Cho dù là truyền thừa, chỉ cần Thần Ma không vẫn lạc thì rất nhanh sẽ có thể một lần nữa hưng thịnh.
Vì vậy, Tiêu Dao Tử và Cửu U tiền bối cũng sẽ không có tử thù, Tiêu Dao Tử đích thân ra tay giúp đỡ hậu bối của Cửu U Minh Giáo, đưa tặng một lượng tài nguyên để cho Tiêu Thiên Hữu có thể đột phá, đây chính là nhận lỗi với Cửu U tiền bối, ân oán giữa hai bên cũng đã xoá sạch.
Nó hoàn toàn hợp lý và không một ai có chỉ ra được một lỗi sai nào cả, đương nhiên cũng chỉ có một cơ hội duy nhất thôi.
Đức Trạch thượng tiên trầm mặc một lúc, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Đại Hạ Thái Tổ có dã tâm rất lớn. Kỳ vọng của hắn đối với Đậu Trường Sinh không phải là ủng hộ nền tảng của Nhân tộc, mà là nhân vật dẫn đầu của Nhân tộc.”
"Là muốn chứng được Tiên Thiên Thần Ma, đó là lý do tại sao bọn họ phải đạt được tư cách trước mà không phải cạnh tranh với nhau.”
“Chỉ có như vậy mới có thể biến Đậu Trường Sinh thành mục tiêu công kích, khiến cho tất cả các phương đều nhằm vào hắn. Đậu Trường Sinh có thể đứng ra trổ hết tài năng, đi từng bước một đến cuối cùng thì hắn mới có thể phục chúng, cũng có thể bách luyện thành cương, chân chính trở thành một người tài.”
“Vẫn luôn trả giá ủng hộ, không trải qua những khó khăn và đau khổ thì không được.”
“Vì vậy, chúng ta có thể gạt chuyện sang một bên, có thể bắt đầu hỗ trợ ngươi, nhưng chỗ Đậu Trường Sinh kia thì lại không có, đối với Đậu Trường Sinh thì có thể nói là rất khắc nghiệt, hắn hoàn toàn dựa vào lực lượng của bản thân.”
Trong đôi mắt của Thế tử Càn Hầu lộ ra vẻ không phục, hắn không vui nói: “Đại Hạ Thái Tổ lấy đâu ra lòng tin rằng Đậu Trường Sinh nhất định có thể trở thành kẻ dẫn dắt Nhân tộc.”
“Muốn biết có thể làm đến bước này, trong Nhân tộc cũng rải rác không có mấy, cho dù là Tiên Thiên Thần Ma thì cũng mới chỉ là có tư cách, nhất định phải nắm giữ một món trọng khí, có một món Tiên Thiên Thần Binh mới có thể trở thành kẻ đứng đầu.”
Đức Trạch thượng tiên nhìn Thế tử Càn Hầu đang không phục kia, hắn cũng biết trong lòng của đối phương đang suy nghĩ gì, có xuất thân ưu việt, lại là đệ tử của Thần Ma, làm sao hắn lại có thể thua kém người khác? Ngay cả khi Đậu Trường Sinh có danh tiếng vang dội, cũng là vì hắn chưa bao giờ thật sự muốn trở nên nổi tiếng.
Đại Tông võ đạo, thế gia môn phiệt, bọn họ muốn tranh giành Nhân Bảng nhưng đối với đệ tử của Thần Ma thì đó chỉ là một cấp bậc khác mà thôi. Bọn họ cũng không mấy để ý đến xếp hạng trên Nhân Bảng.
Bởi vì những lợi ích thu được ở trên có thể dễ dàng nhận được từ Thần Ma nơi này.
Giống như Cửu Đại Thượng Tông có võ học Thần Ma và có Thần Binh nhưng làm sao có thể so được với vị Thần Ma.
Bọn họ cũng có lão tổ tông, nhưng liệu lão tổ tông của bọn họ sẽ nhận bọn họ làm đồ đệ sao? Cho dù tất cả đều được thu nhận, thì sau đồ đệ hàng trăm ngàn người học tràn lan thì còn có giá trị của Thần Ma nữa sao?
Có tấm lòng là được rồi.
Đức Trạch thượng tiên chậm rãi nói: “Ta cũng không nhìn thấu được, nhưng Đại Hạ Thái Tổ cũng không phải là người bình thường, nhất định có nguyên nhân ở phía sau.”
“Thiên Cơ tiền bối từng nói Đậu Trường Sinh là biến số, khả năng nằm ở hai chữ biến số này."
"Nói theo cách khác, đã từ rất lâu rồi, Đại Hạ Thái Tổ đã muốn đẩy Đậu Trường Sinh thượng vị, đó cũng là tương lai, điểm mấu chốt chính là ở trận chiến này."
“Ngươi hãy nghiêm túc cân nhắc, nếu như lựa chọn rời khỏi đạo tràng, như vậy chỉ tiến không thể quay đầu được nữa, nhiều Thần Ma đặt kỳ vọng vào như vậy thì cũng không phải là một chuyện tốt.”
“Có đôi khi từ bỏ nhưng không nhất thiết có nghĩa là thất bại.”
“Vốn tư cách tham gia trận chiến tranh đoạt Phúc Địa đã khó, hơn nữa ngay cả khi ngươi có được nó thì cũng phải tranh đấu với vạn tộc. Từ khi năm tộc minh ước, sẽ bị năm tộc nhằm vào, tình huống đã rất ác liệt, xác xuất cơ hội chiến thắng của ngươi sẽ giảm đi đáng kể.”
"Nếu ngươi đi cũng không nhất định sẽ giành được chiến thắng."
"Vạn tộc tranh chấp rất tàn khốc và khả năng tử vong sẽ rất cao."
"Ngươi hãy ở lại đạo tràng yên tâm tu luyện, chờ đợi đến thời cơ chín muồi lại chấp chưởng Càn quốc công diệt các nước chư hầu ở bốn phương, đi tranh đoạt Hoàng Đạo Thần Binh Không Động Ấn, tương lai thành tựu sẽ không kém."
Thế tử Càn Hầu trầm giọng nói: “Tranh long từ xưa đến nay, nếu không thành thì chỉ có chết."
“Chưa bay lên phía trước có thể thất bại, nhưng một khi đã bay lên cao thì nhất định phải thẳng tiến không lùi, mạnh mẽ tiến lên.”
“Lần này ta muốn chiến đấu vì tương lai.”
"Đậu Trường Sinh làm được, tại sao ta lại không thể?"
Rối loạn.
Thiên Ngoại Thiên hoàn toàn rối loạn.
Một trận chiến tranh đoạt Phúc Địa xuất hiện đã hoàn toàn mở ra bức màn hỗn loạn lớn ở Thiên Ngoại Thiên.