Đúng là tác phong của Đậu Trường Sinh, không gió còn đẩy sóng lên cao ba thước, bây giờ có cái cớ đương nhiên là muốn nhấc lên đại án.
Yến Kinh Thiên đối chuyện không thuận theo không buông tha của Đậu Trường Sinh, còn muốn hiệu triệu chư hầu ở Thiên Ngoại Thiên cùng nhau thảo phạt Bẩm quốc cũng không có chút ngoài ý muốn nào.
Lúc này sau khi hết khiếp sợ, Yến Kinh Thiên lộ ra nghĩ mà sợ, nhưng cũng chợt sinh ra may mắn.
Đậu Trường Sinh quả nhiên là kình địch của mình, là chướng ngại lớn nhất trên con đường mình thượng vị, loại phá một nước, bản lĩnh liên tục giết nhất phẩm này thật sự là quá lợi hại, tin tưởng sau hôm nay, Đậu Trường Sinh sẽ lại chấn động thiên hạ.
Uy vọng kia sẽ tiến thêm một bước, thực sự trở thành bá chủ một phương, giận dữ khiến cho chư hầu sợ, an cư mà thiên hạ tắt.
Nếu như lúc mới bắt đầu, Yến Kinh Thiên còn có lòng tranh hùng, nhưng sau khi chuyện này phát sinh, Yến Kinh Thiên đã hoàn toàn không có ý nghĩ ganh đua phân cao thấp, đối với Đậu Trường Sinh điên cuồng như vậy, lười lăn qua lăn lại, là mặc cảm tự thẹn không bằng.
Tuy nhiên Yến Kinh Thiên cũng có lòng muốn leo lên trên, nhưng không thể làm được giống như Đậu Trường Sinh không tiếc hết thảy như vậy, điên cuồng một lần lại một lần đánh cược tính mệnh.
Đậu Trường Sinh liều mạng như vậy, ở trong mắt của Yến Kinh Thiên cũng là vì một lần nữa giết ngược về Thần Đô.
Có công diệt một nước, loại chiến công vô biên này, sau khi trở lại Lục Phiến Môn một lần nữa tất nhiên là muốn thượng vị, đây là không thể ngăn cản, đây chính là đại thế trùng trùng điệp điệp.
Cho dù là triều đình cũng không quấy nhiễu được, cố gắng đè xuống thì đó chính là tự chịu diệt vong, có công không thưởng, thưởng phạt bất công, đây là tự tổn hại căn cơ, triều đình sẽ lại mất danh vọng, mất đi lòng người trong thiên hạ, thật sự là muốn tan vỡ.
Cũng may mắn, tên Đậu Trường Sinh này có dã tâm quá lớn, nếu như phá Diệp quốc trở về thì bản thân mình thật sự không có biện pháp nào cả, nhưng hắn lại muốn công diệt Bẩm quốc, điều này đã định trước là sẽ ở lại Thiên Ngoại Thiên lâu dài, như vậy ám thủ mà mình lưu lại là có thể phát động.
Trong lòng Yến Kinh Thiên cảm thấy may mắn là mình đã tiên hạ thủ vi cường.
Kim Hoa Phượng Hoàng Thang không phải uống tốt như vậy, ở trong đó liên quan đến cốt tủy Thần Ma, tộc Phượng Hoàng chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Trong lòng Yến Kinh Thiên sát khí đằng đằng, ra tay với một người vô tội chưa từng có bất kỳ thương hại nào, Đậu Trường Sinh đã chặn đường, Yến Kinh Thiên không phải quan tâm đến Lục Phiến Môn như vậy, cũng không quá coi trọng Thủ tôn, nhưng muốn nhập các bái tướng thì nhất định phải chấp chưởng Lục Phiến Môn, điều này nhất định phải đạt được.
Chỉ cần nhập các bái tướng mới có thể thu được tài nguyên trân quý trong bảo khố Chu Thiên của triều đình, mình mới có thể xông vào võ đạo nhất phẩm trong mấy năm, trở thành Vô Thượng Tông Sư.
Đến lúc đó nắm giữ một kiện Bán Thần Binh nhất phẩm, với cảnh giới võ đạo nhất phẩm, thiên hạ to lớn, nơi nào không đi được chứ?
Loạn thế tiến đến, thực lực mới là căn cơ, là tự vệ căn bản.
Nguy cơ loạn thế mang đến nhưng cũng là có kỳ ngộ.
Tiến lên có thể chứng đạo Thần Ma, lui lại có thể tự vệ không lo.
Đây mới là ý nghĩ chân chính ở trong lòng Yến Kinh Thiên.
"Yến huynh."
"Mỗ cẩn thận suy nghĩ, chuyện hôn nhân của tiểu nữ vẫn là phải thận trọng cân nhắc."
"Ngươi hãy coi như mỗ chưa từng tới đi."
"Chuyện Thủ tôn liên quan đến triều đình xã tắc, nên để cho phía trên quyết định, không phải là chuyện mà chúng ta có thể nghị luận."
"Yến lão đệ."
"Cáo từ."
Nhân cảnh chấn động, có rất nhiều những cuộc thảo luận diễn ra.
Nhấc lên một làn sóng triều, không biết có bao nhiêu người coi Đậu Trường Sinh là thần tượng. Đó là từng cọc, từng kiện chuyện lớn kinh thiên động địa mà Đậu Trường Sinh đã không ngừng làm, nhiều lần nhấc lên sóng gió, rốt cuộc hội tụ lại cùng nhau hình thành lên cơn sóng gió động trời, giống như gió lốc bắt đầu thổi tới.
Gió lốc đã nổi lên nhưng lại kém một cơ hội mới có thể hoàn toàn mạnh mẽ như bão táp, cuốn hàng ngàn hàng vạn chúng sinh ở Nhân cảnh.
Mà cơ hội này đã bắt đầu xuất hiện trong sự im lặng ở Thiên Ngoại Thiên.
Thiên Ngoại Thiên rộng lớn vô biên, những cơn gió vô tận đang hoành hành tàn sát bừa bãi.
Một viên tinh thần vĩnh viễn đứng vững vàng.
Tinh thần tràn ngập vô tận sóng nhiệt, sóng nhiệt cuồn cuộn càn quét tứ phương. Tứ phương ngàn dặm đất đai giống như ở trong lò luyện ngục, hào quang lửa đỏ đang không ngừng lan tràn ra, tinh thần giống như một mặt trời lớn, toả ra ngàn vạn ánh sáng chiếu sáng khắp bầu trời.
Hào quang vô tận xua tan đi bóng tối và mang lại ánh sáng cho Thiên Ngoại Thiên.
Cuồng phong tàn sát bừa bãi, bắt đầu không ngừng thổi tới, bề mặt của tinh thần bình tĩnh như dung nham, lại giống như sóng nước đang bắt đầu dao động, từng đợt từng đợt cuồn cuộn nổi lên, cuối cùng ngọn lửa đột nhiên thiêu đốt mạnh mẽ hóa thành một biển lửa xông ra che khuất cả bầu trời, quét ngang ngàn dặm mặt đất.