Hào Môn Khế Ước: Thẩm Gia Ôn Nhu!

Chương 17

Cung Ân Thần giật mình tỉnh dậy, mồ hôi tứa khắp người nhưng có một sự ngạc nhiên, đó chính là bên cạnh cô, từ bao giờ đã có một người bên cạnh, tay anh rắn chắc đặt ngang qua eo cô, nửa người trên trần lộ cơ bắp và cả những vết sẹo mờ dưới ánh vàng nhạt của đèn ngủ. Anh tới phòng cô từ lúc nào? Rõ ràng tối qua sau khi gặp nhau ở phòng khách rồi cô về phòng, làm gì có bóng dáng anh đi theo. Mắt cô lại nhìn về anh. Nửa mặt anh kề xuống gối, góc nghiêng cuốn hút với sống mũi cao vút. Anh yên tĩnh ngủ, cô nhìn anh. Cô vẫn thắc mắc, đêm tuyết năm ấy, rõ ràng cô cảm nhận được người cứu mình là anh nhưng sao khi tỉnh lại lại là Justin. Nhưng cô chẳng dám suy đoán, bởi cô hiểu, cô đối với anh cũng chỉ là tờ giấy hôn thú đầy máy móc.

Tay cô rụt rè chạm xuống má anh, cảm giác nóng bỏng khiến cô giật mình, sao người anh lại nóng như vậy?

Đột nhiên mi quang anh rung động, đôi mắt xanh biếc từ từ mở ra, anh từ từ trở mình, tay đưa lên dụi mắt, rồi mới cất tiếng, " Mấy giờ rồi?"

Cô nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, nhẹ nói, " Tám giờ sáng."

Anh bỏ tay che mặt xuống, ngồi dậy, lúc này Cung Tiểu Thần mới nhìn thấy, từ trên bả vai chạy xuống của anh có một vết sẹo dài, trước phần ngực có vết đạn bắn, dường như đã lâu rồi. Trong kí ức của cô trước đây, anh luôn luôn mặc áo dài, kể cả mùa hè, dẫu nắng như nào thì anh cũng mặc áo phông tay dài, sau này, gặp lại đều là tây trang kín đáo, chỉ là không ngờ, khi cởi ra lại là một thân đầy sẹo như này. Dường như anh nhận ra được ánh mắt của cô, tay gãi đầu rồi lấy chiếc áo vứt bên bàn mặc vào.

Điện thoại đặt trên bàn cũng đột nhiên đổ chuông, anh vươn tay lấy máy, nghe nhanh, " Nói đi."

Không biết đầu dây kia nói gì nhưng vẻ mày chau lại của anh đã biểu hiện rằng anh không hào hứng với cuộc gọi này.

" Chuyển kho hàng ở Nga tới cho anh ta." Anh nói xong thì tắt máy, ném thẳng nó lên ghế sofa.

Cung Ân Thần nhìn anh, cuối cùng cũng đem sự tò mò của mình nói ra, " Anh làm cách nào mà vào được phòng em vậy?"

Thẩm Hạ Thiên nhìn lại cô, im lặng hồi lâu, tưởng như anh sẽ không trả lời mà chỉ dùng ánh mắt xanh ấy thiêu cháy con ngươi tò mò của cô thì không, anh xoa đầu cô, miệng giảo hoạt, " Em nghĩ tôi còn có thể vào bằng cách nào."

Cung Ân Thần ngơ ngác, mẹ nó, biết thì bà còn hỏi anh à. Nhưng sự tức giận này chỉ nói trong lòng, sao dám mắng ra ngoài.

Điện thoại lần nữa lại rung, Thẩm Hạ Thiên chán nản, cầm máy lên nghe.

" Đến thì cứ đến đi."

Ngắn ngủi như vậy rồi dập máy. Thẩm Hạ Thiên nheo mắt nhìn cảnh sắc ngoài trời, anh rót một cốc nước uống rồi quay người lại nhìn Cung Ân Thần.

" Tầm nửa tiếng nữa sẽ có một người tới đây, là phụ nữ. Cho dù cô ta có nói điên nói dại gì thì em cũng đừng có nghe và đặc biệt là đừng tin những gì cô ta nói. Nếu em làm tốt thì cái danh xưng Thẩm phu nhân sẽ rất xứng đáng, còn nếu không thì.... em sẽ bị cô ta cướp đấy."

Một tràng dài nói nhanh như vậy xong thì liền đi, để lại Cung Ân Thần ngơ ngác.

Cổng của biệt thự đã mở. Một chiếc xe ngang nhiên chạy với tốc độ cao đi vào, màu đỏ dưới ánh nắng trở nên chói chang hơn bao giờ hết, tiếng động cơ kích thích thính giác cuối cùng phanh gấp, đỗ ngay trước lối vào. Cửa mở, chân dài trắng đi cao gót màu bạc lấp lánh, tiếp sau đó là cả người đi ra, trời sinh bản tính mị hoặc, chiếc váy màu đen khoét lưng khoe khéo lưng trần trắng nõn, vòng cổ nạm ngọc đặt trước khuôn ngực đầy đặn lại càng thêm dụ hoặc. Nếu như cô gái này nói bản thân mình không đẹp thì trên đời chắc không ai dám nhận mình đẹp. Ở cô hoà lẫn giữa nét đẹp phương Đông và phương Tây, từng nét trên khuôn mặt, vóc dáng đều toát ra sự sang trọng khó cưỡng. Cung Ân Thần trước giờ luôn được xem như mỹ nhân của Harvard nhưng khi gặp người này thì giống như hoa hồng gặp mẫu đơn vậy, so bì vẫn là có chút kém hơn.

Cô ta từng bước đi tới gần chỗ cô, chiếc kính bản to được gỡ xuống, một đôi mắt đẹp màu hạnh nhân hút hồn, môi tô son đỏ càng thêm quyến rũ.

" Xin chào." Cô ta nói tiếng Trung, phát âm chuẩn, không hề có chút lớ ngớ của người phương Tây.

Cung Ân Thần nhìn cô ta, cười nhẹ, " Xin chào."

Đôi mắt hạnh trong như hồ thu nhìn cô, thầm đánh giá, cuối cùng chỉ thấy bên môi vương nụ cười bí hiểm, " Hoá ra đây chính là Thẩm phu nhân trong truyền thuyết. Xin chào, tôi là Thera, người suýt nữa thì thành Thẩm phu nhân."

Cung Ân Thần kinh ngạc, người này...

" Không cần dùng vẻ mặt như vậy, dù gì thì mất cũng đã mất rồi, chúng ta hảo hảo làm bạn tốt. Nếu không có gì thay đổi thì cô chính là chị dâu trên danh nghĩa của tôi." Mới vừa rồi là vợ chưa kịp cưới, bây giờ lại thành em chồng, mẹ nó.

Cung Ân Thần vẫn duy trì vẻ mặt cười nhẹ, " Vậy thì xin chào, em dâu."

Đáy mắt Thera hằn lên ý cười, " Thật là một người thú vị." Nói rồi quay sang nhìn Thẩm Hạ Thiên, nói bằng tiếng Ý, " Vẫn là con thỏ non chưa trưởng thành."

Thẩm Hạ Thiên cười khách sáo, đáp lại bằng tiếng Ý, " Có anh bên cạnh thì sẽ khác."

Cung Ân Thần không hiểu hai người này nói gì cả, dường như là nói về cô, hoặc cũng có thể không.

" Mời em vào nhà đi chứ." Thera lại đổi tiếng, nhìn Cung Ân Thần.

Căn phòng khách vốn được trang hoàng tông trắng nên khi bước vào sẽ cho người ta cảm thấy một chút gì đó hơi nhạt nhòa. Người phụ nữ ấy thản nhiên ngồi xuống ghế sofa, hai chân vắt chéo để lộ bắp đùi trắng nõn, " Ngôi nhà này giống như đám tang vậy. Cách trang trí ở căn nhà anh cho em đẹp hơn nhiều."

Cung Ân Thần nghe xong thì cả người như run lên, đôi mắt cô nhìn thẳng vào đôi mắt của người phụ nữ trước mắt, cô thấy trong con ngươi màu hạnh nhân đẹp đẽ ấy là sự khiêu khích đến cùng cực. Rốt cuộc người phụ nữ này là ai?

" Nơi này đang đợi tay của nữ chủ nhà trang trí, còn mấy căn nhà khác thì thích làm gì thì làm." Thẩm Hạ Thiên đáp lại bằng một câu sắc lạnh.

Thera nhếch mép, bờ môi kéo giãn ra một tiếng dài.

" Thôi được rồi, hôm nay em đến đây không phải là để gây chuyện." Nói rồi cô ta lấy từ trong túi xách của mình ra một chiếc hộp nhung đỏ, đặt trước mặt Cung Ân Thần. " Ông già dặn tôi mang cái này tới cho cô, đây là vật tượng trưng cho các thế hệ người của gia tộc Lioen chúng tôi. Mặc dù trên mặt tinh thần, ông già không hề mong muốn có một người con dâu như cô nhưng trên luật pháp thì đành phải bất đắc dĩ chấp nhận."

" Ông già?" Cung Ân Thần thắc mắc hỏi.

Thera như hiểu ra gì, bật cười, " Thẩm Hạ Thiên, hóa ra anh vẫn chưa nói gì cho cô ta biết về người bố vĩ đại của chúng ta rồi."

Thẩm Hạ Thiên vẫn giữ nét mặt lạnh tanh, " Chưa phải lúc để nói."

Nhưng Thera đâu phải là người thích nghe lời, " Cung Ân Thần, cô có biết Mouray Lioen không?"

Cái tên này, Cung Ân Thần đã từng nghe nói, đó là một huyền thoại của giới kinh tế thế giới, giữa những năm khủng hoảng tài chính thế giới, người đàn ông này đã vực dậy cả một đế chế tưởng như sụp đổ của mình, không những thế, ông ta còn chi phối cả nửa ngành công nghiệp của nước Ý. Bên cạnh là một vị doanh nhân, tỉ phú có tầm ảnh hưởng thế giới, người này còn là kẻ nắm quyền của đại gia tộc Lioen nổi tiếng nước Mĩ trong thế giới ngầm, nghe nói phân nửa Mafia Ý nằm dưới quyền của ông ta.

" Biết."

Thera mỉm cười, " Mouray Lioen là cha của chúng tôi, là người đã cưu mang chúng tôi từ địa ngục trở về với nơi này."

Đó là một tin sốc đối với Cung Ân Thần, Thẩm Hạ Thiên là con của Mouray Lioen. Cô kinh hãi nhìn về phía anh, chả trách, chả trách ba cô lại muốn cô dựa vào hắn, không tiếc bán rẻ đi con gái của mình để được thăng tiến.

" Haha, rất sốc phải không? Tôi đã nói rồi mà, ông già của chúng tôi là một người chỉ nghe tên đã thấy sợ." Thera càng cười nhạt nhẽo.

" Thera, đủ rồi." Thẩm Hạ Thiên bỗng dưng quát lớn.

Thera lia mắt lạnh nhìn anh, " Sao, sợ ư? Sợ để cô ta nghe tiếp phần sau ư? Anh biết mà, em rất thích làm phá hỏng tâm trạng người khác, anh nói xem khi cô ta biết được anh thật sự là người như thế nào thì lúc đó, đoán xem, một đao cô ta cũng chẳng đủ để giết anh."

Thẩm Hạ Thiên mặt tái đi, " Tất cả đã là quá đủ, em định gây rối thêm nữa sao?"

" Haha" Thera nhìn Cung Ân Thần, " Cô biết không, cô đang được sống trong một tòa lâu đài yên bình, thanh tĩnh mà nào ngờ đâu bên ngoài tòa lâu đài ấy chính là những con quái vật chỉ lăm le xé nát người cô thôi.""

Cung Ân Thần ngạc nhiên, vội hỏi, " Ý cô là sao?"

Thera không có ý muốn trả lời câu hỏi đó, kẻ một cách mơ hồ, " Nàng công chúa ngủ yên trong tòa lâu đài, bên ngoài là những rặng hoa hồng gai to lớn, chàng hoàng tử đơn độc chiến đấu với quái vật, máu đã sắp rút cạn rồi. Con quái vật ấy đã thắng, nàng công chúa bị xé tan."

Cung Ân Thần không thể kìm chế được nữa, " Nói rõ ràng đi."

Thera lắc đầu, " Cô phải tự mình tìm hiểu đi, nếu tôi nói ra thì trò chơi của ông già còn gì vui nữa."

Cung Ân Thần chuyển hướng sang Thẩm Hạ Thiên, " Tất cả mớ lộn xộn này là gì hả?"

Thẩm Hạ Thiên chỉ nhìn cô bằng ý mắt lạnh tanh, bỗng nhiên anh quay lại gọi vệ sĩ, " Đưa phu nhân lên lầu."

Vệ sĩ tuân lệnh, tỏ ý mời Cung Ân Thần, nhưng cô không chịu, dường như có một bí mật gì đó liên quan tới cô, tới Cung gia ở đây. Vệ sĩ bất đắc dĩ lắc đầu, " Đắc tội rồi phu nhân."", sau gáy truyền lên cảm giác đau nhói, đôi mắt mơ hồ nhắm lại.

Phòng khách bây giờ chỉ còn hai người, Thera vẫn duy trì vẻ mặt đầy thoải mái trái ngược hàn toàn với Thẩm Hạ Thiên.

" Như vậy đã là đủ?" Anh cau mày lạnh nói.

" Chưa bao giờ là đủ." Thera lắc đầu, ngón tay lắc nhẹ.

Thẩm Hạ Thiên luôn tự nhận mình là kẻ biết kiên nhẫn nhưng khi đối mặt với Thera thì tất cả đều biến mất. Cô ta từ lúc nhỏ đã là một cô gái láu cá đầy ngang ngược, trên đời này, kẻ duy nhất chịu được tính cô ta chỉ có người đó. Nhưng kể từ khi anh ta ra đi, Thera đã thay đổi, mọi lời nói của cô ta đều như có dao tia độc. Đến cả Mouray cũng phải lắc đầu trước cô ta.

" Em chỉ muốn cho nàng công chúa của anh tỉnh giấc mộng, sáng mắt lên mà xem anh đang phải chịu những đau đớn gì." Thera nói.

" Là muốn tốt cho anh hay đang muốn phá hư kế hoạch của Mouray hả?" Anh hỏi vặn lại.

Thera nhếch mép, " Cả hai thì sao?"

" Em biết Mouray..." Thẩm Hạ Thiên đang định nói thì đã bị Thera ngắt lời.

Dường như lửa giận đã bừng lên trong Thera, giọng nói đã không còn như trước.

" Ông ta tốt, ông ta làm tất cả vì em, ông ta chỉ muốn em hạnh phúc ư? Câm miệng đi."

"" Anh quên Kay chết như nào ư? Quên năm đó Kay đã vì ai mà chết ư? Nếu không phải vì em, vì anh thì anh ấy sao có thể bị hơn mười mấy phát đạn vào người hả? Mouray, Mouray... Ông ta chỉ là kẻ độc tài nghĩ mình nắm cả thế giới. Nhưng chính em, đứa con mà ông ta luôn tin yêu này sẽ phá hủy cái giấc mộng hão huyền ấy của ông ta. Em sẽ khiến cho con quái vật ấy phải bị dằng xé trong bụi hoa hồng gai, để ông ta chịu những đau đớn mà Kay đã phải chịu."

Chẳng hiểu sao, trong đôi mắt hạnh đẹp đẽ của cô ánh lên một giọt lệ. Thẩm Hạ Thiên nhìn thấy, trái tim cũng co thắt lại, anh vẫn còn nhớ, năm ấy, trước khi chết, Kay đã luôn luôn dặn anh: " Thera là một con nhóc bướng bỉnh, trông nó thường ngày ghê gớm thế thôi nhưng rất mau khóc, Anh không còn thời gian bên con bé nữa, Hạ Thiên, giúp anh chăm sóc Thera, đừng để nó rơi một giọt nước mắt nào. Giúp anh lần này, xem như là lời nhờ vả cuối cùng của anh dành cho cậu." Bao năm qua, bao nhiêu lần Thera phản nghịch, đều là anh dang tay che chở nhưng lần này, con bé đã không còn như mọi lần trước. Nếu như chuyện nó làm bị phát giác, nhất định Mouray sẽ giết chết con bé như ông ta đã từng làm với Kay. Bỗng nhiên một tia phát giác hiện lên trong anh...

" Thera, em muốn Mouray giết chết em đúng không? Tất cả mọi việc em làm tưởng như bí mật nhưng đầy lỗ hổng, một kẻ thông minh như em sẽ không làm việc một cách ngu xuẩn như vậy, em chỉ là đang cố ý để ông ta biết. Em điên rồi."

Thera cười lớn, " Chẳng phải ông ta rất nghiêm khắc trong việc dạy dỗ chúng ta sao? Kay đã chết để làm gương cho ta, rồi sẽ đến lượt em và cuối cùng là anh. Mouray luôn tự hào về ba người chúng ta nhưng lần này, ông ta sẽ phải tự tay giết hết niềm kiêu ngạo của ông ta. Những đứa con mà ông luôn hãnh diện, tự tay ông ta cắt cổ chúng." Nói xong thì đứng dậy, từng bước từng bước rời khỏi phòng khách, tuy nhiên đến cửa, cô ta chợt dừng lại, lau đi vết nước mắt trên má, quay lại nhìn Thẩm Hạ Thiên, " Thực ra em cũng không muốn mình trở thành người như này, anh ấy luôn muốn em là nàng công chúa xinh đẹp, chỉ tiếc là em lại trở thành mụ phù thủy. Thẩm Hạ Thiên, anh phải hiểu cho em."

Lần này, bóng lưng yêu kiều cứ thế rời đi. Tiếng động cơ xe gào rú trên mặt đường, để lại sau lưng, làn bụi và những giọt nước mắt mặn đắng.

Thẩm Hạ Thiên cứng đờ người, tất cả đều đã không còn như cũ nữa.
Bình Luận (0)
Comment