Hào Môn Khế Ước: Quân Trưởng Chờ Đã!

Chương 37

Tan làm vào buổi chiều, cô không về cùng Hứa Luật Khôi, Thẩm Bình Tây đỗ xe ở ngoài quân khu chờ cô. Cô mở cửa xe phía sau ngồi vào, bên cạnh là Vĩnh Thiều che chắn người kín bưng. " Cậu ta đòi đi theo tôi tới đón cô." Thẩm Bình Tây thông qua kính chiếu hậu nói với cô.


Vĩnh Thiều dựa dựa vào người cô, giọng nói nỉ non, " Người ta là nhớ chị."


Cô đẩy đầu anh ta ra, " Ớn cả người."


Xe nhanh chóng trở về chỗ mà Thẩm Bình Tây ở. Hôm nay là ngày cô tiếp tục tiếp nhận thôi miên. Vẫn là tiếng đồng hồ cũ, cô nhắm mắt lại, cảm nhận bóng tối đang nuốt chửng mình.


" Lâm Hiểu Khê, cô đúng là được tôi chiều sinh hư mà."


Lâm Hiểu Khê bị đẩy mạnh vào tường, cổ họng bị bóp chặt, cô không vùng vẫy, chỉ tuyệt vọng nhìn người đàn tàn nhẫn cướp đi hơi thở của mình. Sau đó tay rút về, cô dựa vào tường trượt xuống, ho khan dữ dội, " Phải rồi, anh làm sao dám giết tôi cơ chứ !"


Jack ngồi xổm xuống trước mặt cô, nắm lấy cằm cô, " Tên họ Cố kia khiến cô hứng thú ư, vậy nên mới một chân đạp hai thuyền à ?"


Cô đẩy tay anh ta ra, " Sao, chúng ta chia tay rồi. Hiểu không !"


" Cô, đi tới Iraq với tôi, hoàn thành thứ mà cô đang làm chưa xong. Nếu như dám bỏ trốn, tôi liền có cách khiến cô cả đời này không đi được." Jack kéo cô dậy, lôi cô đi cùng hắn, bọn họ đi ra từ nhà vệ sinh ở sân bay. Cô vùng vẫy, thậm chí kêu cứu nhưng không ai dám tới giúp cô. Lên máy bay, cô bị trói lại vào ghế, cô biết lần này mình không tới Iraq thì không được nên cuối cùng chỉ im lặng.


" Chà, cô lợi dụng tôi lấy được thông tin mật xong rồi bây giờ lại muốn có gì ở tên họ Cố kia ?" Jack ngồi đối diện cô, anh ta nhận lấy li rượu từ tiếp viên, sau đó hỏi cô bằng một giọng điệu trào phúng.


Cô cười khẩy, ánh mắt lơ đãng, " Cố Trình Châu đương nhiên là thú vị hơn anh rồi. Anh chẳng qua... chỉ là thứ mà tôi chán ngấy thôi."


Choeng....


Ly rượu bị anh ta ném vỡ, mảnh thuỷ tinh rơi xuống, Jack khuôn mặt tràn đầy sự tức giận, nhặt lấy một mảnh vỡ rất to ở giữa sàn, cầm tới đi tới trước mặt cô, " Nhưng mà làm sao đây, là cô lợi dụng Cố Trình Châu hay là hắn lợi dụng cô. Cái hộp đàn kia nghe nói Cố Trình Châu đã đấu giá để có nó bằng được, anh ta nói với cô 15.000 nhưng thực ra nó là 150000 đô. Hắn muốn thứ đó hơn bất cứ giá nào." Tay cô bị nắm lấy, mảnh thuỷ tinh rạch chéo lên vết sẹo trên tay cô, " Nhìn này, máu chảy." Hắn bóp chặt lấy tay cô, cô đau đớn hét lên, hắn tựa hồ rất vui, " Lâm Hiểu Khê, cô không yên với tôi đâu."


Sau đó bọn họ tới Iraq, Lâm Hiểu Khê lúc đầu tiếp cận Jack là vì biết được hắn nắm trong tay hệ thống danh sách các đặc công đang ẩn danh của quân khu X, nếu danh sách này lộ ra ngoài nhất định sẽ khiến cho quân đội gặp nguy hiểm. Nhưng Lâm Hiểu Khê không có tên trong danh sách đó, thông tin của cô chưa từng được nhập vào nên cô trở thành người thực hiện nhiệm vụ. Mấy tháng ở bên cạnh hắn, cô đã đưa được hệ thống đó quay về Trung Quốc nhưng hậu quả lại bị tên Jack này phát hiện. Tuy nhiên hắn không giết cô, hắn có một sở thích đó là rạch tay cô, để cho máu chảy đầm đìa, hắn muốn cô đau đớn. Tay cô đã bị hắn rạch đến lần thứ 3 rồi, vết thương cũ chưa khỏi đã chồng lên vết thương mới.


" Jack, anh yêu tôi à, muốn có tôi đến tận như vậy." Cô cho dù bị đau nhưng vẫn muốn khiêu khích Jack.


Jack nghe cô nói vậy thì cười nhạt, " Yêu ư... thứ chết tiệt đó đã cô biến nó thành hận rồi."



Ngày thứ 100 cô tới Iraq, cô đã viết xong toàn bộ mã bảo vệ cho Hắc Đế. Jack đem mã mà cô viết gửi về tổng bộ, nhưng hắn không thả cô. Cô ngồi trên sa mạc, nhìn chiếc trực thăng vừa đi qua đầu mình, cờ Trung Quốc. Ồ, lại có người đến đây ư..... Ánh mặt trời chói chang khiến cho da cô bắt đầu bỏng rát, cô lúc này mặc đồ hồi giáo, che kín nhưng vẫn cảm nhận được nhiệt độ bừng lên của thời tiết nơi này. Jack đã trở về Anh, hắn đi được gần hai tháng. Ngày hôm nay là ngày hắn quay lại Iraq. Cô đứng dậy, nhìn hai tên cảnh vệ đứng theo cô nãy giờ, " Về thôi." Jack kiểm soát cô, mỗi bước chân cô đi đều có người theo cùng. Cô trở về căn cứ, vừa đúng lúc đoàn người quân ngũ từ chiếc máy bay trực thăng lúc nãy đi xuống, cô nhìn liếc qua sau đó ánh mắt dừng lại ở một bóng dáng. Anh cao lớn, trên lưng mang balo nặng trĩu, quân phục rằn ri bó sát lấy cơ thể rắn chắc của anh. Một cái nhìn, cô liền biết đó là ai, người ở trong lòng cô, 18 tuổi cùng cô trải qua một đêm ở biển, 20 tuổi hôn cô rồi dặn cô trở về tìm anh.


" Lâm Hiểu Khê !" Có người kêu cô. Cô quay người, đi về nơi phát ra tiếng gọi đó, Jack đứng ở trên cửa căn cứ, trên người vẫn là đồ thí nghiệm, thấy cô lại hắn liền nắm lấy tay kéo cô sát vào người mình , " Không muốn ngắm nắng nữa à ?"


Cô cởi khăn đội đầu xuống, mái tóc vì gió thổi mà tung ra, " Đừng có quản tôi !" Cô ném khăn đội đầu vào người hắn sau đó lách qua đi vào căn cứ.


Lâm Hiểu Khê đi vào ngồi trong phòng của mình, trên bàn làm việc toàn máy tính, cô nhìn mã bảo mật mà mình vừa tạo ra. Thật là muốn xoá nó mà. Nhưng cô vẫn còn muốn sống, cho nên vẫn phải bán mạng cho Jack.


Nằm lên giường, đưa tay che mắt lại, Hứa Luật Khôi sao lại đến đây, anh đâu hoạt động ở vùng này. Đến Iraq chẳng lẽ là vì có nhiệm vụ mật sao. Đang yên đang lành tới nơi này, lại là chê chiến trường Iraq chưa đủ lộn xộn.


Cửa đột nhiên bị gõ dồn dập, cô tức giận, đi tới mở cửa, " Tôi nói đừng làm..."


Người đứng ngoài cửa sững sờ nhìn cô, sau đó bắt lấy bả vai đẩy cô vào trong, " Vì sao không trở lại ?"


Cô không ngờ Hứa Luật Khôi vậy mà lại tìm đến tận phòng cô, lại càng không nghĩ tới việc anh lại chất vấn cô như vậy. Trở lại đâu ? Trung Quốc ư ? Hay Tĩnh gia ?


" Vì sao, nói với tôi rằng em sẽ trở về, nhưng lại không trở về ?"


"....."


" Vì sao, bên cạnh em lại xuất hiện một người đàn ông khác ?"


Lâm Hiểu Khê im lặng, cô nghe được hơi thở dồn dập của anh trên người cô, anh gục đầu xuống trên bờ vai cô, ôm cô rất chặt, giọng điệu nghẹn ngào.


" Luật Khôi, đây không phải nơi anh nên đến." Cô đẩy anh ra, bởi vì ở phía ngoài cửa có người đang nhìn, tay của người đó đang nắm rất chặt.


Hứa Luật Khôi ngỡ ngàng, cô tránh anh sau đó đi tới ôm lấy người ở sau, " Jack !"


Lâm Hiểu Khê thấy được nỗi tuyệt vọng, bi ai trong đôi mắt của anh, thật ngốc, tên ngốc này mấy năm qua chẳng thể nào tốt hơn.


" Ai vậy ?" Jack cúi xuống, sắc mặt không vui hỏi cô.


" Bạn thân của em, Hứa Luật Khôi. Đây là Jack." Cô mỉm cười giới thiệu hai người nhưng không có ai đáp lại, bầu không khí trở nên lúng túng.


Hứa Luật Khôi đưa tay lên mệt mỏi che mắt lại, cô nghe được thanh âm cười cợt của anh, " Thì ra là như vậy." Sau đó anh lấy lại tinh thần, chào hỏi qua Jack rồi rời đi. Khi bóng dáng anh khuất khỏi hành lang thì cô liền thả tay Jack ra, " Sao ?"


Jack châm biếm nhìn cô, sau đó cô bị anh ta ép xuống bàn, " Lâm Hiểu Khê, cô còn dám lợi dụng tôi thì tôi sẽ chặt đứt tay cô. Chẳng phải cô quý bàn tay đó của mình lắm sao !"


Lâm Hiểu Khê úp mặt xuống bàn, anh ta ra tay với cô không hề nhẹ, máy tính cũng bị đẩy văng xuống đất, cô không khỏi mừng thầm, " Thôi nào, chỉ là một người bạn."


" Nhớ cho kĩ, chỉ khi nào cô trả hết nợ cho tôi thì mới có tự do." Jack buông cô ra, vuốt phẳng lại tà áo, giọng điệu chán ghét đóng sầm cửa lại.


Lâm Hiểu Khê chống tay đứng dậy, nước mắt rơi xuống, cô liền lấy tay lau đi, trong lòng không ngừng oán trách mình, đúng là thứ vô dụng, chỉ vừa nhìn thấy người ta là đã bị đánh cho lộ nguyên hình. Nhưng cũng thật may, bộ dạng thảm hại này của cô không bị Hứa Luật Khôi nhìn thấy. Cô nhìn máy tính nằm vất vưởng trên sàn, chân không do dự đạp mạnh xuống, vỡ đôi ra.


" Mẹ nó !"


Hai ngày tiếp theo cô đều không gặp được Hứa Luật Khôi, cũng thầm mừng nhưng Jack lại không để cô yên, hắn giống như phát điên, mỗi ngày đều bắt cô đến chỗ mình rồi ép cho vết thương nơi tay cô rách toác ra. Thậm chí vào trưa ngày hôm qua hắn còn ném máy tính bị vỡ mà cô đem đến vào người cô, hại cho bả vai cô thâm tím ê nhức. Nhưng cô cũng biết cách chọc giận hắn, hắn thích nhìn cô đau đớn, vậy thì cô dửng dưng với hắn. Mặc kệ hắn có muốn bóp cổ, đe doạ cô như thế nào đi chăng nữa thì cô cũng đều không phản ứng.


Mấy ngày sau đó Hứa Luật Khôi không đến tìm cô nhưng cô biết anh vẫn đang quan sát. Vì vậy lại một lần nữa lợi dụng Jack, diễn một màn tình cảm, hi vọng anh biết khó mà lui. Nhưng đôi lúc, cô lại không tự chủ được, cho anh một ánh mắt, nào hay ánh mắt đó khiến anh ở lại Iraq thêm mấy tháng. Có lần gặp được đồng đội của anh thì cô tình cờ biết được, Hứa Luật Khôi vốn dĩ không có trong danh sách được cử đến, là anh trốn tới đây, cho nên sắp bị cưỡng chế trở về. Cô nghe vậy thì thở phào, như vậy cũng tốt.


Cô vừa cảm ơn người kia xong thì thình lình thấy anh đã từ lúc nào đến bên cạnh mình, nắm chặt lấy tay cô, kéo cô đi tới nơi vắng vẻ.


" Tiểu Khê, trở về Trung Quốc." Anh nói.


Lâm Hiểu Khê lắc đầu, " Jack đang ở đây."


" Con mẹ nó, em biết tên đó là kẻ điên như nào không hả ?" Hứa Luật Khôi tức giận, anh lôi kéo áo cô xuống, chỉ vào vết tím bầm ở bả vai cô. " Tôi chưa từng dám làm tổn thương em, suốt mấy năm bao bọc em kĩ càng, dựa vào đâu...." giọng của anh như nghẹn lại, " dựa vào đâu người mà tôi muốn bảo vệ lại bị hắn đối xử như vậy." Anh cầm lấy tay cô, run run nhìn bàn tay quấn băng đỏ máu của cô, " Anh chưa từng làm em tổn thương, tại sao em lại không chịu về bên anh."


Lâm Hiểu Khê ngẩng đầu lên, cố kìm nước mắt để nó không chảy xuống, cô kéo áo che lại bả vai, " Không phải chuyện của anh."


" Lâm Hiểu Khê, có phải trái tim em làm bằng đá không vậy, sắc nhọn đâm anh đến đau đớn." Anh lại muốn nắm lấy tay cô nhưng cô đã lùi lại, không muốn cho anh động đến mình.


" Hứa Luật Khôi, có phải đêm năm 18 tuổi đó khiến anh hiểu lầm gì đó không. Anh nhớ kĩ đêm ấy diễn ra như thế nào chứ tôi thì đã quên tận tít trời mây nào đó rồi. Đêm đó uống rượu nhiều quá, nửa tỉnh nửa mê... không còn nhớ nữa." Cô cười nhạt, ánh mắt làm như không quan tâm châm chọc anh, nhìn thấy tuyệt vọng trong mắt anh, sau đó cô dùng một câu khiến anh bị đả kích đến nặng nề, " Nhiều người quá rồi, không nhớ được từng xảy ra với ai như nào."


Hứa Luật Khôi cả một thời thiếu niên kiêu ngạo, năm 20 trở nên cứng rắn, anh ta tưởng mình đã làm tốt lớp áo giáp bên ngoài nhưng nào ngờ chỉ một câu nói của Lâm Hiểu Khê cũng đã khiến anh bị thương đến đầm đìa máu chảy. Anh cười khổ, " Lại là anh tự cho mình là đúng, tự cho... em cũng như anh."


Lâm Hiểu Khê không muốn nhìn thấy anh, quyết tuyệt rời đi, anh không nên ở đây, nơi này... ai cũng có thể trở thành một cái xác, nguy hiểm như vậy, đáng lẽ anh đừng đến, ở yên ở Trung Quốc, cao ngạo làm tốt chức vụ của mình.


" Lâm Hiểu Khê, em cứ luôn ích kỉ như vậy, chỉ biết đi về phía trước, mặc kệ người khác... Em đi nhanh như vậy, làm sao anh đuổi kịp được em. Làm sao anh có thể... chờ được em quay đầu." Người phía sau lưng bất lực nói, trái tim cô chột dạ, nước mắt như trân châu rơi xuống lã chã, vậy thì đừng chờ nữa.


——————-


Tgia: đứa con gái ích kỉ này, chỉ biết làm tổn thương con trai má.

Bình Luận (0)
Comment