Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 595

Editor: 如意: Như Ý

Thượng Quan Ngưng nghe được giọng nói của hắn, ức chế không được xém bật khóc.

Cô mở chiếc xe Cảnh Trung Tu đưa cho cô ra, nó có thể so sánh với một cái xe tăng nhỏ đã được cải tiến, đi theo một chiếc xe màu đen, nhanh chóng tiến về phía trước.

Thời gian cô trò chuyện với Đường Thư Niên đã hơn một phút đồng hồ, vị trí của Đường Thư Niên đã bị Cảnh Trung Tu tìm được Đường Thư Niên, ông chỉ mang theo người, nhanh hơn cô một bước chạy tới chỗ vị trí đó.

Nhiệm vụ của Cảnh Trung Tu giao cho cô chính là tận lực bám sát Đường Thư Niên!

Mà cô làm được!

Mặc dù không biết nguyên nhân vì sao, nhưng hình như Đường Thư Niên rất thích nói chuyện với cô, nhưng chỉ cần hắn đồng ý trò chuyện, như vậy cũng đủ rồi!

Cô không thèm để ý khi nói chuyện bị Đường Thư Niên chiếm tiện nghi, huống chi kỳ thật hắn căn bản không nói gì quá phận, trong quá trình trò chuyện, có vẻ hắn vô cùng lịch sự.

Cô nguyện ý nói chuyệm phiếm với Đường Thư Niên, chỉ có như vậy, hắn mới không phân tâm đối phó với Cảnh Dật Thần, Cảnh Dật Thần tương đối an toàn hơn!

Mặc dù Thượng Quan Ngưng nghe được giọng nói nhỏ xíu của Cảnh Dật Thần, nhưng cô vẫn như trước rất cao hứng, nghe giọng nói, hình như Cảnh Dật Thần không bị tổn thương.

“Dật Thần, anh thế nào rồi?”.

Giọng nói của Thượng Quan Ngưng vô cùng thân thiết mà lo lắng, thông qua di động, truyền vào phòng trong tầng hầm.

Có lẽ là tín hiệu trong phòng ở tầng hầm không tốt lắm, âm thanh truyền tới cô hơi bị đứt quãng.

Tâm Cảnh Dật Thần vừa phẫn nộ vừa thống khổ, nhưng bị âm thanh đứt quãng này làm hắn trở nên ấm áp, bộ quần áo hắn đang mặc dính đầy máu của rất nhiều người, nhưng hình như cũng không làm hắn khó chịu lắm.

“Anh không sao, em đừng tới, nghe lời, nhất định không được tới”.

“Không, em phải đi, nhất định phải đi, hắn đã đồng ý với em, chỉ cần em đi, anh sẽ không có việc gì! Nếu em không đi, anh khẳng định sẽ có nguy hiểm!”.

Đường Thư Niên nghe được giọng nói kiên định của Thượng Quan Ngưng, khóe môi nâng lên một độ cong tàn nhẫn mà lãnh khốc.

Thật tốt, người phụ nữa Cảnh Dật Thần âu yếm nhất muốn tới đây! Đại mỹ nhân hắn mong chờ đã lâu đang tới đây!

Trò hay, sắp bắt đầu!

Đường Thư Niên với Thượng Quan Ngưng không quen nhau, không nghe được lời của cô có cái gì đặc biệt, nhưng Cảnh Dật Thần với Thượng Quan Ngưng giống như tâm linh tương thông, việc cô bốc đồng như vậy, Cảnh Dật Thần lập tức hiểu được, cô tìm đến hắn, cũng không phải nhất thời xúc động, mà là đã chuẩn bị chu đáo.

Thượng Quan Ngưng cho tới bây giờ cũng không phải là một người bốc đồng, cũng không phải là người một người không có lý trí, dưới áp lực và nguy hiểm cao cô vẫn có thể giữ vững bình tĩnh, cho tới hiện tại cô không khả năng tùy ý tin tưởng người lạ, càng không có khả năng Đường Thư Niên không lừa gạt cô.

Cô cố ý nói như vậy.

Cảnh Dật Thần biết, cha của mình khẳng định cũng tới.

Nhưng mà, hắn vẫn không hy vọng Thượng Quan Ngưng tới đây, nơi này cực kỳ tàn ác giống như địa ngục, hắn không muốn cô đến chịu loại tra tấn này.

Hắn còn muốn nói cái gì nữa, nhưng Đường Thư Niên lại đưa tay lấy lại, tắt nút loa ngoài, nói với điện thoại: “Được rồi, Thượng Quan tiểu thư, thời gian đã trôi qua một phút đồng hồ, vợ chồng các người phải chấm dứt cuộc ân ái, muốn nói cái gì, các người giáp mặt nói đi, cô nói đúng không?”

Cảnh Dật Thần không nghe được trong điện thoại Thượng Quan Ngưng đang nói cái gì, nhưng hắn nghe được Đường Thư Niên đang nói: “Cô yên tâm, chồng cô tạm thời được an toàn”. Hắn biết, chỉ sợ ở đầu dây bên kia Thượng Quan Ngưng xin Đường Thư Niên đừng ra tay với hắn.

Hai người còn nói một hồi lâu, Đường Thư Niên mới tắt điện thoại.

Hắn nhì vào màn hình điện thoại thật lâu, mới ngẩng đầu, thần sắc dữ tợn cười nói: “Thật sự là một cô gái nhu tình như nước, có chút đơn thuần, cũng có chút tâm cơ nho nhỏ, thoạt nhìn vô cùng thích hợp với tao! Tao khômg thích cô gái ngu ngốc, nhưng cũng không thích cô gái có tâm cơ, Thượng Quan Ngưng, vừa khéo!”.

Có lẽ vì được nói chuyện với Thượng Quan Ngưng, cả người Cảnh Dật Thần hoàn toàn bình tĩnh.

Ban đầu với hắn mà nói, áp lực, dơ bẩn, máu, căn phòng ngầm hắc ám, hiện tại căn bản đã không có cách nào nhiễu loạn tâm thần của hắn.

Thậm chí Thượng Quan Ngưng không cần làm gì cả, nhưng vẫn làm nội tâm hắn yên tĩnh lại, như là hắn trong bóng đêm tìm thấy Mặt Trời.

Cho tới nay, cô là ánh sáng chiếu sáng nhất trong tính mạng của hắn, mang đến ấm cho hắn, mang đến màu sắc cho hắn.

Cảnh Dật Thần nhìn Đường Thư Niên, thu liễm cảm xúc của mình, đạm mạc nói: “Cô ấy là của tao, mà mày, cho dù tới Địa ngục, cũng chỉ là một cô hồn dã quỷ”.

Đường Thư Niên dùng một loại ánh mắt như nhìn thằng ngốc nhìn Cảnh Dật Thần, giọng điệu khoa trương nói: “Cảnh Dật Thần, không phải mày bị mất trí nhớ đi? Mày nhớ lại xem, những người chết năm đó đều là ai? Mày cẩn thận nghĩ lại mười một năm trước, ai giống như con chó chết, vì tránh né người đàn ông điên cuồng, trốn dưới một đống thi thể!”.

Cảnh Dật Thần trong mười một năm qua, lần đầu tiên nhìn thẳng vào chuyện đã từng xảy ra và cũng là chuyện vô cùng sỉ nhục hắn.

Lần đầu tiên hắn nhắc đến chuyện đó mà không cảm thấy ghê tởm khó chịu, lần đầu tiên không nôn mửa.

“Phải, tao nhớ rõ tất cả, quả thật tao bị mày ép đến mức chỉ có thể giấu thân thể ở phía dưới đống thi thể, tao không chịu được khi bị những người đó đụng vào. Nhưng tao thực may mắn, tao đã trốn được, tất cả bọn họ bị thuốc của mày bức tới điên, thậm chí tàn sát lẫn nhau, cho nên tao mới sống sót. Tao tránh né, cũng không cảm thấy hổ thẹn, tao còn sống, cũng không cảm thấy sợ hãi. Cuối cùng tao cũng mạnh hơn mày, mày bán rẻ bản thân, nhưng tao thì không”.

Đường Thư Niên bị Cảnh Dật Thần đụng vào vết sẹo không thể chạm vào, nhất thời rống giận: “Mày câm miệng cho tao!”.

“Như thế nào, mày nhớ tới nhục nhã mày đã chịu? Nhớ tới cuộc sống còn không bằng heo chó?”. Cảnh Dật Thần thần sắc lạnh lùng, không thèm quan tâm Đường Thư Niên bị hắn chọc tức đến cơ hồ mất đi lý trí.

Nhưng mà, Đường Thư Niên chỉ phẫn nộ trong chốc lát, thế nhưng rất nhanh liền áp chế cảm xúc xuống.

Nhiều năm như vậy, hắn sớm đã tu luyện đến trình độ có thể khống chế cảm xúc của mình.

Hắn có thể nhịn được đến mức không biết giận là gì, có thể làm đến mức suy nghĩ để tự hỏi vấn đề.

“Cảnh Dật Thần, mày muốn chọc giận tao?”. Đường Thư Niên chậm rãi nói, trong giọng nói lộ raq khinh thường và trào phúng: “Năm đó mày có thể đào thoát, tất cả đều do tao sơ suất quá mà thôi”.

“Tao đã đoán sai thực lực của mày, vốn tưởng mấy trăm người có thể chế phục mày, huống chi còn có rất nhiều thuốc, vốn tưởng rằng tao nắm chắc 100%. Đáng tiếc, mày có thể thoát, năm đó anh em của tao, chết vô số kể!”.

Đường Thư Niên nhớ lại, trên khuôn mặt anh tuấn xuất hiện một chút kinh ngạc.

“Tao hoàn toàn đoán không ra, không nghĩ tới thế nhưng mày có thể thoát bằng cách như vậy, hơn nữa khả năng kháng thuốc của mày quá mạnh, vậy mà mày có thể chống thuốc gây ảo ảnh với liều lượng mạnh nhất. Tao vốn nghĩ rằng, chắc mày đã chết rồi, cho đến một ngày xem xong vở diễn này sẽ rời đi, kết quả lại để mày chạy trốn. Cũng mệt tao xem diễn thêm một ngày nữa, nếu không, tao sẽ giống như các anh em của tao, chết trong tay Cảnh Trung Tu! Nhưng mà, nay tao đã sớm thăm dò được thực lực của mày, lúc này đây, tao tuyệt đối sẽ không mắc sai lầm gì nữa!”.

“Mày xem xem, chung quanh có nhiều súng như vậy, mày làm cách nào để trốn ra ngoài đây?”.
Bình Luận (0)
Comment