Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 918

2 lão đại ngồi chỉ trích lần nhau 5 người Cảnh Duệ, đã phân nhau ngồi trên các chuyến bay khác nhau, bay đến thành phố A.

Nhưng để đảm bảo có thể giết được Cảnh duệ, đội sát thủ đã nhờ thêm sự trợ giúp của các sát thủ khác.

An Đức Lỗ rất quyết tâm trong nhiệm vụ lần này, lần này nhất định không để có sai sót, nếu không vị trí thừa kế của ông ta sẽ bị đổi.

Trong nhiệm kỳ của mình, rất nhiều kẻ giết người cao cấp đã chết vì họ nên từ chức.

Thế nhưng An Đức Lỗ không nỡ rời bỏ địa vị đó, được nếm mùi sinh tử của người khác là mọt phần hương vị của cuộc sống ông ta, không để ý đến những lời phản đối. nhưng ông ta biết không thể chống cự được lâu, nên ông ta cần lập tức xử Cảnh Duệ, sau đó nhận vài lần giết người, lập công đã để có thể lấy được tín nhiệm của đội sát thủ.

Một thành phố, vào ban đêm, sương mù bao phủ thành phố, kéo dài và mơ màng, bí ẩn và thơ mộng.

Cảnh Duệ xuống máy bay, nhìn thấy thành phố A thơ mông mà thân quen, ngay cả không khí đầy hơi sương cũng trở nên rất quen thuộc.

Đã quá lâu rồi câu ta không quay lại, 7 năm, mọi thứ thay đổi rất nhiều, chỉ có ngôi nhà đó là không thay đổi gì.

Ngày trước bố có nói, cậu ta quá nhỏ, không thể hiểu được hơi ấm của gia đình, nên chỉ thích đi ra ngoài, thích 1 mình đi du ngoạn, nhưng khi lớn rồi, trải qua nhiều cay đắng gian truân, mới biết được nuhwngx nơi đẹp nhất trên thế giới cũng không bằng ở nhà.

Bố nói không sai, anh ta lớn rồi mới hiểu, tình cảm gia đình tốt đến nhường nào.

Anh ta kéo một chiếc vali màu bạc, trên lưng đeo chiếc ba lô, trên đầu đội chiếc mũ màu đen, mặc một bộ đồ thể thao, trông đầy sức sống, giống như du học sinh từ nước ngoài về nghỉ hè vậy.

Cảnh Duệ 19 tuổi đã được 1m86 rồi, mặc dù cậu ta đeo trên mặt chiếc mặt nạ da bình thường, nhưng vẫn hiện ra được khí chất quý tộc.

Anh ta kéo mũ thấp xuống, kéo hành lí ra sân bay, rồi bước lên một chiếc xe màu đen.

Ngoại cảnh rất bình thường, còn bên trong xe thì rất sang chảnh, ngồi trong xe là một người đàn ông lạnh lùng quý tộc mặc cả cây đen.

Tay anh ta lật tờ văn kiện, ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Duệ, lạnh lùng nói:” ngươi vẫn còn biết đường về ư?”

Cảnh Duệ có chút e ngại, hạ giọng nói:” bố!”

Cảnh Dật Thần nhìn Cảnh Duệ từ trên xuống dưới, ông ta hỏi:” bao giờ lại đi?”

“nhiệm vụ lần này là 1 tuần.”

“ừ.”

Sau đó…thì không có sau đó nữa.

Trong xe rất yên tĩnh, khiến tiểu Hổ đang lái xe còn tưởng đang lái xe không có người, hai người ngồi sau đều dường như đang suy nghĩ.

Không biết bao lâu sau, khi tiểu Hổ cho rằng khi cha con bọn họ đã hết chiếc tranh lạnh, thì mới nghe thấy tiếng nói của Cảnh Duệ:” mẹ con….vẫn khỏe chứ?”

Cảnh Dật thần cất tờ văn kiện đi, dựa đầu vào ghế sau, lạnh nhạt nói một chứ:” tốt.”

“bố có nói với mẹ là con về không?”

Cảnh Dật Thần không có biểu cảm gì mà chỉ có hơi từ mũi ra:” ừ.”

“ừ?”

ừ có nghĩa là gì? Dốt cuộc là có hay không?

Cảnh Duệ có chút bất lực, ông bố vẫn lạnh lùng mà không giận dữ như hồi trước!

Còn thế nào nữa?

Anh ta hoàn toàn không có kinh nghiệm gì nhiều. nhìn thấy bố như vậy đã sợ rồi, nên cugnx không biết kết quả là như thế nào.

Trong xe lại tiếp tục bbầu không khí lạnh lẽo

Anh ta rất hiểu Cảnh Dật Thần, đối với người kiệm chữ như vàng thì ít anh ta cũng quen rồi, mà anh ta cũng biết ông ta lạnh nhạt với người khác như vậy, cugxn là vì không biết nói gì.

Nhưng từ khi rời đi là 12 tuổi, bây giờ trở về đã lớn rồi, hai cha con bọn họ không ôm nhau khóc một trận, thì cũng nên có chút thể hiện cảm tình.

Bây giờ không phải là một đứa trẻ thích chạy nhảy ra ngoài nữa.

Ngay cả việc hỏi cậu chủ nhỏ dạo này có khỏe không, có bị ai bắt nạt không, còn Cảnh Trí thế nào rồi, tìm thấy chưa cũng không dám hỏi.

Cậu ta còn muốn hỏi con chủ nhỏ có bạn gái chưa hay là bạn trai chưa! Anh ta cách xa Cảnh Dật Thần 10 năm rồi, cũng hiểu rõ được chuyện yêu đồng tính là bình thường.

Nhưng, tiểu hổ dù có hoài nghi nhưng cũng không dám hỏi, nhỡ đâu bị cảnh dật thần ném ra ngoài.

Cảnh Duệ nhìn tiểu Hổ không biết lòng dạ cậu ta thế nào, anh ta chỉ nhìn bố mình, thì phát hiện, ông ấy không còn trẻ nữa, mà chỉ trở nên lịch lãm hơn.

Cảnh Dật Thần vẫn giống như khi cậu ta 12 tuổi, o sơ mi trắng tinh tế, phù hợp với màu đen, tóc gọn gàng, tất cả đều lôi cuốn sự quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành, 1 cô gái không có tác dụng cho sự thành công người đàn ông lạnh lùng và nhiều tiền.

Cảnh dật Thần quay lại nhìn con trai hỏi:” có vấn đề gì sao?”

“bố, không có cô nào theo đuổi bố?”

Cảnh Dật Thần lập tức chau mày:” không có”

“bố, mẹ con trước đây đã tổng kết rồi, khi bố còn trẻ, tiếng tăm lẫy lừng, đi đâu cũng có người cúi chào.”

Cảnh Dật Thần cuối cùng cũng tìm được sự tự tin, học phong thái của Cảnh Dật Thần, cậu ta cũng dựa vào ghế sau, rồi nói:” xem ra, những cô gái theo đuổi bố không ít, trong đó rất nhiều người bị cưỡng hiếp.”

Cảnh Dật Thần chau mày mạnh hơn.

Cảnh Duệ lấy văn kiejn trong tay của bố ra, nói:” bố yên tâm, con sẽ không nói cho mẹ biết, nhỡ bà ý biết lại đau lòng.”

Cảnh Dật Thần cuối cùng cũng yên trí, nói:” đừng có nói bậy, còn trẻ không học cho tốt, chỉ nghĩ vớ vẩn! con dốt cuộc đi học làm sao để giết người hay chiếm đoạt người vậy? bố chỉ có một mình mẹ con, làm gì có cô gái nào?”

Cảnh Duệ mở văn kiện ra, không nói gì.

Haizz, vẫn không thay đổi chút nài.

Cậu ta chỉ tiện mồm nói “cô gái” mà thoi, vậy mà ông bố lại phản ứng mạnh như thế.

Mẹ cả một đời này không phải là xuất sắc, mà chỉ là chăm sóc một người chồng xứng đáng được nhận sự ngưỡng mộ của những người phụ nữ khác.

Sớm biết nhắc đến mẹ thì ông bố sẽ lột bỏ mặt nạ bên ngoài ra, thì anh ta đã nói ngay từ lúc lên xe rồi.

“con nữa, con trai của ta ưu tú như vậy, người theo đuổi con chắc xếp hàng từ bắc mỹ đến toàn địa cầu?”
Bình Luận (0)
Comment