Hào Môn Khế Ước: Quân Trưởng Chờ Đã!

Chương 42

Đêm đó ngay khi được thả ra Lâm Hiểu Khê đã chạy về căn cứ để tìm Hứa Luật Khôi, chỉ có anh mới có thể cứu được Cố Trình Châu. Cô gõ cửa phòng anh, gõ rất lâu mới có người mở, Tần Minh ngạc nhiên, nhìn cô gái ăn mặc xộc xệch trước phòng, " Cô có chuyện gì không ?"


" Hứa Luật Khôi đâu ?" Cô hoảng hốt.


" Anh ấy đang ở chỗ trực ban."


Lâm Hiểu Khê vừa nghe xong thì đã chạy xuống đó tìm, lúc này anh đang ngồi làm báo cáo. Vừa thấy cửa mở, anh nhíu mày, không phải nói là không được làm phiền sao ?


" Luật Khôi." Lâm Hiểu Khê nắm lấy tay anh, nước mắt đã chảy ướt nhẹp, người cô nhếch nhác, áo ngoài còn không mặc gọn, anh nhất thời không thích ứng được.


" Làm ơn, hãy cứu Cố Trình Châu." Cô yếu ớt nói với anh, tay cô run run, có vết tròn bầm tím quanh cổ tay, môi có vết máu ứ đọng, Hứa Luật Khôi chạm vào cô liền bị cô né tránh.


Lâm Hiểu Khê không muốn anh động vào mình, cô lúc này thật sự quá thảm hại, cô đã cầu xin bên Mĩ nhưng bọn họ khi nghe tin người đe doạ là Jack thì lại xem như không nghe thấy gì. Chỉ có Hứa Luật Khôi lúc này mới có thể cứu được anh.


" Tiểu Khê, đã có chuyện gì xảy ra với em." Hứa Luật Khôi túm cô, đặt cô ngồi trên bàn, anh vì tức giận mà giọng điệu rất lớn.


Cô lắc đầu, " Không, em không sao. Xin anh, hãy cứu Cố Trình Châu. Anh ấy sẽ chết mất."


Hứa Luật Khôi sao có thể tin được rằng cô không sao cơ chứ, anh cởi áo ra, bọc cô cẩn thận, " Anh không thể."


Lâm Hiểu Khê nháy mắt liền tối sầm, cô tựa người vào ngực anh khóc nức nở, " Anh nhất định phải giúp em cứu anh ấy." Anh để mặc nước mắt cô chảy ướt áo mình. Một tuần nay không tìm cô là vì Lâm Thiên Dương, anh ta đã điều tra được chuyện của mấy năm trước, anh không thể nào đối mặt với cô được khi anh trai cô lại muốn anh tận tay giết chết người mà cô luôn ở bên.


Lâm Hiểu Khê đẩy anh ra, " Em sẽ tự mình tìm anh ấy." Cô thất thiểu rời khỏi đó, lấy một chiếc xe trong căn cứ rời đi.


Hứa Luật Khôi đã dặn lòng không đuổi theo cô nhưng khi anh thấy trên bàn đầy máu, anh giật mình.


" Đội trưởng, anh không thể làm như vậy." Tần Minh ngăn cản anh, " Anh biết hậu quả của việc này mà."


" Tôi biết nhưng cô ấy đang bị thương, làm sao tôi có thể để cô ấy một mình được chứ !" Anh lái xe rời khỏi căn cứ, mặc kệ hình phạt, mặc kệ Lâm Thiên Dương nhờ vả, anh muốn bảo vệ cô. Đuổi một lúc thì cũng kịp, anh chặn xe cô lại, " Anh đưa em đi được không ?"


Lâm Hiểu Khê vừa xuống xe thì đã kiệt sức ngất đi, anh ôm cô trong lòng, " Tiểu Khê, đừng trách anh."


Đêm hôm đó, Hứa Luật Khôi lái xe đưa Lâm Hiểu Khê đi về phía Bắc Iraq, đó là khu mà phiến quân hoạt động mạnh. Một đường bọn họ đi không biết đã gặp bao nhiêu kẻ, nếu không vì thân thủ của Hứa Luật Khôi thì bọn họ có 10 cái mạng cũng không thể sống.


" Lâm Hiểu Khê, em có biết Cố Trình Châu thật sự là ai không ?" Dừng xe ở bên một con sông, Hứa Luật Khôi nhìn vẻ mặt thất thần của cô, anh đột nhiên hỏi.


" Anh ấy là Cố Trình Châu, chẳng là ai cả." Cô nói.


Hứa Luật Khôi nhìn xuống dòng nước có phản chiếu một bầu trời sao, cõi lòng anh đau đớn đến nghẹt lại, " Em sớm biết phải không ?"


Lâm Hiểu Khê giật mình, cô không nghĩ anh cũng đã điều tra Cố Trình Châu. " Em cấm anh đụng đến anh ấy."


" Lâm Thiên Dương bảo tôi tới Iraq, giết giúp anh ta một người. Đó là kẻ đã đặt bẫy dao trong hộp đàn khiến ông nội em bị giết chết, cũng chính kẻ đó mỗi ngày đều đang chung sống bên cạnh em gái của anh ta. Người đó chính là Cố Trình Châu. Tôi không biết nên làm gì với em nữa." Hứa Luật Khôi nhìn cô, nụ cười châm biếm không giấu diếm, " Ai là người khiến em phải chạy trốn tới Pháp, ai là người khiến em ngày đêm mất ngủ... Em biết rõ nhưng vẫn lựa chọn ở bên cạnh anh ta ư !"


" Anh không hiểu." Lâm Hiểu Khê hét lên, " Em nợ anh ấy một mạng người. Nếu như 6 năm trước, anh không bỏ rơi em, thì làm sao em gặp tai nạn được hả ! Máu em là máu hiếm, nhưng em là người đến sau, nếu không phải do em là tiểu thư của Tĩnh gia, chính em là người đã cướp đi cơ hội được sống của Mặc Linh. Cố Trình Châu hận em, em cũng hận anh ta. Nhưng em chưa thể để anh ta chết được."


Hứa Luật Khôi nghe cô nói xong thì sự tức giận chuyển thành bi thương, anh muốn chạm vào cô nhưng cuối cùng liền thu tay về, " Anh hiểu rồi."


Năm Hứa Luật Khôi và Lâm Hiểu Khê 18 tuổi, hai người đã cãi nhau, trong cơn tức giận anh đã để mặc cô ở trên đường lớn, còn anh vì để giải toả cơn áp lực trong người mà tham gia đua xe. Bọn họ đã đua xe trên đường quốc lộ, Lâm Hiểu Khê ngăn cản anh nhưng anh lại mặc kệ cô, vẫn lựa chọn lái xe với tốc độ cao theo sau là một dàn xe cảnh sát.


Nhưng Lâm Hiểu Khê đã gặp tai nạn, khi cố gắng đuổi theo xe của anh, cô bị một chiếc xe đua không khống chế được tay lái đâm vào xe của mình. Khi Hứa Luật Khôi đua xe xong mới nhận được tin, Lâm Hiểu Khê lúc đó đã nguy kịch ở trong bệnh viện. Tuy nhiên, bởi vì dòng máu Rh-Null hiếm nên nguồn máu có dự trữ rất ít. Mặc Linh cũng là một nạn nhân gặp tai nạn, cô cũng mang nhóm máu đó. Cô được cấp cứu trước 10 phút. Một người là thiên kim tiểu thư của Tĩnh gia, một người chỉ là người bình thường, cùng chung một nhóm máu hiếm, máu dự trữ chỉ đủ để cứu một người. Cuối cùng, Lâm Hiểu Khê trở thành người sống sót, Mặc Linh mất máu chết trên bàn phẫu thuật. Mà Mặc Linh đó, chính là bạn gái của Cố Trình Châu.


Hai năm sau, Cố Trình Châu thiết kế một cái bẫy, Lâm Hiểu Khê được ông nội tặng một cây đàn vĩ cầm, đó là đàn của nữ nghệ sĩ vĩ cầm nổi tiếng Anna Zhou, mà người đó lại là mẹ của Cố Trình Châu. Lợi dụng điều đó, một con dao đẩy đã cắm ở ngay trong đàn, vốn dĩ tính kế Lâm Hiểu Khê sẽ mở đàn ra đầu tiên, con dao sẽ phóng ra giết chết cô nhưng người mở lại là Lâm Chính, ông nội của cô, Lâm Hiểu Khê ngày hôm ấy ôm ông nội một người đầy máu khóc nức nở. Cố Trình Châu không giết được Lâm Hiểu Khê nhưng lại gieo cho cô hạt mầm của cái chết.


Lâm Hiểu Khê lúc đầu không biết, ở bên cạnh anh vì nghĩ anh sẽ cứu vớt cuộc đời mình. Nhưng Jack đã đánh rớt cô từ thiên đàng xuống, hắn vốn nghĩ cô sẽ rời khỏi Cố Trình Châu nhưng không, cô ở bên cạnh hắn rất lâu, lâu đến nỗi Jack phải tự mình đến Iraq, muốn xem xem, cô là vì cái gì.


Lâm Hiểu Khê ngồi yên trong xe, chuyện xảy ra mấy năm qua, cô đều biết, cô biết Cố Trình Châu luôn muốn trả thù cô, biết anh giả vờ đối tốt, anh lừa dối cô, cô vờ tin anh. Chẳng qua chỉ là đang chờ đợi anh xem anh làm gì.


Ngôi làng mà bọn họ đến đã bị phong toả, phiến quân đã chiếm lĩnh ngôi làng đó, cơ hội lẻn vào gần như bằng 0. Hứa Luật Khôi biết chỉ hai người không thể đi vào được, bọn họ cần cứu viện.


" Quay trở về thôi." Ở trong chỗ ẩn nấp anh nói với cô.


" Không, nếu em đến muộn thì anh ấy sẽ chết." cô lắc đầu, kéo tay về. " Em đi đã được tới đây rồi, không thể bỏ cuộc được."


"Lâm Hiểu Khê, Cố Trình Châu là gì mà khiến em phải mạo hiểm tính mạng mình tới như vậy ?" Anh tức giận hét lên với cô, vì sao cô cứ không nghĩ cho bản thân mình như vậy...


Lâm Hiểu Khê lúc đó nhìn anh rồi bật khóc, " Cố Trình Châu là ai không quan trọng nhưng em không thể để anh ấy chết." Cô biết anh sẽ không cứu Cố Trình Châu, anh trai của cô không cho phép anh cứu, vốn dĩ anh đến đây là để giết chết Cố Trình Châu, bây giờ bảo anh đi cứu, tuyệt đối không thể.


Cô lắc đầu, " Về đi, em sẽ tự mình cứu anh ấy."


Hứa Luật Khôi nghiến răng, anh áp cô xuống đất, " Lâm Hiểu Khê, em biết sẽ có chuyện gì xảy ra nếu em chết ở đây không ?"


" Không cần, em không cần biết." Cô muốn phản kháng nhưng bị hai tay anh giữ chặt lại.


Anh tuyệt vọng, tức giận, bi ai, " Được, vậy em tự mình tìm chỗ chôn trước đi." Hứa Luật Khôi thả cô ra, anh quay người đi, chết thì chết luôn, anh cầu mong cho cô chết tại Iraq này, có như vậy ngày tháng sau này của anh sẽ thanh thản. Anh vứt súng lại cho cô, " Tự sinh tự diệt."


Lâm Hiểu Khê ngồi dậy, cầm lấy súng, nhìn theo hướng anh rời đi, nhưng quyết tâm đã hạ, cô chỉ đành ngược hướng anh.


Cô lẻn vào trong khu mà bọn phiến quân bắt giữ Cố Trình Châu, canh phòng rất nghiêm ngặt, cô không thể nào vào được sâu. Một tên lính phiến quân đi tới gần, cô từ phía sau tấn công khoá cổ hắn lại, tiếng răng rắc kêu lên. Cô lấy áo khoác ngoài của hắn mặc vào, vũ khí trên người cũng không sót. Lưỡi dao trong tay cô dính đầy máu, cô không biết là máu của ai nhưng vị tanh ngọt vẫn còn rõ.


Khi cô xử được ba tên thì đột nhiên có người ở phía sau, cô dơ hai tay lên hàng rồi nhanh chóng quay người lại đá bay khẩu súng. Lưỡi dao cô kề trên cổ hắn cắt một đường sắc lẹm. Máu phun lên mặt cô, cô nhắm mắt lại.


" Dừng lại đi." Có người lên tiếng.


Cô mở mắt ra, máu lan ra khắp khuôn mặt, dưới ánh trăng nhìn cô tàn nhẫn đến lạ. Jack đi cùng nhiều tên khác, bọn chúng đều chĩa súng vào cô, cô sắc mặt vô cảm, " Anh ấy ở đâu ?"


Jack chẳng hiểu sao nhìn cô một người đầy máu như vậy, lại có kích thích, đúng là người phụ nữ mà anh để ý. Cô rất được lòng anh, một bảo vật như vậy làm sao anh có thể để mất. Anh tiến gần tới cô, con dao đâm vào cổ anh, anh nhìn thấy tia máu chảy xuống, nhưng anh làm sao biết đau, kẻ như anh không thể đau.


" Anh đưa em đi gặp hắn." Jack lấy tay để con dao xuống, tay anh nắm lấy tay cô, mùi máu trên người cô khiến anh kích động, cô lúc này như con sói hoang, mùi tanh tưởi khiến cho các loài khác phải e dè.


Lâm Hiểu Khê thả con dao xuống, người đổ sụp xuống trong vòng tay của anh. Cô đã chống đỡ quá lâu. Jack bế cô trong lòng, " Ngoan."

Bình Luận (0)
Comment