Ánh mắt mọi người tán loạn, họ cũng không còn quan tâm trận chiến phía trước mà chỉ lo nghĩ làm sao có thể phá cục?
Đậu Trường Sinh cân nhắc thiệt hơn, bắt đầu phân tích thế cục nhưng mà bất luận thế nào hắn cũng thấy phần thắng đều không lớn.
Thực lực bên hắn không thể bảo là không mạnh, đây là loại thực lực ở tiền kỳ thiên hạ đại loạn, thực lực kia tuyệt đối là vô địch, hoàn toàn có thể càn quét thiên hạ.
Dù sao mấy trăm năm qua thiên hạ đều thái bình, ngoại trừ bên trong 108 châu có một số ít cường quân bên ngoài ra thì đã sớm suy tàn, đại bộ phận đều không còn sức chiến đấu, hoàn toàn giống như một cái thùng rỗng, cho nên lúc đại loạn sơ kỳ có thể xuất hiện mấy vạn quân là có thể công chiếm một châu.
Các loại cứ điểm hùng quan cũng là tương đối dễ dàng bị chiếm đóng, nhưng đợi đến khi Tiềm Long các nơi trỗi dậy thì những tiền lãi tiền kỳ đều bị lau khô ăn sạch, Tiềm Long ở các nơi bắt đầu đụng độ va chạm nhau, chiến đấu diễn ra ngày càng nảy lửa.
Lúc này, chiến đấu vừa diễn ra ở một chỗ nên tương đối dễ dàng, sau khi một tràng đại chiến chiến thắng thì các nơi có truyền lời kêu mọi người đứng lên chống trả nhưng sau khi đến hậu kỳ, chính quyền củng cố như vậy, cho dù là bại một trận lớn cũng không đủ làm dao động quốc bản, sẽ xuất hiện tình huống một tấc máu đổi một tấc đất.
Hơn nữa rất nhiều chư hầu dưới trướng đều là cường quân, lấy giá trị hiện tại dưới trướng của Đậu Trường Sinh, ngay cả xông vào Nhân cảnh thì cũng không nhấc lên nổi nhiều bọt sóng gì.
Bởi vì đến hậu kì, các chư hầu dưới trướng đều có hơn trăm vạn chiến binh, hàng ngàn chiến tướng này đều là tiêu chuẩn phù hợp, chân chính mạnh mẽ ở chỗ trong tay có Thần Binh, hơn nữa không chỉ có một kiện.
Một ít tông môn có Thần Binh kia đều có thể xách theo Thần Binh tới hỗ trợ.
Loại lực lượng mạnh mẽ như vậy, sau khi đối phương bật hack nhưng cũng chưa đủ nhìn.
Thời gian nửa ngày thoáng qua tức thì, cuối cùng Đậu Trường Sinh không thể không thừa nhận một chuyện, là bản thân không nghĩ ra được thượng sách nào để phá địch.
Cùng là một con người, cùng là một bộ não, mặc dù hắn không muốn thừa nhận nhưng sự thật rất tàn khốc là người nào đó thật sự rất lợi hại.
Trong lòng vừa nghĩ ra hai chữ "chạy trốn”, Đậu Trường Sinh có ý động nhưng cuối cùng vẫn cứng rắn khắc chế lại.
Trận chiến lần này muốn giữ mạng cũng không khó, mấu chốt quan trọng là danh dự và thể diện đằng sau, sau khi chạy thì thanh danh đều mất hết, hơn nữa lại còn mất đi tư cách tranh đoạt Phức Đia, dưới ánh mắt của rất nhiều chư hầu Thiên Ngoại Thiên sợ là họ muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
An nguy của bọn họ cũng không cần lo lắng, sau khi biết mình bỏ trốn thì bọn họ tuyệt đối sẽ lập tức đầu hàng, sau đó hắn sẽ bị lực lượng ¼ Thiên Ngoại Thiên đuổi giết, cho dù là trở về Nhân cảnh thì cũng tuyệt đối không được yên ổn.
Cho dù là chết một lần nữa, sau đó giả chết rồi thoát thân giống như lần trước thì hiệu quả cũng không cao.
Lúc trước còn yếu thì có thể còn bây giờ đã không thể thực hiện được, trên đỉnh Kim Tự Tháp có một nhóm người, ai không biết là ai chứ?
Sắc trời bắt đầu u ám, mặt trời cũng đã ngả về phía tây, ánh nắng hoàng hôn phản chiếu ở trên chiến trường, ánh chiều tà tăng lên ba phần sơ xác tiêu điều cho chiến đấu.
Bây giờ m âm thanh vang lên, chiến đấu một ngày này tuyên cáo kết thúc, đại quân bắt đầu rút lui quay về chỉnh đốn nghỉ ngơi.
Đậu Trường Sinh không truyền đạt mệnh lệnh cuối cùng cho nên chiến đấu vẫn diễn ra bình thường nhưng tiết tấu trước kia, không ngay lập tức bắt đầu tấn công mạnh mẽ không ngừng.
Một tên quan truyền lệnh vội vàng đi tới, quỳ một chân xuống đất mở miệng bẩm báo. “Bên ngoài đại doanh có một nam tử, tự xưng là người của Âm Cực Tông đến từ Nhân cảnh, có chuyện quan trọng cần cầu kiến Thiên sử."
Lời nói này đã kinh động đến các vị chư hầu, lúc đầu họ đã định tan cuộc để đi chỉnh đốn lại bản bộ nhưng họ dừng lại và lại lần nữa chia làm hai nhóm đứng đó.
Thanh danh Âm Cực Tông hiển hách, chính là một trong cửu đại thượng tông ở Nhân cảnh, họ có võ học Thần Ma trấn phái và còn có Thần Binh truyền thừa, ở bên trong Thiên Ngoại Thiên cũng rất náo nhiệt, danh tiếng cũng không cực hạn ở Nhân tộc, cho dù là ở vạn tộc thì tiếng tăm vẫn lừng lẫy.
Đậu Trường Sinh nói: "Mời."
Trong lòng thầm nghĩ, lúc này Âm Cực Tông đến đây làm gì?
Với địa vị hiện tại của hắn ở Âm Cực Tông, nếu ở Nhân cảnh thì chắc chắn đã sớm biết nhưng mấu chốt nơi này là Thiên Ngoại Thiên, sau khi rời xa Nhân cảnh thì chuyện quản lý càng phiền phức hơn, tự nhiên sẽ sinh ra rào cản, nói rõ hơn là bọn họ sẽ sinh ra dã tâm sau đó lợi dụng thời cơ để làm lớn, thực lực hình thành phái địa phương.