Gần tám mươi năm, cho đến giờ phút này, Mạc Lan mới hiểu được, vì sao Cảnh Thiên Viễn và Cảnh Trung Tu đều nghiêng về Cảnh Dật Thần, mà lại không thích Cảnh Dật Nhiên.
Bởi vì Cảnh Dật Nhiên chưa từng trả giá vì gia tộc, hắn vẫn luôn đòi hỏi, liều mạng lấy đồ vật này nọ từ trong nhà ra ngoài.
Mà Cảnh Dật Thần, lúc nào cũng trả giá vì gia tộc này, mặc kệ tình huống bên trong lạnh lùng thế nào, tàn khốc ra sao, nhưng hắn vẫn che chở cho Cảnh gia bằng cả tính mạng, mặc kệ Cảnh gia xảy ra chuyện gì, hắn đều là người đầu tiên suy nghĩ vì quyền lợi của toàn gia tộc, sẽ không thừa dịp loạn lạc mà tranh giành quyền lợi cho bản thân.
Hắn là người thừa kế vĩ đại của gia tộc!
Cảnh Dật Thần không để ý đến ánh mắt phức tạp của Mạc Lan nhìn mình, anh chỉ thản nhiên nói với Cảnh Thiên Viễn: “Ông nội không cần lo lắng, trên đời này ngoại trừ mạng người, không có gì mà con không lấy được, nếu không thể dùng thủ đoạn bình thường, con cũng có thủ đoạn khác. Danh sách tất cả tài sản, con đã đem đến, cũng không ít đâu. Đồ vật này nọ, ông nội cho con thời gian ba năm, ba năm sau, những thứ đó sẽ nằm trong tay ông.”
Cảnh Thiên Viễn nghe được lời của cháu trai, trong lòng hơi trầm tĩnh lại.
Trên mặt ông xuất hiện vẻ nghiêm túc và trang trọng: “Không, sau khi lấy được thì đó đều là của con, ông muốn tự mình thẩm tra đối chiếu, nhưng nó đều là của con, không cần cho ông. Đó là gia nghiệp tổ tiên để lại, tính cả ba phần tư ở nơi này của ông, sau khi con tìm được một phần tư đó, tất cả đều giao cho con. Dựa theo quy củ, lúc đầu định sẽ giao cho con ba phần, nhưng con là người thừa kế ưu tú nhất từ trước đến nay, tất cả đồ vật đều giao cho con, ông yên tâm.”
Cảnh Dật Thần hơi sửng sốt, nhìn thoáng qua Cảnh Trung Tu đang ngồi bên giường Cảnh Thiên Viễn, trên mặt ông không có phản ứng, giống như đã dự đoán từ lâu, lúc này mới trịnh trọng nói: “Ông nội yên tâm, trong tay cháu có không ít đồ của Cảnh gia, sau này vẫn sẽ truyền đi xuống.”
Cảnh Thiên Viễn gật đầu, đột nhiên nhìn thoáng qua Thượng Quan Ngưng, nói không hề ngại ngùng: “Ông chỉ có một yêu cầu, mấy thứ này chỉ ở dưới tên con, không được đứng tên của A Ngưng.”
Cảnh Dật Thần sửng sốt, Thượng Quan Ngưng lại ngây ngẩn cả người, cô không ngờ hai ông cháu đang nói chuyện nghiêm trọng như thế, chớp mắt một cái liền bắn đến người mình.
Vừa rồi cô còn đang đắm chìm trong không khí trang nghiêm của việc thừa kế Cảnh gia, trong lòng cực kỳ kính nể.
Nhưng mà, cô phản ứng rất nhanh, cô biết, sau khi Cảnh Thiên Viễn nhìn thấy chuyện Mạc Lan giúp đỡ trộm đồ ra ngoài, đã hơi sợ hãi, sợ đến lúc nào đó cô cũng phạm phải sai lầm tương tự.
Thượng Quan Ngưng cười với Cảnh Thiên Viễn: “Ông nội, ông cũng thật là, nói thẳng trước mặt con mà không sợ con mất hứng! Nhưng mà, ông cũng xem thường con rồi, mấy thứ đó đều do tổ tiên Cảnh gia truyền lại, con mới không cần đâu! Dù sao con cũng có tiền, ông cứ giữ tài sản của mình đi!”
Cảnh Thiên Viễn nghe được lời của cô, lập tức nở nụ cười.
Đây là nụ cười đầu tiên xuất hiện kể từ mấy ngày nay.
“Yên tâm đi, nha đầu, ông nội chắc chắn không bạc đãi con, mấy thứ đó sau này đều cho chắt trai của ông, ông muốn cho nó thứ gì đó, ông già này cũng tốt lắm!”
Thượng Quan Ngưng nở nụ cười: “Vậy con cám ơn ông nội trước!”
Cô chỉ nói cám ơn, nhưng không có nói là không cần. Dù sao thì chờ khi nào ông tìm được lại xem tình hình, nếu Cảnh Dật Thần nói có thể nhận, vậy thì nhận, nếu ông rất quý trọng, vẫn là không cần nhận cho rồi.
Ông cụ có thể sống thêm mười mấy năm, những thứ của ông sẽ được dùng để dưỡng lão.
Trên mặt Cảnh Dật Thần cũng xuất hiện ý cười thản nhiên, giọng nói trầm thấp: “Điều ông dặn dò con sẽ làm được, mấy thứ này A Ngưng sẽ không chạm vào, em ấy không có hứng thú với nó đâu.”
Thật ra anh muốn nói, Thượng Quan Ngưng là người cực kỳ dễ dàng thoả mãn, em ấy chỉ cần cuộc sống vô cùng đơn giản như bây giờ là được rồi, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ quan tâm đến tiền tài, Cảnh Thiên Viễn hoàn toàn không cần lo lắng.
Còn nữa, giữa anh và Thượng Quan Ngưng, tuyệt đối sẽ không xảy ra những chuyện như vậy, không có người chen vào giữa họ, cũng không xảy ra chuyện anh em cùng cha khác mẹ tranh đoạt tài sản.
Bởi vì lời nói của Thượng Quan Ngưng mà không khí trở nên thoải mái, ngoại trừ sắc mặt Mạc Lan vẫn không tốt như trước, trên mặt những người còn lại đều có ý cười thản nhiên.
Khi Mộc Vấn Sinh đi vào, liền nhìn thấy không khí vui vẻ của cả nhà, tâm tình cũng tốt theo: “Ôi, sao hôm nay ai cũng vui thế, xem ra mọi người đều hoan nghênh tôi tới lấy máu cho bệnh nhân!”
Mọi người bị hắn chọc cười, Cảnh Dật Thần nhìn thấy hắn đến, liền rời khỏi vị trí cạnh giường, ngồi xuống sô pha cùng Thượng Quan Ngưng.
Lần này lấy máu cho Cảnh Thiên Viễn, Mộc Vấn Sinh không có kêu mọi người ra ngoài, mà là vừa nói giỡn với Cảnh Thiên Viễn vừa châm cứu toàn thân cho ông, sau đó Cảnh Thiên Viễn liền phun ra vài ngụm máu.
Một giờ sau mới hoàn thành toàn bộ.
Bởi vì lần này đã có chuẩn bị từ trước, hơn nữa Cảnh Thiên Viễn lại hoàn toàn tỉnh táo, cho nên cũng không có làm cho nơi nơi đều là máu như tối hôm qua.
Mạc Lan ngồi bên cạnh Cảnh Thiên Viễn, căn bản không cần Cảnh Trung Tu hỗ trợ, mà là tự mình chăm sóc ông, trên người ông không dính một giọt máu nào.
Hôm nay, thái độ của Mộc Vấn Sinh đối với Mạc Lan vẫn ôn hoà như trước, thấy bà chăm sóc Cảnh Thiên Viễn như vậy, sắc mặt tốt hơn hai phần, giống như xem Cảnh Thiên Viễn là anh em của mình.
Ông thu lại toàn bộ ngân châm, lại bắt mạch cho Cảnh Thiên Viễn, tự mình truyền dịch cho Cảnh Thiên Viễn, sau khi làm hết mới ngồi xuống bên giường.
“Được rồi, bây giờ chưa chết được, cuối cùng thì tôi cũng có thể yên tâm trở về.”
“Ông phải đi? Tôi kêu Dật Thần chở ông về.”
“Gấp gì chứ, tôi còn chưa bắt mạch cho ai kia đâu!”
Cảnh Thiên Viễn sửng sốt: “Bắt mạch cho ai?” Chẳng lẽ là Mạc Lan? Tối qua bà ấy cũng ngất.
Mộc Vấn Sinh không để ý tới Cảnh Thiên Viễn, ông nói với Thượng Quan Ngưng: “Nha đầu, lại đây.”
Thượng Quan Ngưng không ngờ mình bị điểm danh, cô liếc nhìn Cảnh Dật Thần, thấy trong mắt anh cũng có vẻ ngạc nhiên, lúc này mới khó hiểu đi qua: “Ông nội Mộc, ông có gì muốn nói với con à?”
Mộc Vấn Sinh làm ra vẻ cao nhân thế ngoại thần bí khó lường, thản nhiên nói: “Tay.”
Tuy Thượng Quan Ngưng không hiểu, nhưng vẫn nghe lời đưa tay qua.
Thì ra ông cụ muốn bắt mạch cho cô, nhưng mà... Nhìn cô đâu giống có bệnh đâu chứ.
Ngón tay Mộc Vấn Sinh đặt lên cổ tay cô rồi thu lại, sau đó nói: “Ông Cảnh, ông lại đi trước tôi một bước nữa rồi!”
Thượng Quan Ngưng vẫn còn chẳng biết tại sao, Cảnh Thiên Viễn đang nằm trên giường đột nhiên ngồi dậy, trên mặt không che giấu được vui mừng, kích động như điên: “Ông Mộc, tôi có chắt trai rồi sao?!”