Đẩy Diệp Hầu đời thứ 5 thượng vị không phải là hành động sai lầm gì, nhưng sau khi đích truyền Thần Ma xuất thế thì đây chính là một sai lầm.
Sức ảnh hưởng của Thần Ma đủ để vượt qua khái niệm quốc gia, dù sao đều là Nhân tộc, thì đương nhiên có căn cơ thống nhất, nhất là bọn họ cho rằng, Càn quốc mới là ngọn hải đăng, Diệp Hầu đời thứ 5 là loạn thần tặc tử.
Vốn cho rằng cuộc chiến đấu này, bản thân mình là cầm kịch bản của Viên Thiệu, thiên hạ đều thông viên, binh lực đứng trên ưu thế, chỉ cần lấy thế thái sơn áp đỉnh đè xuống, làm gì chắc đó là có thể đạt được thắng lợi.
Nhưng không ngờ được mình lại cầm là kịch bản của Tào Tháo, thần tử dưới trướng Diệp quốc, ào ào viết sách thông viên.
Binh lực thiếu, hậu phương còn bất ổn.
Ánh mắt chậm rãi di chuyển, nhìn bọn người Trần Thần Bộ, Hứa Du của mình ở đâu?
"Chủ công."
Giọng nói ôn hòa vang lên.
Lương Cung Vũ đã đứng người lên, trường bào màu xanh đậm, đai lưng thắt eo xanh nhạt hoa văn tường vân, ở trên đó chỉ treo một khối mặc ngọc chất cực tốt.
"Ý kiến và thái độ của công chúng ở thế giới bên ngoài rào rạt, tuyệt đối không thể phóng túng."
"Chuyện giả, nói nhiều, một lần không tin, sau khi làm trăm lần thì sẽ có nghi ngờ ở trong lòng, sau nghìn lần thì có một ít tin tưởng."
"Đại Chu là chính thống của Nhân tộc, quản lý thiên hạ Nhân tộc, chủ công dấy binh thảo phạt không phải vì một nhà một họ, không phải vì tư lợi, mà là vì triều đình."
"Thần Ma cũng được, Càn quốc cũng thế, bọn họ công khai tuyên chiến, đây chính là ruồng bỏ triều đình, đây là phản quốc."
"Chủ công hiệu triệu chư hầu tứ phương hội minh, thảo phạt Bẩm quốc và Càn quốc, là thảo phạt người phản quốc."
"Đại nghĩa ở chủ công."
Đậu Trường Sinh nhìn về phía Lương Cung Vũ thần thái ôn hòa, tóc mai hoa râm, lúc này mới chậm rãi gật đầu, đã nghe hiểu lời nói của Lương Cung Vũ, lập tức hiểu ra, đối phương không hổ là danh sĩ, bản lĩnh đúng là không thấp.
Đậu Trường Sinh vui vẻ tiếp nhận xưng hô chủ công của đối phương, loại người có bản lĩnh này, Đậu Trường Sinh đương nhiên phải coi trọng mấy phần.
Diệp Hầu đời thứ 5 vỗ tay một cái, vỗ tay tán thưởng nói: "Chính là cái đạo lý này."
"Đây không phải là ân oán cá nhân, cũng không phải thù giết cha, Càn quốc là đang phản quốc, Đại Chu là chính thống, chính là Thần Ma khâm định, chưởng quản vạn vạn lý sơn hà ở Thiên Ngoại Thiên."
"Sau lưng Càn quốc có Đức Trạch thượng tiên, sau lưng chúng ta cũng có Tiên Tề Thái Tổ bệ hạ."
"Luận thực lực, luận địa vị, luận danh vọng, hắn so sánh như thế nào."
Hứa quốc.
Dây leo quấn quanh mái cong, cỏ cây tràn đầy, hoa tươi nở rộ, xanh biếc dạt dào, sức sống bừng bừng.
Hứa Hầu ngồi ở phía sau bàn, đưa tay tiếp nhận thư tín mà nô bộc đưa tới, mới mở ra quan sát lần đầu tiên, Hứa Hầu bỗng nhiên đứng dậy, mỹ phục rộng thùng thình lay động, vô ý thức đụng vào bàn, khiến cho cái bàn bị ngã xuống đất.
Linh quả đặt trên bàn rơi rải rác khắp trên mặt đất, không ngừng bắt đầu chuyển động, nước trà nhuộm ướt tấm thảm trải sàn, khiến cho chiếc thảm trải sàn quý giá bị đọng lại một bãi nước.
Chén trà rơi trên mặt đất, đây vốn là vật yêu thích của Hứa Hầu, giống như tâm can bảo bối, bình thường cẩn thận che chở, coi như trân bảo.
Không cần nói đến những cái khác, chỉ cần đụng vào, hay là sắp xếp vào vị trí không đúng, đây cũng được coi là một chuyện lớn, nhưng bây giờ Hứa Hầu đã không để ý tới tất cả những thứ này.
Lúc này bàn tay cầm thư tín đã bắt đầu run rẩy, Hứa Hầu không thể tin được, Đậu Trường Sinh kia thế mà lại muốn tụ binh trăm vạn?
Đây là trăm vạn đạo binh? Không phải là một trăm vạn đầu heo?
Đừng nói trăm vạn đạo binh, cho dù là muốn có trăm vạn võ giả có thực lực nhất định, thì đây cũng đã là một chuyện khó khăn.
Hứa Hầu kinh ngạc, con mẹ nó đây là mệnh lệnh của Đậu Trường Sinh?
Chẳng lẽ hắn là kẻ ngu ngốc sao?
Hơn trăm vạn đạo binh không nói có hay không, chỉ là một khi hội tụ lại cùng một chỗ, thì nó phải tiêu tốn mất bao nhiêu lương thực?
Thiên Ngoại Thiên không có một quốc có quốc lực để chống đỡ được, hơn nữa không riêng gì lương thực, đạo binh khác nhau, tiêu hao cũng khác nhau, tài nguyên hỗn tạp cũng không phải số ít, thợ rèn tu bổ áo giáp cùng vũ khí v.v, những thứ này đều là ai ra?
Đại quân chưa động, lương thảo đi trước.
Đây là đạo lý cơ bản nhất của binh thư, ngươi lật xem bất kỳ một quyển binh thư nào, đều sẽ nói cho ngươi biết tầm quan trọng của lương thảo.
Xuất binh có thể, nhưng muốn bọn họ phải tự chuẩn bị lương khô, không tiếc hao tổn quốc lực đi ủng hộ Đậu Trường Sinh, vậy thì điều đó là không thể.
Binh lực liên quân hùng hậu hơn nữa, nhưng nếu sau khi cạn lương thực thì cũng sẽ tự sụp đổ.
Binh lực không phải càng nhiều càng tốt mà còn phải phù hợp với thời cuộc, lực lượng của bản thân mình.