Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu

Chương 23

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

-------

Vẫn là lần trước bệnh viện, vẫn là lần trước bác sĩ, Mạt Lị ngồi ở Lý Phi trong văn phòng, nhất thời cảm khái vận mệnh cũng thật thần kỳ.

"Mắt cá chân phải Tiêu tiểu thư sưng đỏ, hoạt động khớp xương còn có thể, X-quang cho thấy không có gãy xương, là dây chằng mắt cá chân bên bị kéo, nghỉ ngơi hai tuần là tốt rồi, mấy ngày nay ngàn vạn lần không thể hoạt động nhiều, để tránh thêm thương tích."

Sau khi nghe Lý Phi nói xong, vẻ mặt lạnh như băng của Đường Nhiễm Mặc hơi mờ.

Mạt Lị  nhỏ giọng lẩm bẩm, "Đều nói chỉ là bong gân không có gì đáng ngại, tại sao phải đến bệnh viện, còn phải chụp ảnh kiểm tra ...."

"Tiêu Mạt Lị."

"Ân..." Hôm nay số lần anh gọi tên đầy đủ của cô thật sự là quá nhiều.

Một cái bong gân mà thôi, còn gọi Lý Phi đã làm viện trưởng đến kiểm tra, hắn đây là chuyện nhỏ làm lớn sao?

Một vấn đề nhỏ xé ra một vấn đề lớn?

Đường Nhiễm Mặc đọc hiểu ý tứ trong có lệ của cô, phát ra một tiếng cười lạnh, "Cháu có thể đối với thân thể của này thêm một ít quan tâm không được sao, đã bao nhiêu tuổi, làm cho người ta vẫn lo lắng là tìm kiếm cảm giác tồn tại sao? ”

"Thì ra chú vẫn luôn lo lắng cho cháu nha."

Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, trong mắt như có ngôi sao đang lấp lánh, lại ở dưới sự quẫn bách của hắn, bĩu môi nói: "Bất quá mỗi ngày cháu ngoại trừ tổn hại chú còn là tổn hại công việc của chú, chú còn là một người cuồng công việc, tựa như tương lai muốn kết hôn với một đống tài liệu, cháu thật khó cảm nhận được sự quan tâm của chú đối với cháu. ”

Khóe miệng Đường Nhiễm Mặc giật giật, uy hiếp cô: "Tiêu Mạt Lị, cháu nói lại lần nữa."

"Hả? Cháu vừa nói gì vậy? "Cô ấy diễn rất tốt, lại nhìn về phía Lý Phi, " Lý viện trưởng, ngài nghe thấy cháu vừa mới nói chuyện sao? ”

Lý Phi khô rát cười, "Ha ha, cái này. Tôi vừa không chú ý, có lẽ là không. ”

Có lẽ là ảo giác của hắn, hắn cảm thấy Đường Nhiễm Mặc cũng không đáng sợ như trước, trước kia hắn chỉ tản ra khí thế người lạ không gần, nhưng ánh mắt hắn đối với Mạt Lị có thể lộ ra hoặc là bất đắc dĩ hoặc là ôn nhu, lập tức từ thần cao cao tại thượng biến thành người có thất tình lục dục.

Lý Phi nhìn về phía Mạt Lị , hắn biết cô luôn có thể làm cho người ta cảm thấy thoải mái, nhưng nghĩ đến thiếu nữ mười tám tuổi này có thể thay đổi một đế vương lạnh lùng, rốt cuộc là phải có bản lĩnh gì, nhưng hắn bất quá vừa mới nhìn Mạt Lị một giây, liền cảm nhận được có một đạo ánh mắt âm lãnh, xen lẫn phong tuyết hàn sương khóa chặt hắn.

Lý Phi run rẩy, rất nhanh dời tầm mắt không nhìn Mạt Lị  nữa, nói Đường Nhiễm Mặc thay đổi, hắn là ý nghĩ kỳ lạ cỡ nào!

Đường Nhiễm Mặc sờ sờ đầu Mạt Lị , "Lý viện trưởng rất bận rộn, chúng ta đi ra ngoài, không nên quấy rầy ngài ấy. ”

Đường Nhiễm Mặc từ trước đến nay lấy bản thân làm trung tâm sẽ suy nghĩ cho người khác, đùa giỡn cái gì!

Nhưng cô gái ngây thơ không nghi ngờ gì anh ta, "Được rồi, Viện trưởng Lý gặp lại."

"Tạm biệt..." Khi ánh mắt nhìn về phía hắn lần nữa, Lý Phi vội vàng sửa miệng, "Hai vị đi chậm, đi chậm."

Vẫn là không bao giờ muốn gặp lại nữa.

Ra khỏi phòng làm việc của Lý Phi, hai người bọn họ ở trên hành lang liền trở thành trạng thái giằng co, lúc này nói cái gì Mạt Lị  cũng không cần Đường Nhiễm Mặc ôm, sắc mặt Đường Nhiễm Mặc giống như phủ một tầng băng sương vô hình, có thể làm cho người ta từ đáy lòng cảm thấy một cỗ hàn ý.

Nhưng luôn có người không bị khí thế của hắn ảnh hưởng.

"Nơi này nhiều người như vậy, bị chú ôm thật mất mặt a."

"Ta làm cháu mất mặt sao?"

Ngữ khí này, giống như cô chỉ cần nói là đúng, hắn sẽ lập tức khiêng cô đi.

Mạt Lị  vội vàng nói: "Đương nhiên không phải, chỉ là cháu đã lớn như vậy, để cho người ta nhìn thấy... Ảnh hưởng không tốt. ”

Hắn cười nhạo, "Bất quá vẫn còn là một đứa bé."

“Đứa bé gì chứ, qua nửa năm nữa cháu sẽ trưởng thành!”

Phải, nửa năm nữa cô ấy sẽ trưởng thành.

Yết hầu Đường Nhiễm Mặc giật giật, bỗng nhiên cảm thấy cổ họng có chút khô, người trước mặt thấp hơn hắn rất nhiều, nhưng cô lớn lên lả lướt hấp dẫn, trên người nữ nhân nên có, cô cũng không thiếu, cực kỳ giống một quả ngây ngô, đang chờ đợi một hồi mưa gió cuối cùng tẩy lễ, chuyển hóa thành thục.

Hắn muốn làm điều đó.

"Chú?" Hắn đột nhiên không nói lời nào, làm cho cô có chút kỳ quái.

Thần trí Đường Nhiễm Mặc trở về thanh minh, đáy lòng hắn âm thầm phỉ nhổ mình là cầm thú, trên mặt lãnh đạm phun ra hai chữ, "Ồn ào."

"Chú mới ồn ào! Giáo viên đều đánh giá cháu rất yên tĩnh, rất ngoan ngoãn rất ngoan ngoãn."

“Như vậy, văn tĩnh thiếu nữ, nói cho ta vì cái gì sẽ có người cố ý làm cháu bị thương?” Nhắc tới chuyện này, hắn bỗng nhiên phóng thích ra áp lực khiến đối phương không thể làm qua loa được nữa.

Mạt Lị  có lệ, hào phóng nói: "Bởi vì cháu đẹp hơn họ, cháu cũng tốt hơn họ, và cháu được rất nhiều nam sinh chú ý, họ ghen tị với cháu"

Chu Lạc mà Ngô Phi thích còn thái độ không tệ với cô.

"Rất nhiều nam sinh thích cháu?"

"Vâng, bởi vì cháu đẹp." Cô ấy nói những lời như vậy và không đỏ mặt.

Bây giờ ở độ tuổi này, chỉ cần lớn lên xinh đẹp, nữ sinh có thành tích lại tốt không phải là nữ thần trong lòng nam sinh sao?

Đường Nhiễm Mặc không cảm thấy thoải mái vì cô tự kỷ, ngược lại còn kéo tay cô, để cô ngã vào trong ngực, sau đó một tay nâng cằm cô lên, ánh mắt híp lại, "Tiêu Mạt Lị, nếu để tôi biết cháu và nam sinh cùng một chỗ, tôi sẽ đưa cháu đến trường nữ sinh... Không, hoặc nhốt cháu ở nhà, tôi sẽ tự mình dạy cháu. ”

Trong trường nữ sinh nói không chừng cũng có giáo viên nam, vẫn là đem cô nhốt ở nhà chậm rãi điều chỉnh, dạy mới có thể yên tâm, phi, cái gì điều giáo! Rõ ràng là dạy dỗ!

Đường Nhiễm Mặc yên lặng sửa lại tư tưởng bẩn thỉu của mình.

Mạt Lị  thập phần ngoan ngoãn cọ cọ trong lòng hắn, cô đang lấy lòng hắn, "Ừm, chú yên tâm, cháu còn nhỏ, sẽ không nghĩ đến chuyện yêu đương."

Hắn im lặng, sau đó mở miệng, "Thật ra chuyện yêu đương này, vẫn thỉnh thoảng có thể ngẫm lại. ”

"A?"

"Chỉ cần đúng người, ví dụ như tôi..."

"Khối u ác tính!" Đột nhiên một tiếng gầm lên rất quỷ dị lại nối liền cắt ngang lời Đường Nhiễm Mặc, "Cậu đang ôm nữ sinh làm gì!?"

Đường Nhiễm Mặc nhìn Phương Dữ sải bước đi tới, cả người lâm vào áp lực thấp, khi hắn cực kỳ khó chịu, sẽ lộ ra biểu tình tựa tiếu phi tiếu, thoạt nhìn có một chút tà mị, còn có một chút bụng đen, "Thì ra là cậu, cặn bã."

Phương Dữ đã từng nói gì? Khối u ác tính, cặn bã trong xã hội....

Như vậy một người chiếm một cái, thật tốt.

  ...

Bình Luận (0)
Comment