời thứ ba, vậy thì nguyên nhân chính là cảm tính lấn lướt lý trí rồi.
Đậu Trường Sinh còn chưa trả lời, Trần thần bộ đã chủ động đáp: "Thiên Ngoại Thiên và Nhân cảnh khác nhau, nếu là thời đại thái bình thì thôi, nhưng bây giờ Nhân cảnh hỗn loạn, chút ảnh hưởng này có đáng là bao?"
Vẻ mặt Trần thần bộ đầy khinh miệt, đối với mình thì chuyện này là chuyện lớn, nhưng đối với Đậu Trường Sinh thì tính là gì chứ, từ sau khi vào Thần Đô luôn giết lung tung, Thái Tử và Tấn Vương phân tranh kéo dài đã lâu nhưng vẫn chưa phân được thắng bại, vậy mà Đậu Trường Sinh vừa tới là Thái Tử xong đời, Thánh nhân cũng chết, nhìn thì có vẻ chuyện này không liên quan gì đến Đậu Trường Sinh, nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì lúc nào cũng có bóng dáng thấp thoáng của Đậu Trường Sinh.