Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 911 - Chương 911. Tự Vô Mệnh: Ta Là Thổi Đậu, Thổi Mạnh! 2

Chương 911. Tự Vô Mệnh: Ta là thổi Đậu, thổi mạnh! 2 Chương 911. Tự Vô Mệnh: Ta là thổi Đậu, thổi mạnh! 2

Kim Đậu đó vẫn là muốn mình thả hắn ra.

Đậu Trường Sinh nở một nụ cười đầy ẩn ý, mặc dù hắn thông minh, nhưng hắn không biết quyền hạn của một con chó có bản lĩnh. Những ký ức bị xoá sạch giờ đã được Đậu Trường Sinh nhớ lại.

Con khỉ Tôn làm sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Phật Tổ Như Lai được chứ?

Đậu Trường Sinh mỉm cười, nhưng khi hắn cười, vẻ mặt lại đông cứng lại, lộ ra vẻ ngoài cười nhưng trong không cười khiến cho người khác sợ hãi.

Có trời mới biết?

Có phải là hắn đã cố ý làm điều đó hay không?

……………..

Từng sợi tiên khí tiếp tục không ngừng tăng lên.

Tiên khí vờn quanh hồ nước, không ngừng từ từ dâng trào, kèm theo là tiếng bọt nước vang lên.

Nước trong hồ bắn ra lăn tăn và tạo ra những gợn sóng, truyền ra hết vòng này đến vòng khác. Lúc này, một nữ tử ở dưới nước đang từ từ chầm chậm bước ra. Nàng có làn da được bao phủ bởi tuyết và ánh sáng, nhưng đôi con ngươi màu xanh lam lại lạnh lùng băng lãnh như vùng đất lạnh Cửu U, sống mũi cao thẳng của nàng lộ ra đường nét sắc sảo, đôi môi mỏng hơi mím lại dường như lộ ra tín hiệu bạc tình.

Bên cạnh hồ nước, Tự Vô Mệnh đang mặc một bộ y phục rộng rãi, hắn vẫy vẫy tay ra hiệu với nàng.

Đôi mắt màu xanh lam lãnh đạm nhìn về phía Tự Vô Mệnh, cuối cùng chậm rãi đi tới và ngồi xuống bên cạnh Tự Vô Mệnh. Tự Vô Mệnh vươn cánh tay to lớn của hắn ra, trực tiếp kéo nữ tử qua. Đôi mi thanh tú của nữ tử nhíu lại một cái, lộ ra vẻ phản kháng, bàn tay ngọc nâng lên do dự một chút, cuối cùng lại bất lực buông xuống, cũng không có bất kỳ phản kháng nào.

Tự Vô Mệnh vẫn còn hứng thú nhìn một màn này, vươn tay ôm Bích Trần Nguyên Quân nói: "Tới Thiên Ngoại Thiên một chuyến cũng không dễ dàng, sau khi sự việc được giải quyết, ta sẽ đến tìm ngươi."

Bích Trần Nguyên Quân đưa tay đẩy bàn tay của Tự Vô Mệnh ra, nhíu lại đôi mày thanh tú nói: "Sự việc ở Đào Viên Phúc Địa rất phức tạp. Ngươi thậm chí còn đích thân đi gặp Đậu Trường Sinh, nhưng ngươi lại không nói rõ vấn đề ra, mà ngươi lại còn học Thiên Cơ lão tiền bối.”

"Cũng không phải ngươi là người tiết lộ thiên cơ. Nếu như không nói rõ ràng, Đậu Trường Sinh hiểu lầm thì làm sao bây giờ?”

“Đặc biệt là lần này ngươi lại mạnh mẽ nhúng tay vào, trực tiếp định tư cách cho Đậu Trường Sinh để miễn cho hắn phải thi đấu tranh đoạt. Đây không phải là chuyện tốt gì, ngươi có thể thấy điều đó rất rõ ràng, sau này chỉ cần Tiên Tề Thái Tổ lại quanh co vòng vèo ở phương diện khác thì Đậu Trường Sinh lại có thể rơi vào vòng xoáy tranh đoạt."

"Thay vì bị người khác thách thức khiêu chiến, còn không bằng tranh đoạt ngay từ đầu."

"Hơn nữa lại cho phép Thần Ma ra tay một lần, có thể tùy ý theo ý muốn của bọn họ, đây hoàn toàn là làm bậy."

"Những gì ngươi đang làm chẳng qua là coi Đậu Trường Sinh là mục tiêu để công kích, bất cứ kẻ nào cũng có thể nhìn ra được ngươi có ý định thúc đẩy Đậu Trường Sinh hoàn thành Chân Long đại thiên mệnh, từ đó chứng đạo Thần Ma, cướp lấy lực lượng được tích lũy hàng ngàn năm của hai triều đại."

"Nếu ngươi định đồng ý với chuyện của Đức Trạch, còn có nội tình Thiên Ngoại Thiên, người hoàn thành Chân Long đại thiên mệnh sẽ trở thành một vị Tiên Thiên Thần Ma, tương lai nếu thoát kiếp thành công thì sẽ trở thành người nổi bật trong Tiên Thiên Thần Ma, nhảy vọt trở thành đỉnh lưu trong Thần Ma."

"So với ngươi cũng không kém, kém cũng chỉ là Thần Binh mà thôi."

"Không!"

Tự Vô Mệnh đưa bàn tay còn lại của mình ra, nhẹ nhàng lắc lắc trước mặt Bích Trần Nguyên Quân, mỉm cười nói: "Không phải kém mà là hắn cùng cấp bậc với ta. Trước khi thời đại Trường Sinh Bất Hủ mở ra, Đậu Trường Sinh là một trong số người dẫn đầu của Nhân tộc."

"Phái võ đấu lại tăng thêm một vị dẫn đầu, sẽ hoàn toàn áp đảo bọn họ, từ đó mới có thể thực sự giành được lực lượng chủ đạo của Nhân tộc, bắt đầu thực hiện khát vọng trong lòng ta."

Lông mày Bích Trần Nguyên Quân cau lại càng sâu hơn, hoàn toàn xoắn xuýt vào thành một chữ Xuyên (川), đôi mắt xanh như ngọc hiện lên vẻ nghi hoặc, khó hiểu nói: “Ngươi cứ xem trọng Đậu Trường Sinh như vậy, ngay cả mấy tên con cháu kia của ngươi, ngươi cũng không ủng hộ bọn họ như vậy."

“Nếu như ngươi mở ra cho bọn họ một con đường tiến thân như thế thì chứng đạo Thần Ma cũng không phải không liều mạng như thế.”

Tự Vô Mệnh cười chế nhạo và nói: "Mấy tên củi mục đó nhìn có vẻ tốt, nhưng thực tế bọn chúng không có hy vọng gì để chứng đạo Thần Ma. Trừ phi thời đại Trường Sinh Bất Hủ mở ra, độ khó để chứng đạo Thần Ma hạ thấp xuống thì bọn chúng mới có tư cách.”

"Bọn chúng không thể so sánh được với Đậu Trường Sinh, Bách Cổ Đạm Hồn Hương, răng rồng và biến động Long Môn xảy ra cách đây không lâu, tất cả những chuyện này đều đã nói rõ một điều."

Bình Luận (0)
Comment