Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 196

Bây giờ Thượng Quan Ngưng khồn hề có thiện cảm với người nhà Tạ gia, lãnh đạm cự tuyệt: “Thật ngại quá, tôi không rảnh.”

Trong điện thoại, giọng nói của Vương Lộ mang theo tiếng khóc nức nở cầu xin: “Tiểu Ngưng, con gặp mặt dì một chút được không, coi như ta cầu xin con, ta chỉ muốn gặp mặt nói với con hai từ xin lỗi, tuyệt đối không làm mất thời gian của con.”

Nếu là bốn năm trước, Thượng Quan Ngưng nhất định sẽ mềm lòng đồng ý xuống dưới, còn hiện tại, cô bị bọn họ làm cho thương thương tích đầy mình, bị bọn họ lợi dụng quá nhiều, đã bị lừa gạt quá nhiều lần, đã sớm đã có một ý chí sắt đá.

Bởi vì cô năm đó thật lòng hy sinh cho bọn họ, nhưng chỉ đổi lấy một chiếc vé máy bay cùng một câu nói: “ Con trai tôi không cần cô!”

“Xin lỗi nếu mà có tác dụng thì đâu cần có pháp luật, cũng sẽ không có ngục giam! Tạ phu nhân nên về lo cho con dâu đi! Tôi còn có việc nên không thể tiếp bà."

Thượng Quan Ngưng lạnh lùng nói vài câu, liền trực tiếp đem điện thoại ngắt đi. Sau đó cô liền rơi vào trong một lồng ngực ấm áp, phía sau truyền đến một âm thanh nhàn nhạt trầm thấp dễ nghe: “Ân, em làm không tồi, em nên như vậy. Vợ của Cảnh Dật Thần anh không phải ai muốn gặp cũng được gặp.”

“Anh nghe thấy rồi?” Thượng Quan Ngưng thanh âm nhàn nhạt, trong giọng nói có một tia buồn bã.

Cảnh Dật Thần vòng đến trước người cô, đối mặt với cô, dùng bàn tay thon dài nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, ngữ khí không vui nói: "Anh không cho em vì bọn họ mà khổ sở."

Anh còn chưa nói cho Thượng Quan Ngưng biết việc Tạ Trác Quân sắp bệnh chết mà cô đã buồn bã nhu vậy, nếu nói cho cô biết thì có khi còn rơi cả lệ!

Việc này làm cho Cảnh Dật Thần tâm tình rất không tốt!

Thượng Quan Ngưng bật cười, chủ động duỗi tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, khóe môi khẽ nhếch: “Em không phải vì bọn họ mà khổ sở, em là vì lòng người khó đoán mà rất thất vọng. Lúc em hữu dụng thì bọn họ mới có thể nhớ tới em, nói so với hát còn dễ nghe hơn, còn lúc em vô dụng thì bọn họ hận không thể khiến em bốc hơi mà biến mất, ánh mắt và cùng lời nói tất cả đều có thể giết người với vô hình! Anh nghĩ em ngốc như vậy sao? Muốn vĩnh viễn sống làm bóng ma bên cạnh mà mặc kệ cho bọn họ bài bố?”

Cô hiện tại rất an ổn và hạnh phúc, tất cả đều là do người đàn ông trước mắt mang đến cho cô, cô được anh ôn nhu che chở, luôn thẳng thắn với cô. Cho nên cô vẫn luôn tỉ mỉ giữ gìn tình cảm tình cảm với anh, cuộc sống lãng mạn của họ rất ấp áp, không thể cho bất kì ai phá hư.

Cho nên, cô sẽ không đi gặp Vương Lộ, mặc kệ bà ấy có lấy cái lý do gì, cô không tiếp xúc với bà ta.

“Trừ anh ra, không có người nào đáng để kiến em khổ sở.” Thượng Quan Ngưng nhàn nhạt nói một câu, liền đem đầu nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực anh. 

Nhìn đến cô vợ nhỏ bé đang nằm tự nhiên trong lồng ngực của anh, đem anh xem trọng như vậy, trên mặt Cảnh Dật Thần lộ ra một tia ý cười.

Ban đêm gió lạnh phơ phất, ăn cơm xong rồi thay quần áo, Thượng Quan Ngưng cùng Cảnh Dật Thần tay nắm tay đi tản bộ ở bờ biển, hai người nói nói cười cười, nhẹ nhàng sung sướng đi bộ trên con đường, bỗnh nhiên một người phụ nữ bất thình lình lao ra từ một bụi hoa ra, ngăn cản hai vợ chồng đang đi dạo.

Cảnh Dật Thần theo bản năng đem Thượng Quan Ngưng che trở phía sau, phản xạ có điều kiện vươn chân đem người đá đi, lại nghe được tiếng Thượng Quan Ngưng giữ ngăn lại: “Dật thần, đừng đá!”

Cảnh Dật Thần thu chân, liền thấy người phụ nữ ngăn đường đi của bọn họ đang chậm dãi quỳ xuống.

Cảnh Dật Thần sắc mặt có chút khó coi.

Anh cùng vợ đi tản bộ, bao nhiêu không khí tốt đẹp đều bị người phụ nữ này phá hủy hết!

Hiện tại còn quỳ xuống, chẳng lẽ anh thoạt nhìn giống người sẽ nhanh mềm lòng khi người khác quỳ xuống vậy sao?

Hắn không chút nghĩ ngợi lôi kéo Thượng Quan Ngưng liền đi, Thượng Quan Ngưng lại không có động.

Cô từ phía sau Cảnh Dật Thần đi ra, từ trên cao nhìn xuống người đang quỳ trên mặt đất, nhàn nhạt nói: “Tạ phu nhân, chiêu này của bà, bốn năm trước con trai và con gái của bà cũng đã dùng qua, cho nên hiện tại nó đối với tôi rất vô dụng!"

Hóa ra người cản đường bọn họ lại là mẹ của Tạ Trác Quân, Tạ phu nhân Vương Lộ.

Bà nghe được lời Thượng Quan Ngưng nói, vẫn quỳ gối không nhúc nhích ở đó, vì con trai, bà cái gì đều có thể làm!

“Tiểu Ngưng, dì biết, năm đó việc mà Trác Quân làm là không đúng, nhưng là chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, hơn nữa thằng bé hiện tại cũng đã chịu sự trừng phạt, cho nên cầu xin con cho nó một con đường sống, cứu nó một mạng được không? Dì quỳ xuống xin con, chỉ cần con đồng ý thì dù sẽ đi!”

Vương Lộ thanh âm réo rắt thảm thiết, tư thái cũng đủ thấp kém hèn nhát bỉ ổi, thoạt nhìn hoàn hoàn toàn toàn là một người mẹ miễn cưỡng vì con.

Thượng Quan Ngưng lại không có phản ứng gì, cô chỉ là nghi hoặc nói: “Ý bà là gì? Mạng sống của con bà làm sao?”

Vương Lộ là một người rất khôn khéo có trí tuệ, bà nhìn biểu hiện của Thượng Quan Ngưng, liền biết cô không phải đang giả vờ, cô nhìn thế nhưng đối việc của con trai bà không biết gì cả!

Nói cách khác, người bức Tạ gia bọn họ, chính là người đàn ông vừa mới đem Thượng Quan ngưng che chở phía sau, cũng là người nắm mọi quyền thế ở thành phố A —— Cảnh Dật Thần!

Bà lập tức khóc lóc nói với Cảnh Dật Thần: “Cảnh đại công tử, cầu xin anh buông tha cho con trai tôi, bệnh của noa không thể lại kéo dài, cầu xin anh nói với viện trưởng bệnh viện Mộc Thị một câu, để phẫu thuật cho con trai tôi, kiếp sau tôi xin nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ấn đức của anh! Việc năm đó, tiểu Ngưng là người rõ ràng nhất, con trai tôi cũng là người bị hại, hắn là đứa con trqi tốt như vậy, tất cả là do bị Thượng Quan Nhu Tuyết lừa mới có thể làm việc hồ đồ!”

Cảnh Dật Thần không mở miệng, Thượng Quan Ngưng liền lập tức lạnh lùng nói: “Tạ phu nhân, có chuyện gì bà cứ nói với tôi, mọi việc khác không liên quan gì đến chồng tôi! Việc năm đó, nếu bà không rõ ràng thì ngay lập tức về hỏi con trai, không cần ở chỗ này lật ngược phải trái! Nếu là do con trai bà hồ đồ không rõ, vậy bà ném cho tôi một chiếc vé máy bay rồi đuổi tôi ra nước ngoài cũng là do hồ đồ nên thân chí không rõ?"

Thượng Quan Ngưng tuy rằng không rõ việc Vương Lộ nói rốt cuộc là chuyện gì, việc ân oán của cô với Tạ Trác Quân không hề liên quan tới Cảnh Dật Thần, anh không nên bị liên lụy trong đó.

Vương Lộ nghẹn lời: “Ta……”

“Không sai, là tôi không cho bệnh viện Mộc thị không phẫu thuật cho con trai bà, nếu bà còn quỳ gối nơi này, con trai bà không cần chờ nửa năm mới biến thành người thực vật, mà ngay cả mặt trời ngày mai hắn cũng không thấy được!" Cảnh Dật Thần lời nói lạnh nhạt, nhìn Vương Lộ giống như nhìn người chết.

Anh còn chưa từng gặp qua người dám cản anh đi dạo.

Thượng Quan Ngưng nghe vậy ngẩn ra, có chút kinh ngạc nhìn về phía Cảnh Dật Thần.

Có ý tứ gì?

Phẫu thuật? Biến thành người thực vật? Tạ Trác Quân làm sao vậy?

Cảnh Dật Thần nói xong câu đó, liền lôi kéo Thượng Quan Ngưng nhanh chóng rời đi.

Vương Lộ vừa định đứng dậy đuổi theo, thì trong bóng đêm lại đi ra hai thủ hqj mặc đồ đen cao to, không nói gì mà ngay lập tức đem bà đánh ngất, rời sau đó kéo bà như một bao tải, nhét vào một chiếc xe, rồi sau đó biết mất vào trong màn đêm.

Trên đường về nhà, Thượng Quan Ngưng có chút an tĩnh.

Cảnh Dật Thần nhàn nhạt nhìn thoáng qua cô vợ không có biểu hiện gì, cô biết mà không nghi ngờ hay không tin tưởng gì, mà vẫn như cũ kéo kéo tay anh, cùng anh đi bộ về nhà.

“Sao em không hỏi anh rốt cuộc là sảy ra chuyện gì?" Cảnh Dật Thần duỗi tay ôm vai cô, đem cô ôm vào trong ngực.

Thượng Quan Ngưng ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Nếu anh nguyện ý nói cho em thì nói, dù sao anh cũng sẽ không đem em bán đi, cho nên anh làm việc gì em cũng đều yên tâm.”

“Anh giết chết Tạ Trác Quân em cũng yên tâm?”
Bình Luận (0)
Comment