Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 820

Nhưng Mộc Vấn Sinh nhìn đến ánh mắt tha thiết chờ đợi của Cảnh Dật Nhiên, ông chỉ có thể căng da đầu tiếp tục.

Ông thay đổi rất nhiều loại phương thức nếm thử, không ngừng tróc virus, một khi trứng không chịu nổi, ông liền lập tức dừng, đem nó bồi dưỡng một đoạn thời gian, chờ đến khi virus lại lần nữa sinh sôi nẩy nở đến trình độ nhất định, thì ông lại lần nữa bắt đầu tróc.

Cứ vòng đi vòng lại như thế, buồn tẻ mà rườm rà.

Cảnh Dật Nhiên về sau liền hoàn toàn thay thế công việc trợ lý của Cảnh Thiên Viễn, rất nhanh liền trở thành một người trợ lý nhanh nhẹn hơn Cảnh Thiên Viễn.

Hắn tuy rằng không có chỉ số thông minh kinh người như Cảnh Dật Thần, nhưng kỳ thật chỉ số thông minh của hắn cũng rất cao, học rất nhanh, hiện tại hơn nữa hắn rất để tâm đến phương diện y học, qủa thẩ là tiến triển rất nhanh.

Mộc Vấn Sinh cũng đều kinh ngạc với tính giác ngộ của Cảnh Dật Nhiên trong y học.

Cảnh Dật Nhiên cũng rất là đắc ý, hắn cảm thấy chính mình có thể làm bác sĩ!

Chỉ có Cảnh Thiên Viễn hận sắt không thành thép nói: “Học được ít như vậy liền dào dạt đắc ý, da mặt cũng thật dày! Mấy thứ này, lúc anh trai con ba tuổi đã làm được mấy cái này rồi! Ba mươi tuổi mới học thế nhưng không biết xấu hổ mà khoe khoang!”

Cảnh Dật Nhiên đã sớm bị bóng của Cảnh Dật Thần đả kích nhiều lần, Cảnh Thiên Viễn hiện tại cách nói còn nhẹ hoen trước nhiều!

Hắn một chút cũng không có để ở trong lòng, vẫn vui vẻ như cũ, vô tâm vô phổi nói: “Con khó khăn lắm mới học được những kiến thức cao như vậy. Sao lại không thể khoe khoang? Nga, đúng rồi, về sau con còn có thể khoe khoang anh con, có một người anh trai thiên tài như vậy thì con phải lợi dụng a!"

Hắn học được kiến thức y học thực dụng, rất vui vẻ. Cả người đều có ánh mặt trời phát sáng.

Trước kia hắn không hiểu chuyện, Cảnh Dật Thần liều mạng học tập liều mạng nỗ lực, thì hắn vẫn luôn chơi bời, còn cảm thấy chính mình như ông trời nhỏ.

Hiện tại hiểu chuyện thì mới bắt đầu học, nhưng không ai chịu cầm tay dạy hắn.

Mộc Vấn Sinh đã từng dạy Mộc Thanh và đám người ở Mộc gia, tuy rằng tính tình của ông có hơi khó chịu, rất táo bạo, lúc thích thì còn tự nhiên vả vào ót. Nhưng ông là rất dụng tâm khi dạy Cảnh Dật Nhiên, hơn nữa những thứ ông tâm đắc trong vài thập niên cũng không giấu diếm.

Cảnh Dật Nhiên giống như chết đói học tập, luôn có cảm giác được mở rộng thông suốt, mỗi ngày tuy rằng rất mệt và buồn tẻ. Nhưng trong suốt ba mươi năm này thì giờ hắn mới có lúc cảm thấy phong phú thỏa mãn nhất.

Chỉ số thông minh Cảnh Dật Nhiên quẩ thật có thể vượt qua Mộc Thanh, năng lực học tập cũng rất mạnh, tuy rằng đối với phương diện y học phương không có sự nhạy bén trời sinh với Mộc Thanh, nhưng hắn lại có thể chịu khổ.

Hơn nữa hắn từ nhỏ đã từng cùng Cảnh Dật Thần đánh nhau qua, Mộc Vấn Sinh khi giận thì tùy tay đánh hắn, hắn hoàn toàn không để trong lòng nhi, vẫn cười hì hì như cũ cười, không biết xấu hổ đi theo Mộc Vấn Sinh.

Mộc Thán sau khi bị Mộc Vấn Sinh đánh, đều là kêu đâu thảm thiết, sau đó liền chạy rất xa, sợ lại bị đánh, làm sao có thể ngang ngạnh lại lần như Cảnh Dật Nhiên!

Hơn nữa Cảnh Dật Nhiên có tố chất tâm lý rất mạnh mẽ, một chút cũng không sợ bởi vì ngu dốt mà bị Mộc Vấn Sinh mắng, có cái gì không hiểu, lập tức liền đuổi theo Mộc Vấn Sinh hỏi, tinh thần học hỏi còn hơn Mộc Thanh trước kia.

Một người chịu học, một người chịu dạy, cảnh Dật Nhiên không tiến bộ thần tốc mới là lạ!

Cho tới lúc sau, khi Cảnh Dật Nhiên một ngày không tới thì Mộc Vấn Sinh sẽ không ngừng hỏi Cảnh Thiên Viễn: “Tiểu tử Dật Nhiên kia đâu? Hôm nay như thế nào lại không tới? Đi đâu vậy?nó không tới ta không có người đánh chửi, có chút nhớ a!”

Ông khó khăn lắm mới gặp gỡ được một đồ đệ cùng cấp với Mộc Thanh, thông minh lại hiếu học, hơn nữa còn chịu thương chịu khoa hơn Mộc Thanh, không thể buông tha a!

Lại qua một tháng sau, Mộc Vấn Sinh liền nói với Cảnh Thiên Viễn: “Ta thu nhận cháu trai ông thành đồ đệ! Tiểu tử này rất thiên phú, không học y thì lãng phí, về sau ông có bệnh thì kêu cháu trai trị!"

Cảnh Thiên Viễn tức giận trừng mắt: “ông mới có bệnh!”

Đối với việc Mộc Vấn Sinh muốn thu nhận Cảnh Dật Nhiên, Cảnh Thiên Viễn đã sớm nhìn ra.

Mộc Vấn Sinh rất ít khi khen người, y thuật của Mộc Thanh rất cao nhưng giờ này vẫn bị ông mắng đến máu chó phun đầu.

Nhưng gần đây ông lại rất hay khen Cảnh Dật Nhiên, còn nói thầm là vì cái gì mà Cảnh Dật Thần và Cảnh Dật Nhiên đều là con cháu Cảnh gia, như thế nào không có được một đứa là người Mộc gia.

Mộc Vấn Sinh tới tuổi này rồi, thì sẽ không để ý y thuật của chính mình bị người khác học đi, mà là chỉ để ý xem những cái y thuật đỉnh cao này có bị thất truyền hay không.

Trừ Mộc Thannh ra, ông vẫn luôn đi tìm một truyền nhân. Không sợ nó không có quan hệ gì tới Mộc gia.

Cảnh Dật Nhiên là người Cảnh gia, đem y thuật dạy cho hắn, là một lựa chọn rất tốt.

Mộc Vấn Sinh nguyện ý miễn phí thay Cảnh gia chế tạo ra một cái nhân tài y học, cho dù là thế nào cũng đều là Cảnh gia chiếm tiện nghi, Cảnh Thiên Viễn sao có thể không đồng ý.

“Tên tieeu tử hỗn đản kia đã bị cha hắn đuổi ra Cảnh gia, không phải cháu trai tôi, ông nhận đồ đệ thì nhận. Không có quan hệ với tôi."

Cảnh Thiên Viễn tuy rằng không có nói rõ, nhưng trong lòi nói lại có ý tứ ngầm đồng ý.

“Được, vậy tôi sẽ thu nhận nó!”

Mộc Vấn Sinh vỗ đùi, liền đem chuyện này định đoạt rồi, hoàn toàn không cần hỏi ý kiến vủa Cảnh Dật Nhiên.

Ông xem trọng đồ đệ, chỉ cần Cảnh Thiên Viễn không phản đối, Cảnh Dật Nhiên có có lphản đối cũng là vô dụng, ông có rất nhiều biện pháp bức bách Cảnh Dật Nhiên đi vào khuôn khổ.

Đương nhiên, hiện tại Cảnh Dật Nhiên căn bản là không cần Mộc Vấn Sinh bức bách, bái Mộc Vấn Sinh làm thầy, hắn cầu mà không được đâu!

Về sau nói ra hắn là đệ tử của “Thần y” Mộc Vấn Sinh còn có mặt mũi hơn là nói hắn là nhị thiếu gia cảnh gia!

Ai nha, trường hợp kia ngẫm lại cũng đều có thể trong lúc ngủ mơ cũng cười tỉnh!

Cảnh Dật Nhiên đắc ý cả ngày, đi đường cũng có cảm giác như là đám mây bay, điều duy nhất làm hắn tương đối thống khổ chính là, hắn phải gọi cái tên Mộc Thanh hỗn đản kia là anh!

Ai, tính, kêu làm thì cứ làm thôi, nghe cái tên "Tiểuu thần y" cũng tương đối có mặt mũi.

Nhìn một cái, thân phận hiện tại của hắn cũng không thấp!

Thành phố A có một thương nghiệp đế quốc một tay che trời chính là của anh trai hắn. Thần y có thể giúp người hồi sinh từ tay tử thần là sư phụ hắn. Viện trưởng bệnh viện quốc tế Mộc thị là sư huynh của hắn, ngay cả vợ cũng là đệ nhất sát thủ toàn cầu. Chậc chậc chậc, nhiều danh hiệu như vậy, tùy tiện lấy ra mọt người cũng đủ để hạ gục người khác trong một giây!

Cảm giác hạnh phúc bao quanh Cảnh Dật Nhiên, làm cả người hắn đều có tinh thần toả sáng, khí sắc thoạt nhìn cực tốt!

Đây không phải là cuộc sống mà hắn vẫn luôn muốn sao?

Dễ dàng thực hiện như vậy!

Cảnh Dật Nhiên lại vui vẻ uống rượu, đem đầu dựa vào trên vai La Hạo, hét lên: “Tiểu La tử, cậu có cái nguyện vọng gì không? Mau, nói ra, tôi giúp cậu thực hiện! Tôi hiện tại chính là người tài ba!”

La Hạo nhìn sườn mặt nhiễm một chút đỏ ửng của Cảnh Dật Nhiên, ở trong lòng nói: Tôi muốn cưới anh, cái này anh cũng có thể thực hiện?
Bình Luận (0)
Comment