Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 867

Thật ra, đối với Cảnh Thiên Viễn, trong lòng Triệu An An luôn có cảm giác sùng bái phức tạp.

Ông vẫn luôn là sự tồn tại khiến kẻ khác nhìn lên, ngoại trừ việc ông từng nổi tiếng khắp nơi, ông còn bồi dưỡng được một vị vua có sức ảnh hưởng trên toàn thế giới như Cảnh Trung Tu.

Ba đời nhà họ Cảnh, đều để lại dấu vết rất sâu trong lòng Triệu An An.

Có một đoạn thời gian, cô luôn buồn rầu, vì sao mình không phải họ Cảnh, nếu họ Cảnh, vậy sẽ rất thông minh, rất tài năng.

Triệu An An đứng thẳng người, do dự một lát rồi cắn răng nói: “Ông nội, con cảm thấy nếu không thì cứ cho Sâm Sâm học Y, sau mười lăm tuổi lại đi theo ông nội Cảnh học những thứ khác, học hai ba năm, đến khi mười tám tuổi lại tiếp tục học Y, như vậy nó sẽ không bỏ lỡ cái nào hết.”

Hai ông già trừng mắt nhìn Triệu An An một lát, mới cảm thấy hình như cũng có đạo lý.

Thật ra Mộc Vấn Sinh cũng muốn Mộc Sâm đi theo Cảnh Thiên Viễn học này nọ, nhưng mà ông lo lắng chắt trai quá nhỏ, sẽ bị Cảnh Thiên Viễn ép chết, thế nhưng nếu mười lăm tuổi mới học thì các phương diện đều phát dục không khác lắm rồi, bị chèn ép cũng không sao.

Cảnh Thiên Viễn cũng biết mười lăm tuổi rất thích hợp, tới mười lăm tuổi thì chỉ số thông minh của Mộc Sâm cũng hoàn chỉnh, không giống như đứa nhỏ Cảnh gia, ba hay năm tuổi là có thể định hình rồi, có thể tiến hành các loại huấn luyện ý chí.

Hai người nhìn nhau, đều thấy hai chữ “đồng ý” trong mắt đối phương.

Mộc Vấn Sinh nói: “Được, cứ vậy đi!”

Triệu An An rất cao hứng, sau này con trai có hai người thầy dạy dỗ, chắc chắn sẽ trở thành người cực kỳ xuất sắc!

Cô cao hứng ôm Đoá Đoá rời đi, nói tin tức tốt cho Mộc Thanh biết.

Lúc này cô còn chưa biết, đề nghị mà mình nói ra trong lúc vô tình, tương lai sẽ thay đổi cuộc đời của Mộc Thanh.

Rất nhiều năm sau, bên trong danh sách những người đứng đầu thế giới, còn có tên Mộc Sâm.

Hai ông già vừa rồi còn cãi nhau túi bụi, lập tức biến thành anh em thân thiết:

“Cảnh lão, chúng ta đi uống hai chén đi?”

“Tôi muốn uống Hồng Tam Tửu! Những cái khác đã uống hết rồi, nhưng chưa uống cái đó!”

“Không được không được, còn chưa đủ số năm cất vào hầm, dược hiệu chưa phát huy hết tác dụng, bây giờ lấy ra thì rất lãng phí! Đổi cái khác đi, Bách Tửu Hoa thế nào?”

“Được rồi, Bách Tửu Hoa thì Bách Tửu Hoa, nhưng mà, chờ đến khi bình Hồng Tham Tửu kia uống được, ông phải mời tôi uống, không thể chơi xấu!”

Mộc Vấn Sinh trừng Cảnh Thiên Viễn, “Tôi có thể chơi xấu hơn ông sao? Không cho ông liền trộm, còn dẫn theo Cảnh Duệ đến trộm!”

Cảnh Thiên Viễn cẩn thận ôm Mộc Sâm: “Đi thôi! Để đứa nhỏ này uống một chút, lúc ở trong bụng người khác nó đã uống nhiều như vậy rồi, bây giờ cũng nên nếm thử hương vị chân chính là như thế nào!”

...

Hôn lễ của Trịnh Luân sắp đến, Thượng Quan Ngưng và Triệu An An đều đi chọn váy cưới giúp cô.

Triệu An An cao hứng khoa tay múa chân, cầm các loại váy cưới không ngừng ướm thử lên người Trịnh Luân.

“Luân Luân, bạn mặc cái váy đính ngọc trai này rất đẹp! Không không không, cái váy ren kia đẹp hơn! Trời ơi, cái váy không tay lộ ngực này cũng rất được! Nhưng mà, Luân Luân, giờ tớ mới biết, thì ra ngực bạn lớn như vậy! Sao trước kia đều bị bạn giấu hết rồi, căn bản là không nhìn thấy gì hết!”

Triệu An An cẩu thả, vươn tay đâm đâm bộ ngực đầy đặn của Trịnh Luân.

Trịnh Luân xấu hổ đỏ bừng cả mặt, che ngực trốn về sau: “An An, bạn học xấu rồi! Bạn bạn bạn... Trước kia bạn đâu có như thế!”

Tính cách của cô hướng nội, phong cách mặc quần áo cũng rất bảo thủ, sẽ không giống những người khác thích để lộ dáng người gợi cảm của mình.

Từ nhỏ đến lớn, người chạm vào ngực cô, chỉ có Trịnh Kinh mà thôi.

Còn nữa, bây giờ cô và Trịnh Kinh không có thân mật như thế nữa, Trịnh Kinh chỉ hôn cô, rất ít khi vuốt ve cơ thể cô, tuy là hai người sắp kết hôn nhưng vẫn bảo trì khoảng cách như trước. 

Trong lòng Trịnh Luân rất ngại ngùng khi đối diện với chuyện này, ai ngờ Triệu An An lại đùa giỡn lớn mật như vậy!

Con gái chưa kết hôn và đã kết hôn không giống nhau như thế đó, Trịnh Luân thẹn thùng như vậy, rất bình thường, Thượng Quan Ngưng cảm thấy dáng vẻ đỏ mặc của Trịnh Luân rất đáng yêu, cô cười kéo Triệu An An sang bên cạnh, không cho Triệu An An hướng “ma trảo” vào người Trịnh Luân nữa.

“Luân Luân, tại em không biết đó thôi, trước kia người này cũng như vậy, rất xấu xa! Sau này em cách An An xa một chút, tránh cho việc bị chiếm tiện nghi!”

Triệu An An không có ý tốt nhìn chằm chằm vào bộ ngực Thượng Quan Ngưng, cười xấu xa: “Ôi, tiểu mỹ nhân, sao nghe lời này của em, giống như đã bị chị chiếm tiện nghi rồi thế! Nhưng mà chị còn chưa nhìn thấy nó đâu, nhanh nhanh, cởi quần áo ra, để chị thưởng thức một chút!”

Thượng Quan Ngưng cười nhéo hai má của cô: “Được thôi, chị cởi cho em xem, chỉ cần em không sợ anh em biết chuyện này là được!”

“Đừng đừng đừng! Em sai rồi em sai rồi em sai rồi!”

Vừa nghe thấy Thượng Quan Ngưng nhắc tới Cảnh Dật Thần, Triệu An An lập tức trở nên thành thật, nếu anh biết cô đã thấy hết của Thượng Quan Ngưng, anh sẽ tự tay giết chết cô, căn bản là mặc kệ cái gì gọi là em họ hay là anh em ruột thịt.

Triệu An An quyết định, không nên chọc Thượng Quan Ngưng, có chú cừu nhỏ như Trịnh Luân rồi, cô có thể đùa giỡn Trịnh Luân!

Bọn họ ầm ĩ vui đùa một lát, sau đó Triệu An An ỷ vào ưu thế chiều cao của mình, nắm vai Trịnh Luân, cúi đầu nhìn bộ ngực đầy đặn của cô, nói thầm: “Diễm phúc của Trịnh Kinh thật sâu, chậc chậc chậc, bộ ngực đầy đặn xinh đẹp như vậy, có lẽ hắn phải chảy máu mũi rồi! Buổi tối hai người cùng nhau ngủ, hắn có nắm chặt không buông tay hay không?”

Trịnh Luân bị lời nói của Triệu An An làm cho xấu hổ muố chết!

Sao người này có thể nói năng không kiêng nể gì như thế, sao có thể mở miệng hỏi ra vấn đề khó nói như vậy chứ!

Gương mặt Trịnh Luân đỏ bừng, tức giận dậm chân: “An An thật đáng ghét! Tớ và anh ngủ cùng nhau bao giờ, bọn tớ đều ngủ phòng mình, sao bạn lại nói như vậy!”

Triệu An An trừng lớn hai mắt: “Hai người còn chưa ngủ cùng? Trịnh Kinh không phải là đàn ông hả, gương mặt thiên sứ dáng người ma quỷ như bạn mà còn có thể nhịn được! Ôi, đừng nói phương diện kia của hắn có vấn đề chứ? Không sao đâu, đừng ngại, Mộc Thanh rất am hiểu việc trị liệu mấy bệnh không tiện nói ra như thế, ngày mai bạn dẫn Trịnh Kinh đến cho Mộc Thanh khám đi!”

Cô vừa dứt lời, Trịnh Luân còn chưa nói gì, chợt nghe ngoài cửa truyền đến âm thanh: “Triệu An An, cô quản chuyện của mình là được rồi, chuyện của tôi, không liên quan đến cô!”

Trịnh Kinh nghiêm mặt đi vào, vẻ mặt khi nhìn thấy Triệu An An rất không tốt.

Hừ, dám nói phương diện kia của anh có vấn đề! Còn kêu anh đi tìm Mộc Thanh điều trị, đúng là muốn chọc chết người mà!

Vấn đề này cũng có thể nói hưu nói vượn sao? Luân Luân đơn thuần như vậy, đừng có làm hư em ấy chứ, lỡ như Luân Luân thật sự tin rằng anh có vấn đề, vậy thì không ổn rồi!

Triệu An An không ngờ Trịnh Kinh sẽ đi vào, vừa rồi hắn vẫn ở bên ngoài mà!
Bình Luận (0)
Comment