Cánh tay của Dương Văn Xu được băng lại, bó thạch cao, giờ phút này đang ôm Thượng Quan Nhu Tuyết ở trong ngực mà khóc.
Thượng Quan Chinh phẫn nộ đến cực điểm, đem một đống ảnh chụp quăng trên người hai mẹ con: “Đây là cách bà dạy dỗ con gái à? Quả thật là không biết xấu hổ, làm mất hết thể diện của ta!”
Ở hôn lễ đều là bạn bè thân thích, còn có rất nhiều mối quan hệ thân thiết ở chỗ công chức của Thượng Quan Chinh, kết quả lại thấy hết bộ mặt phóng đãng của con gái mình, tấm ảnh chụp đã rõ ràng như vậy, về sau làm sao ông còn xó mặt mũi gặp ai.
“Tạ gia hiện tại đang muốn ly hôn, hai mẹ con các người bảo tôi làm sao mở miệng nói chuyện với bọn họ đây? Mặt mũi của tôi bây giờ đã mất sạch, Tạ Đông Phong nói nhà hắn trước giờ chỉ cưới phụ nữ hiền lành nết na, không cưới một người ca kỹ đi bồi rượu! Cả đời của Thượng Quan Chinh ta chưa bao giờ phải chịu sự nhục nhã như vậy."
Dương Văn Xu khóc lóc nói: “Tiểu Tuyết còn không phải là vì cái nhà này sao! Con bé ở bên ngoài liều mạng nỗ lực như vậy, muốn đi đến vị trí cao xa hơn, ông ngày thường không chịu giúp nó, sợ người khác nói xấu, ca nên có cũng chỉ có thể tự dựa vào chính mình! Có ai biết con bé là một thiên kim nhà phó thị trưởng đâu, nó đi được đến bước này là hoàn toàn dựa vào nỗ lực của bản thân để đổi lấy, người khăc nhìn vào còn tưởng nhờ chức danh phó thị trưởng của ông!"
“Nếu như người cha như ông chịu đến đài truyền hình tạo mối quan hệ giúp con gái thì nó còn phải vất vả như vậy hay sao? Chẳng lẽ nó tự nguyện đi hầu hạ, mời rượu mấy tên đàn ông xấu xí đó sao? Con bé là con gái của ông hiện tại cũng đã phải chịu tổn thương, ông chẳng những không bảo vệ an ủi con bê. Bây giờ còn tức giận với nó! Ông là muốn bức nó chết sao!"
Thượng Quan Chinh “Phanh” một tiếng gạt rớt bình hoa quý báo trong tầm tay, tuéc giận quát: "Bà còn viện lý do! Nó đều do bà chiều hư, nếu không phải bà vẫn luôn dung túng nó, thì làm sao nó lại làm ra việc vô như vậy! Bây giờ Tq gia nghi ngờ đứa con trong bụng nó không phải của Tạ Trác Quân, muốn mang đi làm xét nghiệm ADN! Nhờ hai mẹ con bà mà tôi không còn mặt mũi nào thành phố A nữa!”
Nhắc tới Tạ Trác Quân, Thượng Quan Nhu Tuyết đang dựa vào lồng ngực Dương Văn Xu hiện tại như một con búp bê vải thất thần, bỗng nhiên ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên, run rẩy nói: "Cha, cha nói cái gì?anh ấy không tin cái thai trong bụng con là của anh ấy sao? Anh ấy muốn làm xét nghiệm ADN? Cái thai chính là của anh ấy,con không đi làm giám định! Mẹ, con không đi, cái thai đương nhiên là Trác Quân!”
Dương Văn Xu cánh tay bị thọc một đao, rất đau, nhưng chính bà nhìn thấy đứa con gái của mình mở đôi mắt tròn to ngập nước. Điềm đạm đáng yêu nói với bà. Thì tâm bà còn đau đớn hơn.
Bà ôm Thượng Quan Nhu Tuyết, khóc lóc nói: “Con gái ngoan, con yên tâm đi, chúng ta không cần đi làm giám định, Tạ Trác Quân nó không thể nghĩ đến việc Thoát đơn giản như vậy được."
Đều do con con tiện nhân Thượng Quan Ngưng! Nếu không phải do nó, con gái bà cùng Tạ Trác Quân đã có một hôn lễ lãng mạn, rồi sau đó sẽ hạnh phúc sống ở bên nhau cả đời, sẽ không giống như bây giờ, đem toàn bộ phá thành từng mảnh nhỏ, bị người khác ở sau lưng bàn luận sôi nổi, dùng ánh mắt khác thường nhìn mẹ con họ!
Ba người bọn họ tranh chấp, Tạ Trác Quân thần sắc mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt đi vào, hắn đem vài tờ giấy ném tới trên bàn, cũng không chào hỏi Thượng Quan Chinh và Dương Văn Xu, trực tiếp nói với Thượng Quan Nhu Tuyết: “Đây là giấy thỏa thuận ly hôn, cô ký tên đi!”
Thượng Quan Nhu Tuyết nghe được lời hắn nói, khuôn mặt bởi vì sự xuất hiện của hắn mà lộ ra vẻ tươi cười bỗng nhiên đông cứng lại, cô lung lay như sắp đổ ngã, hàm răng run lên nói: “Trác Quân, anh nói cái gì?!”
“Cô không cần đi làm xét nghiệm ADN, mặc kệ cái thai này là của ai, cô vẫn nên đi phá đi, tôi sẽ bồi thường cho cô. Không thể để đứa con phải sinh ra ở một cuộc hôn nhân rách nát, đây là lựa chọn tốt nhất.” đáy mắt màu xanh của Tạ Trác Quân thể hiện rất rõ ràng, từ lúc vào cửa đã vậy, râu cũng chưa cạo, quần áo cũng chưa thay, cả người như đang bị bệnh nặng, già nua mà phù phiếm, hoàn toàn đã không còn hình ảnh anh tuấn lỗi lạc của đại công tử của Tạ gia.
Thượng Quan Nhu Tuyết lập tức thoát khỏi sự lôi kéo của Dương Văn Xu, té ngã lộn nhào, gục bên chân Tạ Trác Quân, gắt gao ôm lấy chân hắn, khóc lóc cầu xin hắn: “Trác Quân anh nghe em giải thích, tất cả việc kia đều không phải sự thật, em vẫn chỉ luôn yêu một mình anh, anh phải tin em! Cái thai là của anh mà, chỉ có thể là của anh, sao có thể là của người khác được, anh là cha đứa bé mà, không phải anh vẫn luôn muốn em sinh cho anh một đứa con hay sao? Em sẽ bảo vệ con, đem con sinh ra!"
Tạ Trác Quân vẫn không nhúc nhích tùy ý cho Thượng Quan Nhu Tuyết ôm lấy chân mình, thanh âm mỏi mệt mà lãnh đạm: “Tôi cũng không dám cam đoan đấy là con của tôi, hôn nhân của chúng ta nên kết thúc ở đây, đứa bé tuyệt đối không thể để lại!”
Thượng Quan Nhu Tuyết hoang mang rối loạn bò dậy, ôm eo Tạ Trác Quân, khóc lóc nói: “Nếu anh không tin, em…… em đồng ý đi theo anh làm giám định ADN! Em đi giám định, em không sợ hãi, đứa con nhất định là của anh.”
Tạ Trác Quân không dao động, chậm rãi đẩy Thượng Quan Nhu Tuyết bên người ra, không hề có chút cảm tình nói: “Cô ký tên đi, cô muốn bao nhiêu tiền thì gửi tin nhắn nói cho tôi, ngày mai tôi tới lấy giấy thỏa thuận ly hôn, cô hãy đưa cho tôi."
Thượng Quan Nhu Tuyết nhìn Tạ Trác Quân bước đi ra ngoài, liền đuổi theo phía sau hắn chạy đi ra ngoài, khóc lóc hô: “Trác Quân anh đừng đi, cầu xin anh, Trác Quân, anh đừng rời khỏi em.”
Tạ Trác Quân cái gì cũng không nghe, đi ra khỏi cửa biệt thự, lên xe đi mất.
Thượng Quan Nhu Tuyết nhìn hắn không lưu tình chút nào mà rời đi, cả người đều xụi lơ ở trên mặt đất.
Cô tính toán nhiều năm như vậy, trăm phương ngàn kế muốn gả cho Tạ Trác Quân, kết quả lại bị tàn phá như vậy.
Một thanh âm ở phía sau cô nhàn nhạt vang lên: “Mỹ nữ nổi tiếng thành phố A, thế mà lại không chút hình tượnh ngồi bệt dưới đất, thật là làm bản công tử phải giật mình."
Thượng Quan Nhu Tuyết nghe được thanh âm này, lập tức quay đầu lại.
“Tách tách” một tiếng, Cảnh Dật Nhiên lấy điện thoại di động ra chụp vài kiểu anh.
“Ân, không tồi, thoạt nhìn rất giống người xin cơm với kẻ điên, nhìn cô nghèo túng thê thảm như vậy, bản công tử đây cũng an tâm rồi!”
Hắn nhìn bộ dạng thê thảm của Thượng Quan Nhu Tuyết trong ảnh chụp, tâm tình cực kỳ tốt, cảm thấy việc của mình sắp sửa tiến hành rất thuận lợi.
Hắn không để ý tới Thượng Quan Nhu Tuyết, bước vào biệt thự.
Dương Văn Xu đang muốn đi ra ngoài tìm con gái, bà vừa đi đến cửa phòng khách, liền đụng phải Cảnh Dật Nhiên đang ngông nghênh đi vào như đây là hoa viên của chính mình.
Cảnh dật nhiên vừa thấy bộ dáng của bà, lập tức vui vẻ khi người khác gặp họa, nở nụ cười: “Trời ạ! Đến bà cũng thảm như vậy, không chỉ bị hủy dung, không những thế lại còn bị đánh gãy cánh tay! Thượng Quan Ngưng này quả thực rất giống chồng, đều muốn chỉnh chết người khác! Chậc chậc chậc, xem ra, bản công tử cả đời người xấu, hôm nay rốt cuộc cũng có thể làm một người tốt, cứu vớt một gia đình đang chuẩn bị tan cửa nát nhà."