Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 419

“Lão già đáng chết, ông mau về nhà quản lý con trai của ông, nó hiện tại không để mẹ nó vào trong mắt! Cháu tôi bị nó đuổi ta ngoài, cả người toàn vết thương cứ như vậy bị đuổi đi, đây là muốn mạng của hắn a!”

Mạc Lan đôi mắt sưng đỏ, tức giận nói với Cảnh Thiên Viễn.

Từ lần trước khi sản nghiệp tổ tiên của Cảnh gia bị Mạc Lan vụng trộm đưa cho Cảnh Dật Nhiên tiêu xài, Cảnh Thiên Viễn đối với bạn già của mình đã không còn dung túng giống trước kia.

Mạc Lan lúc còn trẻ là một người rất lí trí, nhưng tuổi càng lúc càng lớn tính tình càng ngày càng giống đứa bé, làm chuyện gì đều rất tùy hứng, cũng không biết Cảnh Dật Nhiên đã cho bà uống thuốc mê gì, bà xem trọng Cảnh Dật Nhiên hơn tất cả.

Nếu Cảnh Thịnh ở trong tay bà, chỉ sợ bà sẽ không chút do dự tất cả đều cho Cảnh Dật Nhiên, Cảnh Dật Thần một ít cũng đừng nghĩ có được.

Cảnh Thiên Viễn biết, Mạc Lan luôn cảm thấy Cảnh Dật Thần lợi hại hơn Cảnh Dật Nhiên, kể cả không có Cảnh gia chống đỡ, Cảnh Dật Thần cũng có thể chính mình nhanh chóng lớn mạnh, rất nhiều tài sản và thể lực trong tay hắn đều dựa vào chính mình mà có, mà Cảnh Dật Nhiên nếu không có Cảnh gia, rất khó có thể ở lại thành phố A, cho nên Mạc Lan luôn luôn cho Cảnh Dật Nhiên những gì tốt nhất.

Nhưng mà như vậy đối với Cảnh Dật Thần rất không công bằng, chẳng lẽ bởi vì hắn năng lực lớn mạnh, liền yêu cầu hắn tự mình đóc sức, mà năng lực kém hơn chút, có thể lấy được sự trợ giúp vô hạn của gia tộc?

Nếu là như vậy, ai sẽ tiếp tục nỗ lực?

Đây căn bản không phải phong cách của Cảnh gia, Cảnh gia luôn luôn cường giả vi tôn, Cảnh Dật Thần nếu có năng lực mạnh mẽ, như vậy tất cả của Cảnh gia đều thuộc về hắn!

Những kẻ yếu ớt bị đạp dưới chân là điều tất nhiên!

Cảnh Thiên Viễn không nhanh không chậm uống ngụm trà, ngẩng đầu, dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Mạc Lan, nhàn nhạt nói: “Bà ồn ào cái gì, cháu tôi không phải vẫn ngồi ở chỗ này sao? Toàn thân trên dưới không có một vết thương.”

Mạc Lan sửng sốt, sau đó liền cả giận nói: “Tôi nói không phải nói cháu trai này, là cháu trai khác! Ông rõ ràng biết tôi……”

Bà lời nói còn chưa nói xong, liền trực tiếp bị Cảnh Thiên Viễn đánh gãy, giọng ông hờ hững trước nay chưa từng có: “Tôi chỉ có một đứa cháu trai, làm gì còn cháu trai nào nữa? Bà già, bà tuổi lớn, trí nhớ thật kém.”

Mạc Lan lập tức bị ông chặn ở nơi đó.

Đúng vậy, Cảnh Thiên Viễn chưa từng có trước mặt người ngoài thừa nhận Cảnh Dật Nhiên, ông chỉ thừa nhận một mình Cảnh Dật Thân mà thôi. Ông và Cảnh Trung Tu, đều chỉ bồi dưỡng Cảnh Dật Thần, Cảnh Dật Thần khi còn nhỏ đều bị bọn họ đánh qua, Cảnh Dật Nhiên lại không có, Cảnh Dật Nhiên làm chuyện gì cũng sẽ không bị đánh, bởi vì trong mắt Cảnh Thiên Viễn, hắn vẫn luôn là người ngoài.

Nước mắt bà không kìm được chảy xuống, tức giận đến cả người phát run.

“A Nhiên là mạng sống của tôi, ông cháu mấy người muốn ép chết hắn hay là ép chết tôi?! Hắn nếu xảy ra chuyện gì, tôi cũng không muốn sống nữa!”

Thượng Quan Ngưng muốn tiến lên đỡ lấy Mạc Lan lung lay sắp ngã, lại bị Cảnh Dật Thần trực tiếp đè lại tay.

Thượng Quan Ngưng liếc mắt nhìn Cảnh Dật Thần một cái, thấy con ngươi hắn lạnh băng, liền không tiếp tục đứng lên.

Cảnh Dật Thần đối với Mạc Lan luôn luôn lạnh nhạt, từ lúc bọn họ mới quen Thượng Quan Ngưng đã phát hiện ra.

Hiện tại bởi vì việc của Cảnh Dật Nhiên, lại càng thêm lạnh nhạt.

Ấn tượng của Thượng Quan Ngưng đối với Mạc Lan vốn dĩ cũng rất tốt, cảm thấy bà rấy quan tâm, yêu thương cháu trai là một bà nội tốt.

Cô còn nhớ rõ bà đối với hôn nhân của Cảnh Dật Thần cũng rất sốt ruột, thúc giục hắn kết hôn, lúc nhìn thấy cô và Cảnh Dật Thần ngủ chung, còn cực kì vui vẻ.

Chỉ là tiếp xúc càng lâu, cô càng phát hiện, nếu việc không liên quan đến Cảnh Dật Nhiên, thì Mạc Lan đốii với Cảnh Dật Thần cũng không tồi, nhưng chỉ cần đề cập đến Cảnh Dật Nhiên, Mạc Lan sẽ không phân rõ phải trái trách cứ Cảnh Dật Thần, không hỏi rõ ràng đã che chở Cảnh Dật Nhiên. Mặc kệ chuyện gì, chỉ cần Cảnh Dật Nhiên bị thương, tất cả đều là Cảnh Dật Thần sai.

Thượng Quan Ngưng cực kì không thích Cảnh Dật Nhiên, đối với Mạc Lan liều mạng che chở hắn cũng thích không nổi.

Mỗi lần tranh tranh đấu có lần nào không phải Cảnh Dật Nhiên cố ý khiêu khích khiến Cảnh Dật Thần phải ra tay?

Mạc Lan đòi chết đòi sống khóc lóc, Cảnh Thiên Viễn lại căn bản thờ ơ, ông đối với chiêu thức của bà lão này đã quá quen thuộc!

“Được rồi, đừng náo loạn, muốn nháo cũng về nhà nháo, ở chỗ này ồn ào giống cái gì, đừng để Mộc Vấn Sinh chê cười tôi. Bà còn hơi sức để tức giận với tôi, không bằng một lần nữa dạy dỗ tốt cháu trai của bà, để hắn có đầu óc một chút!”

Cảnh Thiên Viễn nhắc tới Cảnh Dật Nhiên, sắc mặt liền có chút khó coi.

“Bà đúng là nuôi lớn một đứa vong ân phụ nghĩa? Đem Cảnh gia bán ra ngoài! Này toàn bộ gia sản Cảnh gia đều ở trong tay hắn, ngày mai tất cả chúng ta đều phải đi xin cơm! Bà muốn đi theo hắn khiến Cảnh gia sụp đổ hay sao? Trung tu làm đúng, thằng nhãi ranh này đã sớm phải đuổi đi!”

Mạc Lan không nghĩ tới Cảnh Thiên Viễn lại có thái độ này với bà, cho tới nay, Cảnh Thiên Viễn đều rất nhường nhịn bà, việc bà muốn làm, từ trước tới nay ông đều không ngăn cản, càng sẽ không giống hôm nay dùng giọng nói lạnh lùng nói chuyện với bà.

Bà đương nhiên biết Cảnh Dật Nhiên đem cổ phần Cảnh Thịnh bán đi là không đúng, nhưng mà không thể vì một chút cổ phần đó mà đuổi Cảnh Dật Nhiên ra ngoài!

Không phải còn có Cảnh Dật Thần sao? Năng lực hắn lớn mạnh như vậy, liền có thể đem một chút cổ phần đó lấy về!

Mạc Lan chỉ cảm thấy đây là anh em ruột, theo lẽ thường Cảnh Dật Thần phải giúp Cảnh Dật Nhiên, lại trước nay không có nghĩ tới, dựa vào cái gì Cảnh Dật Nhiên gây hoạ tiêu xài, Cảnh Dật Thần phải theo sau hắn thu thập cục diện rối rắm. Đừng nói hai người bọn họ như nước với lửa, kể cả là anh em tốt, anh trai cũng không có nghĩa vụ chùi đít cho em trai.

Mạc Lan cuối cùng vẫn bị tức giận bỏ đi rồi, bởi vì Mộc Vấn Sinh vừa từ phòng thuốc đi ra, kéo bà đi nói chuyện một hồi.

Chờ sau khi Mạc Lan đi rồi, Cảnh Thiên Viến mới bắt lấy cánh tay Mộc Vấn Sinh hỏi: “Bà lão kia sẽ không bị tôi chọc giận mà sinh bệnh chứ?”

Mốc Vấn Sinh đẩy tay ông ra, trừng mắt đôi mắt nói: “Yên tâm đi, tôi vừa tranh thủ lúc kéo tay bà ấy xem mạch một chút, thân thể rất tốt! Ông chết bà ấy còn chưa chết đâu!”

Lời tuy nhiên không dễ nghe, nhưng Cảnh Thiên Viễn cũng yên tâm, sau đó liền lôi kéo Mộc Vấn Sinh bắt mạch cho Thượng Quan Ngưng.

Hôm nay Thượng Quan Ngưng mới vừa đưa tới cực phẩm đông trùng hạ thảo khó có được, Mộc Vấn Sinh tất nhiên không nói hai lời liền bắt mạch cho cô.

“Nha đầu này thân thể rất tốt, yên tâm đi, khẳng định có thể thuận thuận lợi lợi sinh cháu trai cho Cảnh gia!”

Mộc Vấn Sinh thu hồi tay, cười tủm tỉm nói.

Nếu là sinh con trai cho Cảnh gia, ông là bác sĩ bảo vệ Thượng Quan Ngưng, lão già Cảnh Thiên Xa này khẳng định phải đáp tạ ông nhiều một chút!

Ha ha, đến lúc đó có thể nhân cơ hội đòi một khoản tiền thuốc lớn!

Cảnh Dật Thần cùng Thượng Quan Ngưng không ở lại chỗ Mộc Vấn Sinh ăn cơm trưa, mà là mang theo cô đi đến chỗ Hoàng Lập Hàm, Cảnh Trung Tu hôm nay bị Mạc Lan làm phiền một lúc lâu, một hai phải buộc ông đón Cảnh Dật Nhiên trở về, ông liền chạy đến chỗ Hoàng Lập Hàm trốn.

Thượng Quan Ngưng từ khi biết được chính mình có thai, còn không có tới chỗ Hoàng Lập Hàm, hôm nay cũng coi như đến báo tin vui.
Bình Luận (0)
Comment