Hào Môn Khế Ước: Thẩm Gia Ôn Nhu!

Chương 43

Cung Ân Thần lao vội từ chỗ sân bay ra, gọi taxi chở mình tới bệnh viện. Cả chuyến đi, tay cô luôn nắm chặt lấy, móng tay cào cấu tới rách da. Khi vừa tới bệnh viện ở thành phố Madrid, trước sảnh, Cung Tử Dương đã đứng chờ.

" Tiểu Màn Thầu làm sao hả?" Cô nắm chặt lấy tay anh, hấp tấp hỏi.

Cung Tử Dương trấn an cô, " Thằng bé lén ăn tôm nên bị dị ứng, không nặng."

Cung Ân Thần quỳ sụp xuống, ôm lấy mặt mình, " Thằng bé sẽ không sao."

Cung Tử Dương nhìn cô, " Cung Ân Thần, đứng dậy đi. Thằng bé sẽ ổn thôi."

" Không đâu, em từng bị dị ứng, lúc ấy rất khó chịu, mà thằng bé rất nhỏ, càng khó chịu hơn." Cung Ân Thần nhỏ giọng.

Cung Tử Dương kéo cô dậy, để cô nhìn thẳng vào mắt mình.

" Cung Ân Thần, em cũng biết lo lắng cho thằng bé sao?" Anh gằn giọng.

Cung Ân Thần nhìn anh, miệng thốt lên, " Anh nghĩ gì vậy thế hả?"

Cung Tử Dương lặng người, anh buông cô ra, " Đi thôi. Thằng bé đang ở một mình." Cung Ân Thần gật đầu.

Khi tới phòng bệnh của Tiểu Màn Thầu, Cung Ân Thần chần chừ đứng trước một hồi lâu rồi mới mở cửa đi vào. Tiểu Màn Thầu đang đứng trên giường, đôi mắt vẫn dán trên chiếc TV, xem bản tin thời sự. Nghe tiếng mở cửa thì quay đầu lại nhìn, vừa trông thấy cô thì hai mắt sáng rực lên, nhảy từ trên giường xuống chạy tới ôm lấy cô.

" Mẹ!"

Cung Ân Thần đón lấy con, ôm vào lòng, " Tiểu Màn Thầu."

Tiểu Màn Thầu lưu luyến ở trong lồng ngực ấm áp của mẹ, miệng chu lên lí nhí, " Xin lỗi mẹ, Tiểu Màn Thầu lại làm mẹ lo lắng rồi."

Cung Ân Thần vuốt mái tóc mềm của con trai, lắc đầu, " Con ổn là được rồi." Cô bế con về giường, cẩn thận xem từng vết ban đỏ trên người con, khi ngẩng đầu lên, cô lại chạm vào đôi mắt xanh, cả người như có dòng điện, cô tê cứng lại.

" Mẹ, sao vậy?" Tiểu Màn Thầu đưa đôi tay bé nhỏ của mình đặt lên má cô, lo lắng.

Cung Ân Thần lắc đầu, " Không sao cả."

Tiểu Màn Thần xoa xoa má cô hồi lâu, " Cuối cùng mẹ cũng tới thăm con. Phải hai tháng mười hai ngày nữa mới tới ngày chúng ta gặp nhau nhưng bây giờ mẹ tới đây với con, con rất vui."

Cung Ân Thần tay cứng lại, phía sau Cung Tử Dương cả người đầy lãnh khí, " Tiểu Màn Thầu, cho cậu lớn gặp riêng mẹ một tí nhé." Anh mỉm cười nói với cậu bé.

Tiểu Màn Thầu mặc dù không muốn nhưng vẫn gật đầu. Cung Ân Thần tới sảnh ngoài của tầng bệnh cùng với Cung Tử Dương.

" Cung Ân Thần, em đang trốn tránh điều gì?" Anh gằn giọng.

" Chẳng gì cả." Cô lắc đầu.

" Nói dối. Tại sao em không muốn gặp Tiểu Màn Thầu, tại sao mỗi năm chỉ dành trọn đúng ba ngày cho thằng bé hả." Anh bóp chặt bả vai cô, lớn tiếng.

" Em..."

" Em sợ đôi mắt của Tiểu Màn Thầu khiến em nhớ tới ai sao?" Anh nhìn thấu tâm gan cô, nhếch mép hỏi.

" Cung Tử Dương câm miệng." Cung Ân Thần bị chạm vào điểm trí mạng, hất tay anh ra, hét lên.

" Cung Ân Thần, em là người mẹ tệ nhất thế gian này." Cung Tử Dương nhìn cô, ánh mắt đầy thất vọng.

Cung Ân Thần đờ người, cô nắm chặt góc áo, " Cung Tử Dương, em chỉ là...không muốn hại tới thằng bé. Anh biết mà, bệnh tâm lí của em, bất cứ lúc nào cũng có thể phát tác, lỡ như, giống như bốn năm trước, thì em làm sao?" Kí ức ám ảnh về năm đó vẫn khiến cô run sợ, con trai hét lớn trong bàn tay cô.

Cung Tử Dương thở dài, " Bốn năm rồi, em không thử sao biết được mình đã vượt qua chưa?"

Cung Ân Thần nhìn anh, " Em sợ, sợ bàn tay em lại bóp chặt cổ con giống như lúc trước."

Cung Tử Dương ôm cô, " Ổn thôi mà."

Hai người quay trở lại phòng bệnh, Tiểu Màn Thầu đang cầm điện thoại gọi cho ai đó.

" Cháu lỡ ăn phải tôm nên bị ngứa."

"...."

" Các nốt ban đang sắp mất rồi."

"..."

" Mẹ đã tới thăm cháu, năm nay cháu có thể gặp mẹ hai lần đấy."

"..."

" Cháu sẽ giữ gìn sức khoẻ."

"..."

" Tạm biệt thuyền trưởng Hook."

Cung Ân Thần chờ con trai nghe xong điện thoại rồi mới lên tiếng, " Con lại gọi cho thuyền trưởng Hook sao?"

Tiểu Màn Thầu gật đầu, " Con sợ chú ấy lo lắng cho con giống như mẹ nên con phải gọi trước an ủi chú ấy."

Cung Ân Thần gật đầu, cô ngồi lên giường, để Tiểu Màn Thầu ngồi trong lòng mình, " Tiểu Màn Thầu này."

" Dạ."

" Con có muốn về Trung Quốc cùng mẹ không? Chúng ta sẽ ở cùng nhau." Cô nói.

Tiểu Màn Thầu như không tin được, bật ra khỏi người cô, hai tay vòng lại, ôm lấy cổ cô, " Tức là con sẽ được ở cùng mẹ, 24/24 ư?"

Cô gật đầu.

" Được chứ. Bao giờ mình về?" Cậu bé gật đầu lia lịa, như sợ mẹ đổi ý, còn nhanh chóng hỏi luôn.

" Hai ngày nữa về Canada thu dọn đồ của con rồi chúng ta về Trung Quốc nhé."

" Được."

Cung Ân Thần ôm lấy con, lần này, cô sẽ thử, ở bên cạnh con, yêu con.

Cung Tử Dương tựa vào thành cửa, nụ cười nhẹ dương trên môi, ánh mắt anh di chuyển đến màn hình TV, trên đó chiếu tin tức về chàng tỉ phú mắt xanh nào đó rất quen thuộc, mỉm cười lịch lãm, rồi anh nhìn lại cháu trai nhỏ của mình, đúng là bản sao của nhau.

Tối đó, Cung Ân Thần ở bên cạnh con trai.

" Mẹ đừng đi nhé. Con muốn lúc con tỉnh lại, mẹ phải ở bên cạnh con." Cậu bé vừa uống thuốc, nằm trên giường, tay nắm chặt tay mẹ.

Cung Ân Thần gật đầu, " Mãi ở bên con."

" Không được dối trá." Tiểu Màn Thầu đưa ngón út lên, hướng về cô.

Cung Ân Thần khoá ngón tay của mình với ngón tay của con, " Không dối trá."

Tiểu Màn Thầu ôm lấy eo mẹ, mặt áp vào ngực mẹ cảm nhận hơi ấm, rất nhanh đã chìm sâu vào giấc ngủ. Cung Ân Thần ôm thân hình bé nhỏ của con, mới ngày nào còn đỏ hỏn trong tay mẹ, bây giờ đã lớn rồi. Bốn năm qua, con trai của cô luôn ở Canada cùng với Cung Tử Dương còn cô thì lại ở Trung Quốc. Mỗi năm, chỉ gặp con đúng 3 ngày. Lí do vì sao cô xa cách con là bởi vì chứng trầm cảm sau sinh và ám ảnh tâm lí lưỡng cực của cô.

Ba tháng sau khi sinh Tiểu Màn Thầu, cô đã cắt cổ tay tự tử. Cô không hiểu lúc đó tại sao mình lại làm như vậy, chỉ biết, khoảnh khắc thấy anh xuất hiện trên TV, con dao gọt hoa quả đã cắt ngang mạch máu nơi tay cô. Lần đó, may mắn, Cung Tử Dương phát hiện kịp thời. Bác sĩ bảo cô bị trầm cảm sau sinh.

Tiểu Màn Thầu tròn sáu tháng, cô đã đưa tay lên cổ con trai của mình và bóp chặt, tiếng khóc thét của con đã khiến cho Cung Tử Dương phát giác được, ngăn cản cô kịp thời. Kể từ đó, Cung Ân Thần ngăn cách không tiếp xúc với Tiểu Màn Thầu, tiếp nhận điều trị tâm lí. Mỗi năm, vào ngày lễ giáng sinh và năm mới, cô sẽ bay từ Trung Quốc tới Canada để thăm con trong vòng 3 ngày rồi trở về.

Cung Ân Thần luôn ám ảnh về việc mình bóp cổ con trai nên cô luôn xa lánh Tiểu Màn Thầu, kể cả gọi điện thoại mỗi tối, cô cũng không gọi video mà luôn gọi thường, cô chỉ cần nghe giọng của con trai đã là đủ rồi. Nhưng bây giờ, cô nghĩ lại, chẳng lẽ một đời dài như vậy, chỉ có thể gặp con một chút thôi sao? Cung Tử Dương nói đúng, cô nên thử, thử về bên cạnh con.

Y tá đi kiểm tra từng phòng bệnh rồi ngoài sảnh bắt đầu trống vắng. Lúc này, có một người mới từ từ bước ra từ cửa thang máy. Bộ dạng rất vội vã, anh đi tới căn phòng bệnh ở góc cuối, chần chừ định mở cửa thì tay đã bị ngăn lại. Cung Tử Dương bắt lấy tay anh, khách sáo, " Thẩm Hạ Thiên, làm một điếu thuốc không?"

Tầng thượng....

Hai người đàn ông đứng đối diện nhau, khói thuốc vờn trên đầu ngón tay. Thẩm Hạ Thiên hút một hơi rồi từ từ nhả ra, ánh mắt đăm chiêu nhìn Cung Tử Dương.

" Cung Tử Dương, muốn nói gì?" Thẩm Hạ Thiên nheo mắt nhìn anh ta, giọng có chút lạnh.

" Anh muốn làm một cái bóng tới bao giờ nữa?" Cung Tử Dương hạ thuốc xuống, giọng đầy thản nhiên.

Thẩm Hạ Thiên một khắc ấy như cứng đờ người lại, đôi mắt xanh anh hằn tia đau đớn.

" Chừng nào Tiểu Thần sẵn sàng gặp tôi."

Cung Tử Dương khoé môi nhếch lên, không biết đó là nụ cười giễu cợt hay là thất vọng. " Thẩm Hạ Thiên, cô ấy cả đời này cũng sẽ không gặp anh."

" Vậy thì cả đời này tôi ở phía sau." Thẩm Hạ Thiên ngước mặt lên nhìn bầu trời đêm, tiếng anh khe khẽ, là tự nhủ bản thân.

Cung Tử Dương dụi tắt đốm thuốc, ánh mắt đầy vẻ buồn rầu, " Tôi ước gì anh ở bên cô ấy, nhưng cũng thực mong anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô ấy."

Thẩm Hạ Thiên lắc đầu, đi tới cửa tầng thượng.

" Thằng bé luôn muốn gặp anh. Những cuộc điện thoại sẽ không khiến hai người gần nhau đâu, thuyền trưởng Hook ạ." Tiếng nói của Cung Tử Dương phía sau cất lên, bước chân Thẩm Hạ Thiên đi như bị níu lại, một hồi lưỡng lự.

" Tiểu Màn Thầu lén ăn tôm là bởi vì hôm nay ở quảng trường, nó đã thấy một gia đình rất hạnh phúc, cậu bé của nhà đó vì ngã mà ba cậu bé đã chạy tới đỡ nên Tiểu Màn Thầu đã hỏi tôi, liệu rằng khi biết thằng bé bị bệnh, ba của cậu bé sẽ xuất hiện chứ?" Cung Tử Dương thở dài, ánh mắt anh nhìn về nơi xa xăm, mỗi lời anh nói ra đều trở thành thanh dao mạnh mẽ đâm về phía Thẩm Hạ Thiên.

Tiếng cửa đóng lại vang rõ to. Cung Tử Dương lấy một điếu thuốc, châm lửa, khói trắng từ từ tan ra với gió thu nơi Tây Ban Nha. Anh hút một hơi dài, " Ông già, ông xem đi, cháu ông không có ba kìa, tất cả là vì cái lời thề chết tiệt đó của ông."

Nhưng trả lời anh chỉ lời cái hào nhoáng của thành phố Madrid, cứ thế anh lại đốt thêm một điếu thuốc nữa, " Cái lời thề khỉ gió của ông khiến tôi quá mệt mỏi."

Thẩm Hạ Thiên đêm ấy không hề vào phòng bệnh và cũng chẳng rời khỏi bệnh viện. Anh ngồi ngoài ghế ở hành lang, im lặng nắm chặt hộp nhẫn suốt năm tiếng đồng hồ, khi ánh mặt trời vươn lên, anh từ từ đứng dậy, rời khỏi nơi này. Dường như cả đêm ấy anh đã suy nghĩ điều gì đó rất kĩ, và khi mặt trời lên, anh đã hạ quyết tâm. Vừa rời khỏi bệnh viện, một chiếc SUV cao cấp đã chờ ở ngoài, Lãnh Phong bước ra khỏi xe mở cửa cho anh, " Cậu chủ, tiền phòng bệnh và phí điều trị đã được thanh toán hết rồi ạ."

Thẩm Hạ Thiên gật đầu, anh ngồi vào xe.

" Lãnh Phong, tỉ lệ thắng kiện giành quyền nuôi con giữa tôi và Tiểu Thần sẽ là bao nhiêu?" Anh đột nhiên hỏi.

Lãnh Phong suy nghĩ một hồi, " 40%."

" Ừ."

Thẩm Hạ Thiên lấy máy điện thoại ra, gọi tới một người, " Hướng Tư Lan, tôi trả cô 1 triệu đô, cô giúp tôi thắng kiện được không?"

Người bên kia dường như rất hào hứng, " Ồ, anh định kiện ai vậy?"

" Cung Ân Thần."

——-

Câu hỏi truy tìm kí ức: - Hướng Tư Lan này là ai?

Bật mí: hãy đọc lại "Tổng tài, phu nhân lại bỏ trốn" để trả lời nhé! Mờ nhạt bên kia nhưng bên này rất mặn đấy:)
Bình Luận (0)
Comment