Hào Môn Khế Ước: Thẩm Gia Ôn Nhu!

Chương 50

Lần thứ hai Cung Nhị Thần gặp Thẩm Hạ Thiên chính là vào chiều ngày 26 tháng 12 ở Bắc Kinh. Lần gặp gỡ này khác với lần trước vì chính Thẩm Hạ Thiên là người bắt chuyện. Cung Nhị Thần sau vụ đâm xe thì hôn mê mất 1 ngày, tỉnh lại thì lại phải nhận nhiệm vụ từ Lạc Y, bay tới Bắc Kinh. Lúc bọn họ gặp nhau là khi Thẩm Hạ Thiên đang lái chiếc Audi vừa mới mua dáng thể thao đi trên phố. Cung Nhị Thần đã chạy ngang ra cản đường anh, tiếng bánh xe ma sát trên đường vì phanh gấp. Thẩm Hạ Thiên bực mình, mở cửa xe, " Cô lại muốn làm gì?"

Cung Nhị Thần nhìn anh, đáy mắt đầy sự ngây thơ, " Thiên ca ca!" Tiếng gọi đó thành công khiến người đàn ông cứng rắn kia bỗng dưng dịu đi, vẻ mặt anh ta thất thần.

Lạc Y đã nói với cô, khi gọi tên Thẩm Hạ Thiên, thanh âm phải 3 phần hào hứng 7 phần ôn nhu. Như vậy mới giống với Cung Ân Thần của tuổi mười bảy.

Thẩm Hạ Thiên rất nhanh đã lấy lại sắc mặt, " Cô lại muốn làm gì?"

" Em muốn cùng anh tới buổi hoà nhạc của Nagh." Cung Nhị Thần nhanh chóng trả lời. Nagh chính là vị thần đồng âm nhạc nổi tiếng thế giới, Cung Ân Thần rất thích người đó nên Cung Nhị Thần bắt buộc phải nắm bắt thời cơ này.

Thẩm Hạ Thiên đi tới trước mặt cô ta, tay rắn chắc nắm lấy cằm, bóp mạnh, " Cung Nhị Thần, đừng tốn sức nữa, cô chẳng giống cô ấy một chút nào đâu."

Cung Nhị Thần cảm nhận được xương cằm mình bây giờ tựa như bị bóp nát, ánh mắt cô đỏ ửng lên, miệng mấp máy, " Thiên ca ca, anh làm đau em!"

Lại một lần nữa chạm tới dây thần kinh của Thẩm Hạ Thiên, tay anh ta vô lực hạ xuống, Cung Nhị Thần cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Cô nhìn anh, " Thiên ca ca, em đói rồi."

Đã từng có người con gái nũng nịu cầm lấy tay anh lắc đi lắc lại, giọng đầy nịnh nọt, " Thiên ca ca, em đói meo cả bụng rồi đây này." Hình ảnh của cô gái kia và cô gái đứng trước mặt anh dần nhập vào làm một. Anh chửi thầm một câu, " Mẹ kiếp."

Thẩm Hạ Thiên quay lưng lại, đi về phía xe mình, tay mở cửa xe, nhưng lại ngập ngừng, sau đó ánh mắt chuyển lại về phía Cung Nhị Thần, " Lên xe!"

Cung Nhị Thần nhếch mép, bình thản đi tới mở cửa xe, ngồi bên ghế lái phụ. Thẩm Hạ Thiên ngay lập tức đạp chân ga, xe phóng rất nhanh. Nhanh tới nỗi kim đồng hồ đã chuyển sang bên phải, suýt thì tạo thành góc 180*. Cung Nhị Thần cảm thấy dạ dày mình không được tốt rồi. Cuối cùng cũng dừng lại, Cung Nhị Thần vội mở cửa xe, hai chân cô đã mềm nhũn. Cô vội vàng hít thở bầu không khí.

" Cung Nhị Thần, cô ta không bảo với cô rằng Tiểu Thần rất thích đi xe tốc độ, mỗi lần ngồi trong xe của tôi, cô ấy đều hét lên rất thoải mái với vận tốc chạy của tôi sao? Cô đóng giả cô ấy thì cũng phải làm được điều đó chứ!" Thẩm Hạ Thiên rút một điếu thuốc lá ra, châm lửa, anh hút một điếu rồi mỉm cười giễu cợt với Cung Nhị Thần.

Cung Nhị Thần tay nắm chặt, nhưng hình ảnh anh hút thuốc khiến cô có một ý tưởng, nhất định anh ta sẽ lại ngây người một lần nữa: " Thiên ca ca, anh đã hứa với em không bao giờ hút thuốc nữa."

Quả nhiên cô ta lại đúng, Thẩm Hạ Thiên lại sững người đi, sau đó, là một hành động Cung Nhị Thần không tin nổi. Anh ta dí tàn thuốc vào mu bàn tay của mình, cô có thể cảm nhận được từng lớp da của anh đang cháy lên, cô kinh hãi, vội đi tới, giật lấy tàn thuốc vứt mạnh xuống đường. Cô nhìn xuống tay anh, một lỗ hổng đã bắt đầu rỉ máu, phần xung quanh lưu lại tàn thuốc, mùi thịt chán khiến người ta rùng mình.

" Cần gì phải như thế chứ?" Cung Nhị Thần không rõ giọng mình lúc đó ra sao, chỉ biết là run rẩy, tràn đầy đau khổ.

Thẩm Hạ Thiẻn hình như không biết đau, ánh mắt vẫn bình thản, tay anh đưa lên vuốt mấy sợi tóc trước trán cô ta, " Cung Nhị Thần, cô học rất giỏi, giỏi đến nỗi tôi cũng tin cô là cô ấy thật. Nhưng cô biết sao không?"

Cung Nhị Thần nhìn anh, cô chìm sâu trong tầng đáy đôi mắt xanh ấy. " Tôi từng hứa với Tiểu Thần rất nhiều điều, không điều nào tôi làm được, cho nên tôi rất ân hận, vì vậy, tôi muốn mình để giành lại phần tình cảm của mình vào cô ấy."

" Thẩm Hạ Thiên, có phải anh từng hứa với Cung Ân Thần là sẽ không bao giờ đụng tới cần sa, ma tuý, chất kích thích, thuốc lá phải không? Chính vì lời hứa đó nên năm anh 22 tuổi đã tới Mỹ để vào trại cai nghiện." Cung Nhị Thần nói.

"..." Lời nói này khiến anh không thể thốt nên lời.

" Anh còn hứa với cô ta là sẽ đợi cô ta tới khi cô ta 22 tuổi, học xong, kết hôn, mang cô ta rời đi khỏi Cung gia. Anh đã làm được nhưng lại không thành."

"..."

" Thẩm Hạ Thiên trước đây rất hận Cung Ân Thần, cho nên anh ta đã vẽ ra một viễn cảnh mộng mơ cho cô ấy. Cô nàng kia trở thành Alice lạc vào xứ sở mộng mơ và Thẩm Hạ Thiên trở thành con thỏ với chiếc đồng hồ vội vã. Tuy nhiên mộng cảnh đó đã dần thay đổi, người bị dụ vào đã trở thành kẻ săn mồi, Thẩm Hạ Thiên lúc này đây đã bị lạc vào chính giấc mộng của đời mình. Anh ta trở thành gã thợ làm mũ điên với bình trà luôn luôn tự đặt cho mình câu hỏi ngu xuẩn: " Tại sao con quạ lại giống chiếc bàn?" Hay tôi nên nói đúng hơn là " Tại sao người anh ta hận lại có dáng hình của người anh ta yêu." Cung Nhị Thần nhếch mép, cô nói một tràng dài, từng biến hoá thần thái trên gương mặt của người đàn ông trước mặt đều lọt vào mắt cô.

Cuối cùng một giọt nước mắt lăn xuống, tại sao hả? Cung Nhị Thần, sao cô lại khóc, người đáng ra phải khóc đâu phải là cô.

Thẩm Hạ Thiên vuốt giọt nước mắt trên mặt cô, " Cung Nhị Thần, cô rất thông minh, tôi thừa nhận. Cô thành công khiến tôi bị mê hoặc." Anh đặt tay xuống, " Nhưng có một điều cô đã lầm, tất cả những gì cô được học về Cung Ân Thần đã dừng lại ở năm cô ấy 17, còn tôi, tôi yêu cô ấy của quá khứ, hiện tại, tương lai. Cho nên đừng phí công nữa, quay đầu đi."

Cung Nhị Thần hét lên, chợt ôm chặt lấy Thẩm Hạ Thiên, " Tại sao cứ nhất định phải là cô ấy? Tại sao cứ phải đôi mắt đen, nốt ruồi ở dái tai hả?"

Thẩm Hạ Thiên để mặc cô ta ôm, " Vậy cô nói tôi xem, tại sao lại không thể là cô ấy?"

"..."

" Câu hỏi này tôi đã hỏi Chúa rất nhiều lần rồi, hỏi nhiều tới nỗi mỗi khi tôi tới nhà thờ, tôi cảm tưởng như Chúa đang ở trên trời chán nản với tôi: " Ồ, lại là người với câu hỏi ngu ngốc đó à!" Cung Nhị Thần, cô nói đúng, tôi chính là người thợ làm mũ điên rồ với câu hỏi ngớ ngẩn."

Cung Nhị Thần buông anh ra, hai mắt cô ửng đỏ, " Thẩm Hạ Thiên, cô ta sớm không còn yêu anh nữa."

Anh lắc đầu, cười khổ: " Chẳng sao cả."

Sau đó hai người bọn họ quay trở lại xe, cùng nhau đi ăn tối và cùng nhau tới buổi hoà nhạc của Nagh. Mọi chuyện tựa như vẫn bình thường, không xảy ra bất kì điều gì cả.

Tờ báo ngày mai cũng chẳng xuất hiện bức ảnh chàng tỉ phú trong tay với cô nữ sinh nào cả.

Cung Nhị Thần trở về khách sạn thì đã là 11 giờ đêm. Cô ta cởi bỏ bộ đồ mặc theo kiểu nữ sinh 17 tuổi ra khỏi người, gọi điện tới cho Lạc Y.

" Mọi chuyện vẫn ổn?" Lạc Y hỏi cô ta.

" Ừ." Cô ta trả lời một cách yếu đuối.

" Lại nói dối rồi." Lạc Y từ bên kia mang tới nụ cười chế giễu.

" Lạc Y, tôi nghĩ tôi đã yêu người đàn ông đó. Có lẽ vì phải học cách bắt chước Cung Ân Thần nên đến cả tình yêu của cô ta dành cho anh ấy tôi cũng bắt chước theo."

" Ồ."

" Cho nên tôi không muốn làm Cung Ân Thần nữa, tôi muốn là Cung Nhị Thần, tự tay mang Thẩm Hạ Thiên vào tay tôi."

" Tuỳ cô thôi."

Lạc Y sau khi nghe xong cú điện thoại đó thì đi ra khỏi phòng thay đồ, trên người cô ta mặc bộ đồ ngủ mong tanh không hợp với khí hậu lạnh tanh của tháng mười hai. Cô ta lấy từ trong tủ rượu ra một chai Vermouth, rót hai ly, đưa tới cho người đang đứng ngắm tuyết rơi ở bên cạnh cửa sổ, người đàn ông đó nhận lấy, nhấp môi.

" Những quả táo thối đúng là đã làm nên kiệt tác của một loại rượu. Quả nhiên bề ngoài không dễ đánh lừa mà." Lạc Y cũng nhấp một ít rượu, vị đắng ngọt phang phảng dần lan khắp miệng cô, rượu này quả nhiên không tồi.

Người đàn ông đó quay đầu lại, ánh mắt bình thản nhưng ẩn trong đó là sự giễu cợt, " Lạc Y, có vẻ như cô nàng kia của cô không dùng được nữa rồi."

Lạc Y lắc đầu, " Không đâu, chúng ta vẫn còn một quân cơ khác, Kay ạ."

Dưới ánh đèn cam, khoé môi của Kay kéo cong lên, " Lạc Y, cô không ngu ngốc như tôi tưởng."

" Đương nhiên, đâu phải ai cũng luôn dễ dàng để mình vào thế yếu bị dắt mũi đâu, việc đó chỉ xảy ra khi người ta cố tình làm vậy." Lạc Y lại uống thêm một chút rượu nữa, ánh mắt mê hồn.

Ngay khoảnh khắc ấy, trong đôi mắt của Kay hiện lên tia dao động.

" Em biết, anh chính là Kay. Vì anh là Kay nên em mới hết lần này đến lần khác nhảy vào bẫy của anh." Đó là lời nói của người con gái vẫn ám ảnh tâm trí anh ta hằng đêm, người con gái biến cho tất cả dã tâm của anh bị dập tắt rồi lại được thiêu cháy.

Lạc Y đột nhiên choàng hai tay lên cổ anh, đôi môi mềm áp lên môi anh, gắt gỏng hôn. Sau đó hai thân hình hoà cùng nhau. Nhưng giữa sự gắn bó của xác thịt ấy lại không hề tồn tại tình yêu, vì cả hai bọn họ đều đang tồn tại một hình bóng khác trong tâm trí mình.
Bình Luận (0)
Comment