Đạo Nguyên và Đạo, đúng, mà lại không phải, giống thật mà lại là giả.
Đậu Trường Sinh thừa nhận chính bản thân hắn cũng mê muội nên không tiếp tục nghiên cứu cái thứ này nữa, quá phức tạp đối với hắn, chẳng hạn như tại sao trong trời đất lại có linh cơ, tại sao linh cơ có thể phun vào nuốt ra như phi thiên độn địa? Đây không phải là thứ mà một học tra như hắn có thể nghiên cứu hiểu được.
Tin rằng cái tên đại ca hờ kia của hắn, có khi còn không bằng một học tra như hắn, vốn dĩ không thể hiểu nổi, nhưng Tư Vô Mệnh chắc chắn biết được thứ gì đó có thể làm cho Nhân tộc trở nên lớn mạnh, như vậy là hoàn toàn đủ rồi.
Hoàn cảnh chỉnh thể của Thiên Ngoại Thiên không bằng Nhân tộc, nhưng nơi này có thể sinh ra Thần Ma, cũng chính là nơi này có hàng ngàn vạn tộc, là nơi rất thích hợp cướp đoạt Đại Đạo của vạn tộc, củng cố Đại Đạo của bản thân mình.
Tiền Lão Đại và Tiền Tiểu Nhị của Tài Thần Các đều là kẻ vì đạo lý này mà đi tha hương, bọn họ ở chỗ này mới có thể chứng đạo thành công.
Đổi một kiểu nói khác, Thiên Ngoại Thiên không phải là Nhân cảnh, ở nơi này có thể đánh vỡ luật thép Thần Ma trăm năm.
Ở nơi này chứng đạo khó khăn, bởi vì phải tranh chấp với vạn tộc, giá trị cũng trở nên cao hơn.
Tuy rằng Thần Ma không có nhiều nhưng tuyệt đối đều là cường giả, mới nhớ lại Thần Ma của Thiên Ngoại Thiên rất mạnh, tiếng nói cũng không kém, nhưng liền chợt nghĩ đến bọn họ chỉ là ở nơi này chứng đạo, không đại biểu bọn họ là Thần Ma của Thiên Ngoại Thiên.
Chỉ có bản thổ mới là, cho dù bọn họ chứng đạo ở nơi này thì cũng chỉ là Nhân cảnh mà thôi.
Bản bộ Lục Phiến Môn.
Sáu cánh cửa, cờ đen, cửa sắt từ xưa đến nay chưa từng có biến hóa.
Yến Kinh Thiên mặc áo mãng bào mới tinh, sắc thái tươi đẹp như là đỏ tươi một mảnh, phía trên cự mãng bốn trảo giương nanh múa vuốt, khí độ phi phàm để lộ ra vô tận uy nghiêm, giống như Ngũ Trảo Chân Long vậy.
Yến Kinh Thiên ngồi ngay ngắn trên một ghế bành chế tạo từ Tử Đàn Mộc vạn năm, giống như mãnh hổ nằm ở rừng sâu, lúc này một ngón tay thon dài đang nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn trước mặt.
Cốc, cốc, cốc!
Tiếng gõ vang lên trong phòng, không ngừng quanh quẩn.
Đôi mắt bắt đầu híp lại đã thành một đầu dây nhỏ, giống như là ngủ say, nếu không phải ngón tay hắn đang gảy gảy thì bất cứ là ai cũng đều cho rằng Yến Kinh Thiên đã ngủ say.
Vị trí ba bước bên ngoài, một tên nam tử mặc áo khoác màu đen, sợi tóc đen nhánh tản ra đang theo gió không ngừng tung bay bày, đứng chắp tay.
Áo khoác màu đen phần phật lay động, phía trên dùng sợi tơ màu vàng thêu lên một chữ hổ, lúc này đang không ngừng phập phồng lên xuống.
Sợi tóc đen nhánh tung bay, che giấu phần lớn khuôn mặt đã lộ ra, có thể nhìn thấy vị trí mắt trái đeo một khung kính màu trắng, cẩn thận tỉ mỉ nhìn còn có thể trông thấy trên khung là hổ văn màu trắng.
Sợi tóc rủ xuống một lần nữa đã che giấu hơn phân nửa má trái, một lần nữa che giấu một bên gọng kính hổ văn, chỉ có mắt phải ánh mắt trầm ổn nhìn chăm chú Yến Kinh Thiên.
Thật lâu sau, Yến Kinh Thiên rốt cục mở miệng nói: "Việc này không dễ làm."
"Tây Giang Thương Hội là bá chủ Tề Địa, có 13 vị đông gia, mỗi một nhà đều có sản nghiệp trải rộng khắp thiên hạ, hơn nữa Tây Giang Thương Hội liên quan đến tửu lâu, hãng buôn vải, trà hành, dược tài, châu báu các loại v.v."
"Giống như đông gia sau lưng tửu lâu Tây Giang Nguyệt, Nguyệt Bán Hiền bụng đầy kinh luân."
"Đây chính là một vị Tông Sư trên danh sách Địa Bảng, bây giờ hắn đã quy thuận Ngụy Vương Báo, là trọng thần Ngụy Vương Báo dựa vào."
"Ngay cả thảm án Tiêu viên, xuất thân Cửu U Minh Giáo bị bại lộ nhưng cũng không làm gì được Nguyệt Bán Hiền, chính là bởi vì thực lực của đối phương mạnh mẽ, hậu trường đủ cứng, Ngụy Vương Báo, Đậu Trường Sinh, vị nào cũng không phải là kẻ lương thiện."
"Mà lúc này mới chỉ là một vị đông gia của Tây Giang Thương Hội, tương tự còn có mười hai vị đông gia, bọn họ liên hợp cùng một chỗ, tụ lại thực lực, thật sự là không dễ làm."
"Ngươi cũng biết tình huống bây giờ của Lục Phiến Môn, Từ khi Vương nghịch giết vua về sau, Lục Phiến Môn bị thanh tẩy một lần, bây giờ nhìn như khôi phục như lúc ban đầu nhưng thật ra ảnh hưởng mà Vương nghịch mang tới chưa hoàn toàn biến mất."
"Triều đình tín nhiệm Lục Phiến Môn có hạn, có thể nói là khắp nơi bị động, rất nhiều hành động đều không thể thiếu bị Kim Linh Vệ và Thần Hầu Phủ còn có Đông Xưởng giám thị."
"Lục Phiến Môn bây giờ vẫn là một trong Lục ti, nhưng Thủ tôn của Lục Phiến Môn vẫn còn để trống? Chậm chạp không có người nhập các bái tướng."
Câu nói sau cùng của Yến Kinh Thiên biểu hiện ra chính mình bất mãn, bây giờ nội các ghế trống nhiều, chính là lúc bổ sung các thần nhưng triều đình vẫn thờ ơ đối với việc này.