Trùng trùng điệp điệp giống như sông lớn Trường Giang, pháp lực vô cùng vô tận, bây giờ nương theo Càn Hầu vận chuyển, cũng là sinh ra một cỗ tối tăm, một luồng lực cản vô duyên vô cớ sinh ra, hơn nữa sau khi pháp lực bắt đầu vận chuyển, trong cơ thể như là xuất hiện một cái hố đen.
Trùng trùng điệp pháp lực bắt đầu cuồn cuộn không ngừng chảy xuôi vào hố đen, hố đen kia giống như không có cực hạn, không ngừng cắn nuốt pháp lực của Càn Hầu, cho dù là Càn Hầu đã ngưng tụ 【 Pháp Hữu Nguyên Linh 】đặc thù của Thần Ma thì cũng không có cách nào ngăn cản.
Phải biết rằng cho dù trong cơ thể sinh ra dị thường, có một loại kỳ trùng nào đó cắn nuốt pháp lực, hoặc là đan điền và kinh mạch phạm sai lầm, khi có đầy đủ linh tính pháp lực thì cũng có thể tự động tránh né, từ đó bảo vệ pháp lực sẽ không vô duyên vô cớ bị mất đi.
Hố đen sâu kín, nuốt chửng tất cả.
Pháp lực đang nhanh chóng tán loạn, vẻ mặt Càn Hầu hiện ra không dám tin, với phản ứng của Càn Hầu đã phát hiện chỗ không đúng, chính hắn càng vận dụng pháp lực thì pháp lực lại càng tiêu tán nhanh hơn, nhưng không vận dụng pháp lực thì lại không được, bởi vì không chống cự, không giãy dụa thì Càn Hầu cũng không có lực phản kháng, cũng chỉ có thể khoanh tay chờ chết, trở thành ba ba trong hũ.
Từng tia từng sợi ánh sáng màu vàng rủ xuống giống như mưa to tầm tã, hoàn toàn bao phủ một khu vực, áp bách vô tận không ngừng sinh ra, người xem chiến bốn phương theo bản năng bắt đầu lui về phía sau.
Bọn họ đã cảm nhận được khí tức Càn Hầu bắt đầu yếu ớt hơn, điều này không khỏi để cho rất nhiều sứ giả nước chư hầu vừa lui lại lui tiếp, ánh mắt từng người hoảng sợ nhìn về phía lĩnh vực tràn ngập ánh sáng màu vàng ở phía trước kia.
Nơi đó ngưng tụ long khí, thiên nhiên tràn ngập bài xích vạn pháp, trấn áp hết thảy lực lượng, mặc dù nhìn uy lực long khí này không nhỏ, nhưng chỉ là cảm giác của bọn hắn, căn bản không có cách nào trấn áp võ đạo nhất phẩm, nhưng sự thật để cho hơi thở của Càn Hầu không ngừng rơi xuống, một màn chân thật này xuất hiện.
Để cho rất nhiều sứ giả các nước chư hầu hiểu được, là cảm giác của mình xuất hiện sai lầm, Chân Long Lĩnh Vực này vô cùng vô cùng nguy hiểm, nó mang đến uy hiếp đã vượt qua nhận thức của bọn họ.
Vu Nhân Long lộ ra vẻ mặt kinh hãi, Chân Long Lĩnh Vực này dĩ nhiên vặn vẹo cảm giác của mình, nếu không phải là khí tức Càn Hầu như mặt trời ban trưa kia đang nhanh chóng ngã xuống, mình sợ là cũng bị Chân Long Lĩnh Vực lừa gạt, cho rằng mặc dù Chân Long Lĩnh Vực nguy hiểm nhưng thật ra cũng không thể thương tổn đến bọn họ.
Đây quá âm hiểm, cũng quá đáng sợ.
Trong lòng Vu Nhân Long càng thêm nặng nề, không ngờ Nhân cảnh phát triển nhanh như vậy, tình báo của Thiên Ngoại Thiên về Lục tỷ đã hoàn toàn lạc hậu, Chân Long Lĩnh Vực phát triển ra này tuyệt đối là át chủ bài lớn nhất của triều đình, không ngờ lần này lại do Đậu Trường Sinh vận dụng.
Không có giao cho tông tộc hoàng thất mà là giao cho Đậu Trường Sinh, có thể tưởng tượng triều đình đối với Thiên Ngoại Thiên lần này rất coi trọng.
Trong lòng mọi người đều khiếp sợ, ánh mắt lấp lánh nhìn chăm chú vào Chân Long Lĩnh Vực màu vàng phía trước, bọn họ muốn cảm nhận được kết quả chiến đấu, còn muốn đạt được tin tức mới nhất của Chân Long Lĩnh Vực.
Càn Hầu rốt cuộc cũng là võ đạo Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm, tuyệt đối có lực phản kháng, song phương đại chiến cùng nhau, Chân Long Lĩnh Vực hư thực, khẳng định có thể bị bọn họ nhìn ra một chút, mượn cái này là có thể phân tích, trong lòng nắm giữ một ít số liệu, không đến mức hoàn toàn không biết gì.
Nhưng đại chiến trong dự đoán cũng vẫn chưa xuất hiện, ở bên trong Chân Long Lĩnh Vực, Càn Hầu có thể rõ ràng cảm nhận được, pháp lực giống như nước biển đổ vào sông Trường Giang, không ngừng bị thôn phệ, pháp lực cuồn cuộn không ngừng diễn sinh ra đã không theo kịp tiêu hao.
Pháp lực mênh mông trong cơ thể hắn đã bắt đầu thưa thớt, cuối cùng thậm chí là biến mất không thấy, bên trong kinh mạch và đan điền đều rỗng tuếch, Pháp Mạch mở ra cũng tán loạn, cuối cùng ngay cả Pháp Tướng cũng không có cách nào duy trì được, chỉ cần có pháp lực, đây hết thảy sẽ ngưng tụ lại một lần nữa, nhưng hết lần này tới lần khác một tia pháp lực Càn Hầu cũng không có.
Hơn nữa một loại biến hóa này không riêng gì ở trên pháp lực mà thân thể máu thịt cũng đang tan rã.
Khí huyết chi lực nồng đậm bắt đầu từng tấc từng tấc tan rã, ở dưới Chân Long Lĩnh Vực này, tất cả mọi thứ đều đang biến mất, giống như tuyết trắng gặp phải ánh mặt trời chói chang chiếu rọi.
Đậu Trường Sinh nhìn Càn Hầu nguy nga như núi cao ở trước mặt, thời gian trước sau một nhịp hô hấp cũng đã không được, đã bắt đầu lung lay sắp đổ, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một cái là có thể ngã ngửa ra sau.