Không riêng gì Lư Hầu làm như vậy, Phùng Hầu cũng làm như thế, mấy vị chư hầu xung phong xông vào nguy hiểm nhất tiền tuyến, nếu không có chiến trận gia trì thì bọn họ đã sớm chết, nhưng bây giờ cũng là vết thương chồng chất.
Ánh mắt nhìn xung quanh lại không thấy Khúc Hầu đâu, Trần thần bộ biết rõ sợ là Khúc Hầu đã chết, ngược lại lại có chút hâm mộ Khúc Hầu, vị này chết có ý nghĩa, không phụ lòng gia tộc, xứng với con cháu đời sau, càng không phụ lòng triều đình.
Một loại đấu tranh anh dũng, không màng sống chết này sợ là do Khúc Hầu phát minh ra, nếu không đám chư hầu kia sao lại chết nhanh như vậy?
Quan quân điên cuồng nổi lên giống như thần như ma, dũng cảm tranh giành lên phía trước, sợ mình không chết, đấu pháp hoàn toàn là liều mạng.
Cái gì gọi là quân mạnh, chính là trước mắt này.
Một chi đội mạnh thế này đủ để tung hoành thiên hạ, đánh bay tất cả kẻ địch.
Tiêu Thiên Hữu cũng mất bình tĩnh, quan quân đều là kẻ điên, không chỉ một người mà tất cả mọi người đều như vậy. Đừng nói đến quan quân nhiều lính, ngay cả quan binh ít lính, bên phía mình cũng không chịu nổi.
Một số tinh nhuệ đến từ Bẩm quốc hay Càn quốc này, sau khi gặp phải tập kích đột ngột cũng rơi vào trạng thái kinh hoàng thất thố, sĩ khí bắt đầu sa sút, đối mặt với quan quân liều mạng tiến công thì sĩ khí càng thêm sa sút hơn.
Trạng thái điên cuồng này của quan quân khiến cho Tiêu Thiên Hữu còn kinh hãi chứ đừng nói là bọn họ.
So với quan quân đang ngoan cường chống cự, hiện giờ chủ động tiến công, biểu hiện ra khí thế điên cuồng kia còn cực kỳ đáng sợ, tư thái điên cuồng kia đủ để phá tan phòng tuyến trong lòng bất kỳ kẻ nào, làm cho ý chí của bọn họ sụp đổ.
Chiến cuộc đã không thể vãn hồi, Tiêu Thiên Hữu không ra tay, lúc này đè chuôi Đại Lương Đao lại, trong lòng làm ra phán đoán.
Phe mình trải qua mấy lần tập kích bất ngờ, dưới sự chống cự ngoan cường của kẻ địch đã tổn thất không nhỏ rồi, giờ còn gặp phải binh lực công kích nhiều gấp ba lần đã hoàn toàn không chống cự được.
Cơ hội thắng duy nhất chính là mình ra tay, lấy thực lực của võ đạo nhất phẩm, mượn chiến trận vãn hồi bại cục.
Nhưng khi ý nghĩ này vừa xuất hiện thì Tiêu Thiên Hữu đã từ bỏ, nơi này cách Tào Thiếu Dương quá gần, Tào Thiếu Dương có thể tới viện trợ ngay lập tức, đến lúc đó có thêm quan quân chiến trận gia trì thì mình sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Rút củi dưới đáy nồi, liều mạng kiếm lấy một con đường sống, Tiêu Thiên Hữu tuyệt đối không có loại ý định này.
Thù oán của mình với Đậu Trường Sinh, có thể giết thì tốt, không thể giết được thì cũng thôi.
Đậu Trường Sinh toàn thắng, thuận thế đánh bại được Thế tử Càn Hầu, cuối cùng thắng lớn, Đậu Trường Sinh có lời thì mình cũng không thua thiệt.
Không nói đã đột phá được võ đạo nhất phẩm mà còn thành công kích hoạt được Đại Lương Đao, thu được Đại Lương Đao nhận chủ, chấp chưởng một kiện Bán Thần Binh nhất phẩm cũng được xem như thắng lợi lớn có phải hay không?
Tiêu Thiên Hữu vừa có tâm tư muốn chạy thì chưa tới một nhịp thở đã nhanh chóng lan thành cây đại thụ che trời, cho dù tình huống thế nào đi chăng nữa thì cũng không cần thiết phải quyết đấu sinh tử với Đậu Trường Sinh.
Tiêu Thiên Hữu lật bàn tay lên, trong bàn tay không có gì dần dần diện ra hoa văn màu tím đậm giống như Quỷ Phù, phác họa ra minh văn rõ ràng.
Mơ hồ hiện ra một chữ U.
Chữ như lệ quỷ, âm thanh thê lương vang lên, Tiêu Thiên Hữu đưa tay lên xoa một cái, máu tươi ngấm vào chữ U.
Một luồng ánh sáng hiện ra rồi bắt đầu vờn quanh Tiêu Thiên Hữu, trong Động Thiên xa xôi của Cửu U đột nhiên tràn đầy một luồng vĩ lực, từ một khoảng cách vô tận bắt đầu triệu hoán Tiêu Thiên Hữu.
Sau một khắc, Tiêu Thiên Hữu cũng đã biến mất.
Chạy trốn mới là thứ giỏi nhất của tên Tiêu nào đó.
Lúc trước khi tập kích Vương đình Hồ Man, sau khi thu được thành công lớn xong, đối mặt với sự đuổi giết của chủ lực Hồ Man, toàn thân Tiêu mỗ thoát ra bình an, há lại dễ dàng làm được như vậy?
Nhưng mà chút chuyện này đã bị vinh quang tập kích Vương đình Hồ Man che lấp đi, không ai phát hiện ra điểm mấu chốt, cũng không biết được bản lĩnh chân chính của Tiêu mỗ.
Dám đến phía sau đánh chiếm, đây chính là lực lượng kia.
Rốt cuộc Thế tử Càn Hầu còn quá trẻ.
Bây giờ lão tiền bối sẽ cẩn thận dạy cho hắn một khoá học.
Để cho hắn biết được cái gì gọi là lòng người khó lường, giang hồ hiểm ác.
Tiền tuyến.
Sát khí cuồn cuộn như mây không ngừng tuôn trào, như thiên quân vạn mã xung phong công kích.
Cuồng phong gào thét thổi, cờ lớn đón gió bay phấp phới, lều lớn bị cuồng phong này thổi lại lù lù bất động giống như đá ngầm, màn che không ngừng phập phồng lay động, một bàn tay dày rộng xốc nó lên, Đông Phương thần bộ bước nhanh vào trong lều lớn.