Hào Môn Khế Ước: Quân Trưởng Chờ Đã!

Chương 45

Hứa Luật Khôi ngồi ở trên tầng thượng trồng hoa trên nhà, sau khi nghe xong điện thoại của Chấn Bách Niên anh liền biết chuyện sắp không giấu được nữa rồi.


" Con đánh cờ một mình à ?" Ba anh đi từ phía sau lưng ngồi xuống đối diện anh, nhìn bàn cờ vua đang chơi bởi một người, có chút buồn.


" Ba, bàn cờ này đã như vậy suốt mấy năm rồi." Anh cầm một quân xe lên, đi lên ba nước.


Hứa Kiệt đi quân đen, lấy quân tịnh lên chặn trước, " Con cũng không phải không biết cách để thắng."


Một ván cờ bỗng nhiên được khơi thông, " Ba, nếu như ba được lựa chọn, ba vẫn sẽ đi quân tịnh đó chứ ?"


Hứa Kiệt gật đầu, " Ba không hối hận, cách duy nhất để giải quyết một vấn đề rắc rối chính là tạo nhược điểm cho nó."


" Chiếu tướng hết cờ." Anh nói.


" Con thấy đó, ván cờ ba năm của con cuối cùng cũng xong." Hứa Kiệt nhìn bàn cờ, giọng ông đều đều, " Chỉ một nước cờ thôi, tại sao lại chần chừ ?"


Hứa Luật Khôi sắp cờ lại, " Vậy nếu cho ba cơ hội thì ba vẫn đoạt lại mẹ từ tay người kia chứ ?"


Hứa Kiệt không ngờ anh sẽ hỏi vậy, nháy mắt như có tia buồn vụt qua, ông sắp cờ cùng anh, khi đã ngay ngắn thì chơi lại một ván mới, " Luật Khôi, ba đã dạy con rồi, nếu người khác mang lại hạnh phúc cho người con yêu thì con hãy chúc phúc. Còn nếu không thể thì con phải giành lấy, tâm can của con vẫn là chỉ nên để con yêu chiều."


Hứa Luật Khôi đi lên một nước, " Mẹ ở bên ba không hạnh phúc."


" Nhưng bình yên. Luật Khôi, người ta không cần hạnh phúc quá nhiều, bình yên cũng là một cách để sống. Ba không thừa nhận mình mang lại hạnh phúc cho mẹ con nhưng bà ấy đã ở bên ba gần 30 năm, dù luôn doạ sẽ rời xa ba nhưng bà ấy vẫn chưa rời đi lần nào."


" Ba, Tiểu Khê không hạnh phúc."


Hứa Kiệt nhìn anh, con trai của ông lúc này hai mắt đỏ ửng lên, " Vì sao lại không hạnh phúc ? Và vì sao, con không làm cho con bé hạnh phúc ?"


" Con đã cố, nhưng cô ấy luôn muốn tìm lấy bất hạnh." Anh đặt quân cờ xuống, một giọt nước ấm rơi trên bàn cờ.


" Không, con cố gắng chưa đủ."


Hứa Luật Khôi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của ba mình, " Bốn năm vẫn không đủ sao ?"


" Trong tình yêu, không thể chỉ có một người cố gắng. Tiểu Khê con bé sinh ra đã được nuông chiều, trải qua biến cố mà thay đổi. Một bông hồng gai như vậy ôm vào sẽ chảy máu nhưng nếu chỉ ngắm thì khi hoa tàn cũng chẳng được gì. Hoa có thể nở trong một tuần nhưng vẻ đẹp của nó phải vĩnh cửu. Nếu con có thể biến một bông hoa trở thành kim cương thì lúc đó con còn sợ hoa tàn ư ?"


"...." Hứa Luật Khôi không nói lại, anh đẩy một quân cờ lên, " Nhập thành."


" Ồ, không ngờ."


" Ba, con muốn bảo vệ Tiểu Khê. Nhưng con không thể xây một toà thành nhốt cô ấy được, cô ấy yêu tự do, vậy con cho cô ấy tự do, cho cô ấy tình yêu của mình, có phải khi mệt mỏi muốn quay đầu, cô ấy sẽ trở về bên con không..."


" Người ta hi vọng một chốn dung thân, con là nhà của nó, ngược xuôi nam bắc, điểm cuối vẫn là nhà." Quân cờ đặt xuống, Hứa Kiệt mỉm cười, " Tiểu Khê là phụ nữ, mà phụ nữ thích được chiều chuộng."


******


Jack chống cằm nhìn màn hình TV đang chiếu một loạt ảnh, tâm điểm của những bức hình đó đều là Lâm Hiểu Khê. Đúng là, thứ độc hại mà, bức hình được chiếu hiện trên TV là một hình cưới, Lâm Hiểu Khê cười rất tươi nhìn anh, còn anh, đó là nụ cười kệch cỡm nhất mà anh từng làm.


" Đẹp nhỉ !" Hàn đi từ ngoài vào, nhìn vào bức ảnh cười rồi cười khinh.


" Hàn, đừng có nói móc mỉa tôi." Jack không quay đầu lại nhìn anh ta nhưng thanh âm vẫn lạnh đến cực điểm.


Người con gái đó, mẹ kiếp, hai lần đâm vào tim anh, một lần là sau khi anh thả cô khỏi căn phòng giam, cô đến thăm Cố Trình Châu, chỉ một cây kéo đã khiến anh suýt nữa xuống địa ngục, lần hai gặp lại, cô không đâm anh bằng vũ khí, " Jack, anh chỉ có thể cúi đầu với tôi thôi !"


Ha, đúng là Lâm Hiểu Khê, cho dù có ở thân phận nào thì cô cũng đều khiến anh yếu thế.


" Vĩnh Thiều đang được cô ta bảo vệ."


" Vậy ra là muốn tìm lại quá khứ rồi." Jack bấm điều khiển, lại một bức ảnh về cô xuất hiện, lần này là bóng dáng cô cô đơn ngồi ở công viên tại Paris, thời gian chụp là cách đây 4 tháng. Nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, cô cứ vậy ngồi khóc ở nơi xứ người.


Jack đột nhiên bật cười, " Tiểu Khê hay khóc nhưng tàn nhẫn, Linh thì không khóc nhưng yếu ớt." Tiếng cười anh khiến cho căn nhà rộng lớn trở nên vang vọng, " Tiểu Khê hay Linh thì cũng sẽ trở về bên cạnh tôi."


Hàn ngồi trên ghế rót một li rượu, sự điên khùng cùng cố chấp của Jack anh cũng đã quen, nhưng cho dù là nhiều năm như vậy, dù anh là Jack mà Jack là anh thì cũng không thể hiểu được, vì sao vẫn luôn phải là Lâm Hiểu Khê.


" Cô ta có một lực, cô ta đánh rớt sự cao ngạo của tôi. Hàn, con quỷ đó khiến tôi loạn thần."


Con quỷ.... Lâm Hiểu Khê là một con quỷ.


Lâm Hiểu Khê ngồi trong phòng, máy tính ở trước mắt đang nhảy lên những thuật toán, khi cô vừa dừng ngón tay, màn hình bỗng nhiên mở ra một tầng mới. Cô mỉm cười, " Hắc đế" cũng chỉ đến vậy.


Cô theo đường dẫn tiến vào trong, một loạt danh sách sát thủ hiện ra. Có gương mặt quen thuộc, cũng có gương mặt chưa từng thấy, năm nay, có 74 người bị chết trong đảo đào tạo, vậy ra 6 người sát thủ thế hệ mới này cũng không vừa.


Cho đến khi cô nhìn thấy một hồ sơ tuyệt mật. Không có ảnh, không tuổi nhận dạng, chỉ có một cái tên: Linh. Cô không khỏi lồng ghép cái tên Linh này với cái tên Linh mà cô bị gọi đó. Nhưng Hắc Đế cô chưa từng bước chân vào, hơn nữa, cô không nghĩ mình là người đó. Cô thoát ra gập máy tính lại, lấy thuốc ở bên cạnh bàn uống. Ánh mắt cô dần hết mệt mỏi, cô đưa tay lên chạm vào mắt mình.


Linh sẽ không khóc nhưng yếu ớt.
Tiểu Khê khóc nhiều nhưng tàn nhẫn.


Là ai, đã nói với cô điều đó.


" Con nhỏ ngu ngốc, cô rốt cuộc vẫn chưa biết tôi là ai ư ?" Đến rồi, lại là giọng nói đó, lạy chúa tôi mà biết cô thì tôi đã không chật vật.


" Thật sự không biết hay là cố tình quên ?"


Nói nhiều, tôi quên nhiều thứ chứ không phải riêng cô.


" Ồ, vậy hỏi thử Luật Khôi xem hắn yêu cô hay tôi !"


Cô choàng mở mắt, vừa rồi, cô là đang tự lẩm bẩm một mình sao !


Không thể nào.


Cốc cốc cốc


Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, cô điều chỉnh giọng nói, " Vào đi ạ."


Phượng Ngọc Trân nhìn con gái đang ngồi thẫn thờ, bà liền đi tới, " Đi shopping với mẹ."


Cô nhìn đồng hồ, cũng chưa muộn. Vậy là cả hai người cùng đi mua đồ. Phượng Ngọc Trân nói là đi shopping cho bà nhưng thực ra là muốn mua đồ cho cô.


" Tiểu Khê, váy trắng rất hợp với con." Bà chỉ vào mẫu váy mà cô nhân viên vừa đưa ra, bảo cô mặc vào. Lâm Hiểu Khê lắc đầu, " Không hợp đâu." Cái váy bánh bèo đó mặc lên người cô sẽ không khớp với lớp trang điểm tông nâu của cô.


" Vậy váy màu đỏ kia ?" Cái cổ ôm kín như vậy, là muốn cô chết ngạt à, " Không."


" Nào, con không thể mặc màu đen mãi, nhìn con rất u tối." Phượng Ngọc Trân bất lực, chán nản nói với cô.


" Mẹ không mua đồ à ?"


" Không, con gái mẹ không mua được đồ thì mẹ không có tâm trạng mua đồ." Rồi, lại đem cái chiêu giận dỗi với ông chồng ra với cô rồi.


Cô túm lấy chiếc váy trắng, " Mẹ nhớ đấy."


Cô đi vào khu thay đồ, kéo áo ra, lúc này đột nhiên cô chợt cảnh giác. Có người đang tựa lưng vào cửa phòng thay đồ.


" Tiểu Khê, mẹ em nói đúng đấy, em nên bớt mặc màu đen lại. Nhìn em như đi đưa tang vậy." Thanh âm nhạt nhẽo của người bên ngoài khiến cô rét lạnh. Nhưng cô không thể yếu thế trước anh ta, vẫn ung dung mặc đồ, sau đó đi ra ngoài, quay lưng về phía Jack, " Kéo khoá đi."


Jack nhìn tấm lưng trắng mịn của cô, đáy mắt sáng lên, ngón tay anh cầm lấy dây khoá, kéo một đường che đi một cảnh xuân, " Trên đời này chỉ có em mới dám ra lệnh cho tôi."


Lâm Hiểu Khê quay người lại, đẩy anh ta áp vào tường, hơi thở hai người cách rất gần nhau, cô để tay chỉ vào ngực anh ta, cô đoán không nhầm thì ở đây chắc chắn có vết sẹo mà cô đâm, " Jack, vẫn chưa chịu buông tay à." Ngón tay của cô ấn sâu vào ngực anh, vết sẹo kia là vết nhơ trong đời anh.


" Em nhớ đến đây rồi." Anh đưa hai tay ôm lấy eo cô, " Vậy ra em biết Cố Trình Châu chết như nào đúng không ?"


Sắc mặt cô tái đi, cô đẩy anh ra, " Cố Trình Châu tự tử, thế thôi."


Jack giống như nghe được chuyện cười, anh cười một cách khoái trá, " Vậy có nhớ được trước khi chết Cố Trình Châu gọi cái tên gì không ?"


Lâm Hiểu Khê không muốn nói chuyện với hắn nữa nhưng cô lại giống như bị yểm bùa, đứng yên đó, run run hỏi, " Anh ấy nói gì ?"


Jack biết mình lại lần nữa khiến cô bị thu hút rồi, bệnh nhân mất trí nhớ nào cũng thích nghe câu chuyện quá khứ. Jack bắt lấy cô, giữ cô trong lồng ngực mình, môi anh kề sát tai cô, sau đó gọi ra một cái tên, " Linh...Linh..." như có ma lực, cả người Lâm Hiểu Khê trở thành tượng, Jack vẫn không buông cô ra, " Cố Trình Châu gọi rất đau lòng, dùng hơi thở cuối để kêu tên người con gái mà hắn yêu. Ba tháng sau ở Brazil, một người tên Linh xuất hiện, cô gái đó không có nước mắt, cho dù gặp chuyện bi thương cũng chỉ dửng dưng nhìn. Lâm Hiểu Khê, ai là Linh ?"

Bình Luận (0)
Comment