Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 436

Quý Bác lễ phép cười với cô, cuộc đời lần đầu tiên có chút khẩn trương giới thiệu chính mình: “Chào cô, tôi là Quý Bác, là Quý anh họ của Lệ Lệ, việc vừa rồi là em tôi hiểu lầm cô, tôi thay mặt con bé xin lỗi cô, nó không hiểu chuyện, cô không cần để trong lòng."

Vừa rồi khi rượu vang đỏ sánh lên người Thượng Quan Nhu Tuyết, Quý Lệ Lệ là người đầu tiên nhảy ra mắng Thượng Quan Ngưng, hơn nữa mắng rất khó nghe.

Quý Bác nhìn cô đang có vẻ mặt rõ ràng là ngây ngẩn cả người, đại khái là không nghĩ tới có người sự thực, lúc sau cô liền nhẹ nhàng cười: “Không có gì, tôi nhận lời xin lỗi của anh, anh là người anh tốt, Quý Lệ Lệ rất có phúc khí.”

Bình thản, yên lặng, khoan dung, đơn giản.

Hình dáng và giọng nói của cô, đều để lại một dấu vết thật sâu trong lòng Quý Bác, thế cho nên hắn lựa chọn bí thư bên cạnh mình là một người có giọng nói dễ nghe, và giọng nói bí thư rất giống Thượng Quan Ngưng.

Trên thực tế, hắn chọn bí thư có năng lực rất bình thường, nhưng vẫn theo hắn bốn năm. Là bởi vì hắn trầm mê với giọng nói của cô.

Trừ hai lần yến hội, thì Thượng Quan Ngưng tổng cộng đi tới Quý gia ba lần, mỗi lần đều là đi theo Thượng Quan Nhu Tuyết ăn cơm cùng Quý Lệ Lệ.

Thượng Quan Ngưng không biết chính là, mỗi lần cô cùng Quý Bác ngẫu nhiên gặp mặt, tất cả đều là do Quý Bác kiên nhẫn chờ đợi và bố trí, hắn chỉ cần biết rằng Thượng Quan Ngưng muốn tới Quý gia, thì nhất định sẽ ở lại Quý gia ăn cơm.

Mỗi lần Quý Lệ Lệ làm khó dễ cô, Quý Bác đều sẽ vì cô mà ra mặt, đều sẽ quát Quý Lệ Lệ, ngăn cản Lệ L náo loạn. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Quý Lệ Lệ vẫn luôn cảm thấy Quý Bác thích Thượng Quan Ngưng.

Chuyện xưa như mây khói, cuộc sống nếu như dũng cảm bắt kịp, thì có lẽ giờ phút này sẽ càng thêm tốt đẹp.

Hắn không chỉ không bắt lấy người phụ nữ đã từng làm tim hắn đập thình thịch này, hơn nữa lại cùng cô đi tới mức đối lập, ngươi chết ta sống.

Trong lòng Quý Bác có chút chua xót.

Mọi phương diện của hắn đều bại trước Cảnh Dật Thần, năng lực, gia tộc, sự nghiệp, tình yêu.

Cảnh Dật Thần quyết đoán hơn hắn nhiều, tiếp xúc với Thượng Quan Ngưng một tháng, liền kéo cô đi kết hôn, mà ngày mai, sẽ là hôn lễ long trọng của bọn họ.

Quý Bác hắn chính là người đang chuẩn bị phá hư hôn lễ của bọn họ, hủy diệt tình cảm của bọn họ.

Thượng Quan Ngưng thấy Quý Bác ngơ ngẩn nhìn chính mình, không khỏi nhăn lại đẹp mày, lãnh đạm nói: “Quý tổng, anh đây là muốn cầm tù ta sao? Tôi hiện tại yêu cầu anh lập tức đưa tôi về khách sạn.”

Quý Bác phục hồi tinh thần lại, chậm rãi mở miệng nói: “Thượng Quan Ngưng, rất xin lỗi, lúc này tôi không thể để cô đi được.”

Người tôi không thích cầm tù nhất chính là cô, cũng không nghĩ muốn huỷ hoại hạnh phúc mà cô thật vất vả mới có được, nhưng mà nếu không hủy diệt nó thì cuộc đời của tôi sẽ bị hủy hoại.

Rất xin lỗi, tôi cũng là bất đắc dĩ.

"Côyên tâm, nơi này rất an toàn, tôi cũng sẽ không làm gì tổn thương đến cô, trời sáng là cô có thể rời đi rồi, nhưng bây giờ cô phải ở im đây, cô có đói bụng không? Muốn ăn cái gì tôi đi mua cho cô.”

Thượng Quan Ngưng kinh ngạc nhìn về phía Quý Bác, nàng vẫn luôn biết, tính cách của Quý Bác đều rất ôn hòa, là một quân tử biết khiêm nhường, nhưng giờ phút này hắn và Cảnh Dật Thần là kẻ địch, đáng ra không nên đối xử tốt với cô như vậy mới đúng!

Cảnh Dật Thần đã từng nói qua, Quý Bác căn bản không quân tử giống như bộ mặt ngoài, bình thường cũng sẽ rất tàn nhẫn thủ đoạn, Thượng Quan Ngưng chính mình cũng cảm thấy, mình lúc trước chỉ thấy được vẻ bề ngoài mà thôi, không nhìn thấy hết được thực chất.

Nhưng hiện tại, Quý Bác thoạt nhìn quả thật không có địch ý quá lớn với cô, vẫn là giống như trước kia gặp mặt ở Quý gia, vẫn là ngữ khi và thần thái đó.

Nhưng Thượng Quan Ngưng vẫn không dám tùy ý, cô biết Quý Bác là người coi trọng sự nghiệp và gia tộc, Cảnh Dật Thần là kẻ định của hắn, cũng có nghĩa cô cũng là kẻ định của hắn, thật là mâu thuẫn.

Thượng Quan Ngưng không biết mình đã bị đưa tới nơi này bao lâu, cô chỉ biết là, Cảnh Dật Thần một khi phát hiện cô không có ở đây thì nhất định sẽ điên lên.

Quý Bác vì cái gì nhất định phải chờ đến sáng mai mới thả cô đi?

Vì cái gì mà sắp làm hôn lễ lại bắt cô.

Thượng Quan Ngưng trong lòng hiện lên một tia nghi ngờ.

Từ từ, không đúng!

Mục tiêu của bọn họ lần này căn bản là không phải cô, nếu không cô không có khả năng bây giờ cô vẫn không tổn hao gì, mục tiêu của bọn họ không phải là phá hỏng hôn lễ, nếu không ngay sáng ngày mai lại thả cô đi!

Mục tiêu của bọn họ là Cảnh Dật Thần!

Nhưng cụ thể là làm như thế nào để đối phó Cảnh Dật Thần thì Thượng Quan Ngưng lại không có cách nào suy đoán ra được.

Cô có chút không rõ, Quý Bác bọn họ phí nhiều công sức để đưa cô tới đây, là muốn đối phó với Cảnh Dật Thần kiểu gì.

Đối phó Cảnh Dật Thần, vì cái gì mà còn cần nàng rời đi?   

Thượng Quan Ngưng không rõ liền không hề suy nghĩ, điều quan trọng bây giờ là cô muốn ngay lập tức trở về bên Cảnh Dật Thần.

Nàng đứng dậy xuống giường, lại căn bản đứng không vững, trực tiếp ngã xuống thảm.

Quý Bác kinh hãi, lập tức đi qua đi ôm lấy cô: “Thượng Quan, cô sao rồi, thân thể có chỗ nào không thoải mái?”

Trong nháy mắt này, một khẩu súng, để ở trên thái dương Quý Bác.

Quý Bác sắc mặt khẽ biến, lúc sau lại không thể tưởng tượng nhìn về phía chủ nhân cây súng này, Thượng Quan Ngưng.

Hắn chẳng thể nghĩ tới, một người phụ nữ có thai ngày mai phải tham gia hôn lễ, buổi tối sắp ngủ còn cảnh giác mang theo súng!

Mà cô lại lấy súng nhắm ngay đầu hắn, đây là người phụ nữ thanh thuần làm cho đáy lòng hắn rung động nhộn nhạo.

Đường Vận mang theo người đưa Thượng Quan Ngưng đi, chẳng lẽ không có soát người sao?! Ai, cũng đúng, ai mà nghĩ đến trên người Thượng Quan Ngưng sẽ mang theo thương súng!

Xem ra, cô vẫn luôn phòng bị nguy hiểm phát sinh.

Vừa rồi việc cô không có sức lực té ngã trên đất, đều là giả.

Hắn bị cô lừa.

Nhưng rất kỳ quái, Quý Bác một chút cũng không tức giận, hắn rất đáng xấu hổ vì trong lòng hắn đang có một tia vui sướng, bởi vì, hắn được ôm lấy cô, từ trước tới giờ hắn chưa từng ôm cô qua.

Hơn nữa hắn biết, Thượng Quan Ngưng sẽ không nổ súng với hắn, hắn có thể cảm giác được trong lòng Thượng Quan Ngưng cũng không có sát ý.

Quý Bác muốn ôm cô đứng dậy, nhưng khẩu súng kia lại gắt gao dán ở trên đầu của hắn, khiến cho thân thể hắn đều có chút cứng đờ, không ai có thể ở dưới tình huống như vậy mà còn nhẹ nhàng tự nhiên.

“Anh tốt nhất đừng lộn xộn, nếu không cho dù không phải việc quen thuộc, nhưng vẫn có thể nổ súng cũng rất có khả năng!”

Thượng Quan Ngưng động tác uyển chuyển nhẹ nhàng đứng lên từ trong lồng ngực Quý Bác, súng trong tay vẫn không rời khỏi đầu Quý Bác.

Trước khi cô mang thai cô đã rất kiên trì rèn luyện và vận động, thân thể linh hoạt, hiện tại mang thai chỉ có hai tháng, một chút cũng không ảnh hưởng đến hoạt động của cô.

Nhưng trong lòng cô rất khẩn trương, bởi vì cô đã từng nghe Quý Lệ Lệ nói qua, Quý Bác cũng dùng súng, hơn nữa kĩ thuật dùng súng khá tốt, cô rất lo lắng cho bản thân, nếu mà bị Quý Bác cướp mất súng, thì trái lại sẽ uy hiếp đến tính mạng của mình.     

“Anh giơ tay lên, sau đó đứng lên, động tác nhanh lên!” Thượng Quan Ngưng đem những gì hay thấy trong TV nhìn, tất cả đều thực hành. Không có biện pháp, cô không có kinh nghiệm với chuyện này cho nên đành phải máy móc theo sách vở.

Trên mặt Quý Bác lộ ra một tia cười khổ, lại rất nhanh lliền biến mất không thấy.

Hắn chậm rãi giơ đôi tay mình lên, chậm rãi đứng dậy.
Bình Luận (0)
Comment