Hào Môn Khế Ước: Thẩm Gia Ôn Nhu!

Chương 37

Cung Ân Thần cầm quyển sách trên tay, an nhiên đọc, thỉnh thoảng đôi mắt cô lại nhìn về phía người đang say giấc trên giường. Đã là ngày thứ hai, Thẩm Hạ Thiên lúc ngủ luôn yêu cầu cô ở bên anh, khi anh tỉnh dậy, cô phải ngồi bên cạnh. Cung Ân Thần nhìn đồng hồ, bây giờ đã là ba giờ chiều, giấc ngủ trưa của anh đã kéo dài bốn tiếng. Cô đặt sách xuống, đi tới giém chăn lại cho anh, khi vừa cúi xuống thì cô nghe tiếng anh nói mơ, " Mẹ! Ba! Thera!" Tiếng gọi ấy đầy đau đớn, kể cả trong mơ, nỗi đau vẫn bám lấy anh, cô đặt tay lên trán anh, nhẹ giọng, " Hạ Thiên!" Đôi mày anh đã không còn cau lại nữa mà dần được thả lỏng, dường như anh đã vượt qua cơn ác mộng.

Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, một người đàn ông mặc tây trang đi vào. Khuôn mặt anh ta rất đẹp trai, cô đã từng bắt gặp anh ta trên báo. Anh ta là ước mơ của bao người con gái, một người đàn ông tài hoa với hàng loạt tin đồn tình ái. Và dạo này mức độ lên báo của anh ta còn mạnh hơn vì tin hẹn hò giữa anh ta và tiểu thư của ngành đá quý đứng đầu thế giới, bọn họ gọi đó là đôi tình nhân kim cương. Vào đám cưới của cô và Thẩm Hạ Thiên anh ta cũng tới, quà tân hôn mang đến là một dây chuyền đính 123 viên kim cương. Nhưng cô sau này, khi cô gặp lại anh ta, cuối cùng cũng bắt đầu ấn tượng sâu, nói đúng hơn là muốn một dao băm nát.

" Xin lỗi, tôi đến không hợp lúc." Người đàn ông đó lịch sự nói.

" Trình tiên sinh, không sao đâu. Nếu anh không ngại thì có thể chờ một chút, năm phút nữa anh ấy sẽ dậy." Cô rót nước trà mời anh ta.

Trình Kiêu gật đầu, anh nhìn đồng hồ, nhấp một ngụm trà rồi ánh mắt lại hướng lên người trên giường. Khoé môi anh ta bỗng cong lên, " Thẩm Hạ Thiên, đừng chơi trò giả ngủ nữa."

Cung Ân Thần quay lại thì thấy người tưởng ngủ nãy giờ đang mở mắt nhìn nhân vật bỗng dưng xuất hiện trong phòng bệnh. Thẩm Hạ Thiên ngồi dậy, đầu tóc lù xù khác hẳn với vẻ ngoài gọn gàng, chải chuốt của Trình Kiêu. " Hi!"

Trình Kiêu chẳng thèm chào lại, " Tâm trạng ổn định rồi nên vào việc chính thôi."

Cung Ân Thần mang một li nước tới cho anh, rời đi để cho hai bọn họ bàn chuyện. Lúc này, căn phòng chỉ còn lại hai người đàn ông.

" Hiện tại thì tứ đại gia tộc đã thu về được hai mươi tỉ đô từ mấy gia tộc ở Bắc Âu và Nam Mỹ, số tiền đó đã đủ để mua mấy kho súng về rồi." Trình Kiêu nói.

Thẩm Hạ Thiên mặc dù nằm viện nhưng mọi thông tin đều nắm bắt được, anh gật đầu, " Tuy nhiên việc bây giờ chính là sự bành trướng của gia tộc Weasley. Gia chủ của bọn họ, tên bộ trưởng nước Anh- Vearly kia thâu tóm được rất nhiều ở Tây Á. Tên thương nhiên Ả rập Buildhgsi đã bán cho hắn toàn bộ số vũ khí nhập lậu từ Mỹ về, giá trị của đống đó chắc cũng phải chằng năm tỉ đô."

Ngón tay Trình Kiêu di chuyển trên thành cốc, " William cũng thâu được mấy băng đảng ở Brasil, tiếp theo thì sẽ lấn sang Đức, Bỉ, Thuỷ Điểm.... và Hà Lan."

" Hà Lan ư? Chẳng phải gia tộc của cô bạn gái cũ đầy tai tiếng của anh ở đấy sao?" Thẩm Hạ Thiên đá ánh mắt xanh đầy chế nhạo nhìn Trình Kiêu.

Trình Kiêu đặt chén trà xuống bàn, tiếng sứ chạm thuỷ tinh to tới nỗi khiến Thẩm Hạ Thiên cũng phải giật mình. Người kia là đang giận.

" Thẩm Hạ Thiên, đừng nhắc cô ta trước mặt tôi."

" Thực ra Bối Lạc Hà Vân rất được đấy. Chẳng phải ở New York cô ta rất được "yêu quý" hay sao?"

" Thẩm Hạ Thiên."

" Rồi rồi."

Trình Kiêu tâm tình đã tệ hại, " Mẹ nó, bây giờ chỉ còn ở Ý nữa thôi. Anh quản cái khu đó mà."

Thẩm Hạ Thiên vẫn giữ bộ dạng bình thản, " Đã chiếm được rồi. Chẳng qua bọn họ rất khó hợp tác."

" Chẳng phải có con chip hệ thống sao?"

" Mất mẹ cả chục năm rồi tôi tìm thế nào?" Thẩm Hạ Thiên cười khổ.

Trình Kiêu không nói gì. " Cố gắng chiếm lại Ý đi, vì nếu sơ sẩy thì Kay sẽ cuỗm mất đấy. Lúc đó thì William sẽ diệt sạch chúng ta."

" Rồi."

Trình Kiêu đưa cho anh một cái túi gấm màu đen, " Cái này là Lâm Thiên Dương nhờ tôi đưa cho anh. Nghe nói đó là thứ anh cần."

Thẩm Hạ Thiên nhận lấy, " Được rồi, ông bố bỉm sữa, về nhà cho con uống sữa đi."

Trình Kiêu trao cho anh ta cái nhìn sắc lạnh rồi tà khí rời khỏi phòng bệnh. Anh ta nhìn Cung Ân Thần, khoé môi cong lên, " Thẩm phu nhân, trên đời này rất ít có người nhẹ dạ cả tin, nếu mà có nhiều thì chẳng qua là chỉ giả vờ ngu ngốc để tin tưởng một người." Nói rồi bóng lưng thẳng tắp lướt qua người cô.

Cung Ân Thần nhìn anh ta, trái tim chùng xuống. Cô đi vào phòng bệnh, Thẩm Hạ Thiên nằm trên giường bệnh, đang với tay lấy máy tính bên tủ. Cô đi tới lấy giúp anh. Anh cảm ơn rồi lấy chiếc túi gấm lạ mắt bên cạnh mình mở ra, một chiếc USB nhỏ ở trong đó, kết nối với máy tính, một chương trình nhanh chóng hiện lên.

Cung Ân Thần nhìn những con số hiện trên máy tính, mặt mày biến sắc. Đó là danh sách đen của hàng trăm tập đoàn trên thế giới. Anh cần cái này làm gì? Thẩm Hạ Thiên quan sát rất kĩ càng, anh còn có quyền xem xét sổ sách mật qua lại của các tập đoàn này nữa. Cung Ân Thần ngỡ ngàng, giao dịch chuyển đi đều là các con số dài.

Thẩm Hạ Thiên bắt lấy bàn tay đang nắm chặt của Cung Ân Thần, xoa nhẹ, " Mặt em sao vậy?"

Cung Ân Thần giật tay về, lắc đầu.

Thẩm Hạ Thiên cũng chỉ nhíu mày một cái rồi chẳng làm gì nữa. Anh vẫn tiếp tục nghiên cứu tài liệu mật trên máy tính.

" Thẩm Hạ Thiên, Trình Kiêu rốt cuộc là người như thế nào vậy?" Cô bỗng nhiên hỏi.

Thẩm Hạ Thiên cũng chẳng quan tâm tới sự tò mò của cô, thản nhiên trả lời, " Trình Kiêu chính là con trai duy nhất của Chấn Vu Phi. Nếu xét vai vế, bọn anh phải gọi hắn một tiếng chú nhỏ. Anh ta từ nhỏ đã được bà mẹ tiểu thư của mình nuôi dạy trong một cái lồng son kim cương, có thể nói cách bọn anh được dạy chẳng bằng một phần mười cách mẹ hắn dạy."

" Cô thiên kim đắt giá nhất Trung Quốc thời ấy chính là mẹ của Trình Kiêu ư?" Cô hỏi, giai thoại về Chấn Vũ Phi từng khiến nhiều người phải choáng ngợp.

" Đúng vậy. Tuy nhiên Trình Kiêu không phải là đứa con ngoan đâu." Thẩm Hạ Thiên gật đầu, còn bồi thêm một câu.

" Năm anh ta hai mươi tuổi, số bạn gái mà anh ta từng hẹn hò đã có thể tính bằng số người tới hộp đêm cao cấp ở L.A một đêm. Năm anh ta hai mươi hai tuổi, chạy trốn khỏi Chấn gia rồi lập nên đế chế vũ khí của mình. Anh ta cũng giống như bọn anh thôi, bề ngoài thì doanh nhân, CEO các kiểu nhưng thực ra đều là con buôn chiến tranh. Hiện giờ anh ta ba mươi tuổi, sở hữu khối tài sản mười mấy tỉ đô và một đứa con gái hai tuổi không rõ mẹ."

Cô gật đầu.

" Nhưng tại sao em lại hỏi về anh ta?" Đôi mắt sắc bén của anh chiếu về cô.

" Em chỉ là tò mò."

"Ồ." Anh nhướng mày, sau đó tiếp tục làm việc trên máy tính.

Cung Ân Thần đi ra khỏi phòng lần nữa. Ngón tay di chuyển trên máy tính đột nhiên dừng lại, ánh xanh chiếu thẳng về phía cửa ra vào, Thẩm Hạ Thiên suy tư, anh luôn cảm thấy cô rất lạ.

Cung Ân Thần chạy ra vườn hoa, nhấc máy lên gọi cho Justin, đầu dây bên kia nghe máy, cô nhanh chóng nói: " Em đã thấy được cái USB đó rồi."

" Được rồi. Nhiệm vụ của em bây giờ rất đơn giản, chỉ cần đặt điện thoại của em gần máy tính của Thiên là được."

" Chỉ thế thôi."

" Chỉ vậy thôi."

" Được."

Bên kia thoáng ngập ngừng, sau đó, anh nói tiếp, " Em phải nhớ, không được hối hận. Cho dù có gì xảy ra với Thiên cũng tuyệt không được lo lắng."

Cung Ân Thần nghe xong, ánh mắt trầm xuống, " Em biết rồi."

" Cung Ân Thần, Thiên sẽ không tha cho em đâu."

" Đây là điều em muốn mà." Cô nói xong rồi tắt máy.

Cung Ân Thần nhìn lên bầu trời, một màu xám xịt của mùa đông. Thiên, xin lỗi.

Thẩm Hạ Thiên cuối cùng cũng chờ được Cung Ân Thần trở về. Anh giận dỗi nói với cô: " Em lại để anh một mình."

Cô càng ngày càng cảm thấy Thẩm Hạ Thiên rất lạ. Anh ta giống như...đang làm nũng với cô vậy.

" Gọt táo cho anh đi." Anh chỉ vào rổ táo trên bàn.

Cung Ân Thần nhớ lúc nãy làm gì có rổ táo nào đâu, sao bây giờ lại có. Như giải đáp thắc mắc của cô, Thẩm Hạ Thiên nói: " Lúc nãy có người bạn tới chơi mang theo táo ấy mà."

" À." Cô gật đầu, lấy con dao trên tủ, cẩn thận gọt táo cho anh.

Thẩm Hạ Thiên quan sát người con gái ngồi bên cạnh cửa sổ, ngón tay trắng nõn uyển chuyển gọt táo sao cho không bị đứt quãng. Anh nhìn cô đến say sưa, " Tiểu Thần, ở dái tai của em có một cái nốt ruồi đấy."

" Ờ." Cô lạnh nhạt gật đầu.

" Hừm, phụ nữ có nốt ruồi ở đó thường là những người rất chu đáo, khéo léo nhưng mà...." Anh bày ra bộ dạng như ông xem tướng.

Cô ngước mắt lên nhìn anh, " Nhưng sao?"

" Thường thì vì quá lo lắng cho tương lai, cho người khác mà bản thân sẽ cảm thấy mệt mỏi, bị cô độc." Anh nói tiếp.

" Thế ư?" Cô cúi đầu xuống, tiếp tục gọt táo. Một vòng táo cuối cùng cũng xong, cô bổ đôi táo ra, chia thành sáu miếng, đặt lên đĩa, đưa tới cho anh. Thẩm Hạ Thiên ăn rất ngon lành, cứ thế chơi hết một quả.

Trong lúc anh ăn, cô nhanh chóng dọn vỏ táo, lấy khăn lau bàn. Làm xong việc, thở phào.

" Tiểu Thần, cất hộ anh cái máy tính." Thẩm Hạ Thiên ăn xong táo liền ra lệnh cho cô.

Cung Ân Thần trong lòng suy nghĩ gì đó, lại lấy máy tính cất lên bàn, đồng thời lúc đó cũng lấy điện thoại của mình bỏ kề bên máy tính. Thẩm Hạ Thiên dường như chẳng để ý, anh vẫn thong thả ngồi ăn táo và xem phim. Cô đi tới, ngồi bên cạnh anh. Tay anh nhanh như chớp bắt lấy tay cô, cầm chặt.

Trên TV vẫn chiếu bộ phim hôm bữa hai bọn họ coi. Lần này, nhân vật nam vì nhân vật nữ đi lấy chồng mà đã đau đớn, lái xe đâm thẳng xuống sông tự vẫn.

" Anh ta bị ngốc sao?" Cung Ân Thần buột miệng nói.

Thẩm Hạ Thiên quay sang nhìn cô, ánh mắt hứng thú, " Sao lại ngốc?"

" Có phải trên đời này chỉ có một người con gái đâu." Cô bức xúc nói.

" Đúng là không phải chỉ có một người con gái, nhưng mà, người xứng đáng để anh ta làm thế lại chỉ có một." Thẩm Hạ Thiên giọng đầy đồng cảm với nhân vật nam kia.

Cung Ân Thần lắc đầu, " Nếu em mà đi tự tử giốnh anh ta, nhất định em sẽ lái xe đâm vào ngân hàng, đây là cách chết thể hiện sự giàu sang. Chết trong đống tiền."

Thẩm Hạ Thiên búng trán cô một cái rõ đau, " Không nhận ra em lại ham tiền thế đấy."

" Chẳng phải người ta vẫn nói tiền là bài thuốc trị tất cả mọi nỗi đau trên đời sao?" Cô xoa xoa trán mình.

Thẩm Hạ Thiên chỉ mỉm cười, không nói gì. Hôm ấy, hai người bọn họ bình yên ngồi xem phim đến 8 giờ tối. Sau đó Cung Ân Thần phải chạy vội đi mua cháo cho Thẩm Hạ Thiên.

Thẩm Hạ Thiên ngay giây phút cô rời khỏi phòng, đôi mắt đã chuyển về phía máy tính của mình. Tiếng thở dài đầy mệt mỏi cất lên, anh buồn phiền, " Cung Ân Thần, em đang mưu tính chuyện gì vậy?"
Bình Luận (0)
Comment