Nếu đổi lại thành ba loại bảo châu khác thì chắc chắn hắn sẽ không thể vận dụng được năng lực của bọn chúng.
Vốn dĩ đã hạ quyết tâm từ lâu nhưng sau khi Thế tử Càn Hầu chân chính đến nơi, hắn vẫn còn do dự. Đây không chỉ là một lần đánh cược, mà còn là canh bạc đánh cược bằng tính mạng hắn.
Đây còn là không trung thành với sư phụ, đích thân lấy trộm bảo vật của sư phụ là một tội lỗi không hề nhỏ.
Thế tử Càn Hầu nghĩ tới tổ phụ, cuối cùng hắn cắn răng hạ quyết tâm.
Hắn nhanh chóng sải bước đến Thanh Long Điện.
Dù lý trí nói với Thế tử Càn Hầu rằng đây là một việc làm sai lầm nhưng cuối cùng cũng không cản được hắn.
Cái chết của cha và tổ phụ, đặc biệt là cảnh tổ phụ tự sát, từng giây từng phút lúc nào cũng lập lòe ẩn hiện trong đầu Thế tử Càn Hầu, mỗi lần nghĩ đến thì trong ngực hắn như có một ngọn lửa thiêu đốt.
Hắn muốn lấy trộm Thanh Long Bảo Châu không phải vì mưu cầu thắng lợi mà là muốn giết chết Đậu Trường Sinh, báo thù rửa hận cho cha và tổ phụ.
Đợi đến khi hắn giết được Đậu Trường Sinh rồi, hắn sẽ từ bỏ tư cách tranh đoạt Phúc Địa, thành khẩn tạ lỗi với sư phụ, tin chắc rằng sư phụ sẽ hiểu cho hắn.
Thế tử Càn Hầu đi vào cửa Thanh Long Điện, nhìn từng tia từng sợi thanh khí rủ xuống trước mặt. Đây là Ất Mộc Chi Khí, Thế tử Càn Hầu đã quá quen thuộc với thứ này, thản nhiên đi thẳng về phía trước mà không có bất kỳ hành động phá giải hay phòng vệ nào.
Từng tia từng sợi Ất Mộc Chi Khí sau khi chạm vào Thế tử Càn Hầu thì giống như nước mưa, bắt đầu chậm rãi thẩm thấu vào bên trong cơ thể hắn. Thế tử Càn Hầu đã đi vào đến Thanh Long Điện.
Đây là một việc vô cùng bình thường bởi vì từ nhỏ đến lớn Thế tử Càn Hầu đều làm như vậy.
Thế tử Càn Hầu là Thanh Long Chi Thể, để tăng thêm lực lượng của Thanh Long Chi Thể thì từ nhỏ hắn đã tu hành ở bên trong Thanh Long Điện. Giờ đây hắn đi vào Thanh Long Điện cũng giống như về nhà, tất cả trận pháp và cấm chế ở nơi này đều không có tác dụng gì với Thế tử Càn Hầu.
Ánh mắt của Thế tử Càn Hầu nhìn lướt qua Thanh Long Điện. Bố cục của nơi này cổ xưa, ở trung tâm có một chiếc đỉnh bằng đồng ba chân hai tai đứng thẳng, Ất Mộc Chi Khí không ngừng lượn lờ tăng lên, ở vị trí trong không trung có một viên bảo châu nhỏ cỡ một nắm tay.
Viên bảo châu tinh khiết trong suốt, đây là một viên bảo châu màu trắng sữa, phía trên có một đầu Thanh Long quấn quanh.
Đầu của Thanh Long này giống như vật sống, không ngừng di chuyển trên viên bảo châu, vị trí thay đổi nhanh chóng, tràn ngập khí tức thần thánh.
Thế tử Càn Hầu tiến lên hai bước, năm ngón tay duỗi ra bắt lấy Thanh Long Bảo Châu.
Sau khi Thanh Long Bảo Châu rơi vào tay hắn thì không ngừng nổi lên vầng sáng, vầng sáng nổi bật trong nháy mắt đã tiêu tán, hào quang biến mất không thấy, Thanh Long Bảo Châu ảm đạm rơi xuống, một đầu Thanh Long uốn lượn vờn quanh kia giờ không còn linh hoạt và chân thực nữa mà giống như miếng giấy đang dán phía trên viên bảo châu.
Thanh Long Bảo Châu không hề có phản ứng kháng cự nào, Thế tử Càn Hầu vươn tay cầm chặt nó, tất cả đều vô cùng thuận lợi, từ nhỏ hắn đã vuốt ve Thanh Long Bảo Châu không chỉ một lần, cảm nhận được sự thân mật của Thanh Long Bảo Châu truyền ra ở trong tay, Thế tử Càn Hầu hất ống tay áo lên, che dấu Thanh Long Bảo Châu.
Bàn tay giấu phía trong tay áo, Thế tử Càn Hầu đi ra ngoài cửa.
Một bước, hai bước, ba bước.
Trong lòng Thế tử Càn Hầu có chút lo lắng, hắn chạm vào Thanh Long Bảo Châu không chỉ một lần nhưng thật sự mang nó rời khỏi Thanh Long Điện thì là lần đầu, có thể mang ra được hay không thì Thế tử Càn Hầu chỉ nắm chắc được một nửa.
Khi đi đến cửa lớn, trái tim của Thế tử Càn Hầu đã vọt lên đến cổ, cảm giác như chỉ một giây sau sẽ nhảy ra ngoài.
Lúc này hắn không khỏi lộ ra sự do dự, nếu như bây giờ hắn từ bỏ thì mọi chuyện có thể coi như không có gì xảy ra. Cuối cùng, Thế tử Càn Hầu đè nén sự lo lắng trong lòng xuống, bước ra khỏi Thanh Long Điện.
Mọi thứ đều yên tĩnh, không nảy sinh ra chuyện bất thường gì, trong lòng Thế tử Càn Hầu thở phào một hơi, sau đó nhanh chóng mang Thanh Long Bảo Châu rời đi.
.............
Bách hoa viên.
Nhiều đóa hoa lạ khắp thiên hạ giờ đây đang rung rinh trong gió, muôn vàn sắc màu khác nhau phủ kín đất trời, thời khắc này giống như đang bước vào thế giới của các loài hoa. Đức Trạch thượng tiên vừa mới đi vào bách hoa viên, lúc này không khỏi giật mình, Tiêu Dao Tử ở bên cạnh lười biếng bưng chén rượu trong tay, nhè nhẹ nhấp một ngụm, không để ý mà hỏi: “Có chuyện gì thế Đức Trạch lão tiền bối?”
Đức Trạch thượng tiên thở dài một tiếng, trả lời: “Đồ đệ kém cỏi, không cam tâm chịu thất bại nên đã đích thân trộm Thanh Long Bảo Châu rời khỏi Đức Trạch Tiên Vực.”