Hào Môn Quân Sủng Hôn

Chương 39

Buổi tối, Cố trạch.

Trên bàn, mọi thức ăn đã được bưng lên tất cả, những món sơn hào hải vị ước chừng lên đến năm món, mà trên bàn ăn hiện đang có năm ngồi người ngồi vây quanh cùng nhau, hiển nhiên đây là một bữa ăn gia đình.

Hiện tại Cố thị cùng Khổng Sát vì có thêm Cố Duật Hiên cùng Cố Khải Trạch mà rất nhanh mọi thứ chẳng những yên ổn đi vào quỹ đạo, thậm chí còn có xu hướng tốt lên, chẳng những giúp Cố Duật Hành an nhàn mà công việc hai bên cũng không cần lo đến, phải nói là hổ phụ sinh hổ tử, sinh ra ba đứa con mà đứa nào đứa nấy đều xuất sắc như nhau, ngay cả nhan sắc được thừa hưởng từ cha mẹ cũng không kém là bao.

Cách đây không lâu Cố Duật Hành quyết định giao Cố thị lại cho Cố Duật Hiên, còn Khổng Sát, không cần bàn cãi tất nhiên sẽ do Cố Khải Trạch quản lý, Cố Duật Phi gia nhập quân đội không chút ý kiến nên sau khi giải quyết xong mọi chuyện anh liền vứt lại tất cả cho con trai, quả quyết ôm vợ đi du lịch, chuyến du lịch kéo dài tận hai tháng mãi đến hôm nay họ mới về, có trời mới biết Cố Duật Hành đợi ngày này đã lâu, ngày nào ở nhà anh cũng có thể quấn quýt bên vợ, đống công việc dính liền với anh mấy chục năm kia cuối cùng cũng có kẻ gánh vác, không vui sao được? Đặc biệt con trai lớn cũng ra ngoài muốn ở riêng với cha mẹ nó, sao không cao hứng được?

Hừ, từ nhỏ ba đứa này dành hết sự sủng ái của vợ, hại cha nó thất sủng, bây giờ những ngày tháng này coi như dùng để bù đắp tổn thất cho anh cũng không gọi gì là quá đáng, vì nó rõ là hợp lý!

Hiện tại các con của họ cũng đã hai mươi mấy tuổi, mà anh và cô tuy bây giờ đã hơn ba mươi, nhưng vì bảo dưỡng nhan sắc nên người ngoài nhìn vào cũng không thấy họ già hơn là bao, Lâm Tĩnh vẫn là còn nét xinh đẹp như thế, tuy đã không còn trẻ nhưng có thể thấy được vẻ hồi xuân năm đó của cô là như thế nào, ngay cả Cố Duật Hành vẫn là nét đẹp cương nghị khí phách, mặc dù lớn tuổi nhưng vẫn còn vẻ phong độ như còn trẻ.

"Duật Phi mau ăn nhiều vào, nhìn con xem, chúng ta chỉ vừa đi mới hai tháng con đã gầy như thế. " Lâm Tĩnh vừa nói vừa gắp thức ăn vào trong bát Cố Duật Phi, thoáng chốc trong bát đã thành một ngọn núi nhỏ.

"Mẹ, không cần lo lắng!" Nhiều đồ như thế, ăn sao hết đây?

"Sao không lo? Hai tháng này ăn uống sao thế hả? Gầy như thế, con nhìn Khải Trạch và Duật Hiên xem, đứa nào đứa nấy cũng có da có thịt, mà con lại ốm như thế, đừng có nói với mẹ là vào quân nhân ai cũng như thế!" Lâm Tĩnh nhíu mày có chút trách cứ.

Cố Duật Phi quả thật muốn nói là như thế, nhưng nghe cô nói xong cũng ngậm miệng.

Cố Duật Hành ủy khuất ai oán nhìn cô: "Bà xã anh cũng muốn, sao em chỉ lo lắng cho con trai mà không lo lắng cho anh? Anh cũng ốm a. "

Vừa mới trở về vợ lại lập tức lo lắng cho con trai như thế, quả nhiên người làm chồng này bị vứt sang một bên, Lâm Tĩnh chỉ liếc mắt nhìn một cái cũng không nói, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn vẻ mặt ai oán của ai kia cô cũng đành phải gắp thức ăn bỏ vào chén của anh, còn nhịn không được nói vài câu.

"Anh mấy tuổi rồi mà còn như con nít như thế? "

"Không cần biết mấy tuổi, trong lòng em anh dĩ nhiên phải đứng thứ nhất."

Cô trừng mắt nhìn anh: "Đó là con trai anh!"

Cố Duật Hành đang tính nói cả con trai cũng không được nhưng nhìn vẻ mặt vợ cũng ngậm miệng, có khi nói ra câu đó phỏng chừng tối sẽ ngủ ở sofa.

Cố Khải Trạch cười ngả ngớn khi nhìn một màn này nói: "Mẹ vẫn luôn quyền lực nhất. "

Chuyển cây đũa sang đĩa thịt, còn chưa gắp đã bị người khác lấy đi, anh giật mình ngẩn đầu nhìn cô: "Mẹ? "

Lâm Tĩnh đặt đĩa thịt xuống trước mặt mình, thản nhiên nói làm như không để ý: "Sẽ mập. "

"Nhưng mẹ vừa nói con có da có thịt?" Nói ra câu này Cố Khải Trạch hết sức uất ức, thịt a, con muốn ăn thịt!

Cô gật đầu: "Có da có thịt cũng không có nghĩa là mẹ cho con mập. "

"Con tập huấn hằng ngày a, ngay cả tập thể hình hay chạy thể dục buổi sáng đều không bỏ buổi nào. "

Lâm Tĩnh liếc mắt nhìn, nhướng mày hỏi: "Phải không? "

"..." Ặc, dĩ nhiên là không phải rồi.

Nhìn cô gắp từng miếng thịt vào chén mọi người nhưng chỉ riêng trừ bỏ mình ra, Cố Khải Trạch liền uất ức ai oán vô cùng, thịt a, cứ thế là được nhìn chứ không được ăn.

Cố Duật Hiên làm như không để ý, lơ đãng gắp thịt vào chén Cố Khải Trạch: "Mẹ, con sẽ hằng ngày đi thể dục với Khải Trạch. "

Ngay cả Cố Duật Phi cũng nhường thịt trong chén mình lại cho Cố Khải Trạch, Lâm Tĩnh nhướng mày, Cố Duật Phi không chút quay đầu đạm mạc nói: "Ăn không hết. "

Một câu ăn không hết chính là dường như muốn đem hết thịt cho em trai mình, tình huống này a, quả nhiên anh em đồng lòng với nhau.

Cố Khải Trạch được hai anh trai cho thịt dĩ nhiên cao hứng, vui vẻ đến độ một đứa trẻ được cho kẹo ngọt vùi đầu vào ăn cơm tiếp, Cố Duật Hành cũng bắt đầu lơ đãng hỏi tình hình Cố thị dạo này với Cố Duật Hiên, chỉ còn lại ba mẹ con là ăn cơm.

Một lúc sau khi bữa cơm dần dùng xong, Cố Duật Hiên nhận được cuộc điện thoại liền ra ngoài nghe, trên bàn còn lại bốn người, Cố Duật Phi hạ đũa, dáng vẻ nghiêm cẩn hướng Lâm Tĩnh và Cố Duật Hành.

"Con có chuyện muốn nói!"

Vợ chồng hai người ngạc nhiên nhìn nhau sau đó Cố Duật Hành và Lâm Tĩnh nhìn sang Cố Duật Phi, trong lòng hai người dấy lên nghi hoặc, con trai lớn có gì chuyện gì muốn nói với họ mà lại có một bộ nghiêm trọng đến như thế? Ngay cả Cố Khải Trạch ngồi ăn ngồi bên cạnh cũng ngẩn đầu nhìn Cố Duật Phi, trong đôi mắt xẹt qua một tia sáng không rõ.

Hai vợ chồng nhìn Cố Duật Phi chờ anh nói, Cố Duật Phi hơi hơi rũ mi, thanh âm trầm thấp chậm rãi cất lên: "Con muốn kết hôn. "

Cố Duật Hành: "…"

Lâm Tĩnh: "…"

Cố Duật Phi dường như đã biết cha mẹ mình sẽ có biểu tình như thế, không chút để ý lặp lại: "Hai người không nghe nhầm, con sẽ kết hôn. "

Lâm Tĩnh là người hồi phục tinh thần nhanh nhất, ánh mắt nghi hoặc nhìn anh: "Kết hôn? Sao tự dưng con lại muốn kết hôn? "

Không phải là cô không muốn con trai mình kết hôn mà là tự dưng nó lại đòi kết hôn như thế thì quả thật là nằm mơ cô cũng có thể cười được, phải biết rằng thằng con trai lớn này, ai không hiểu chứ bọn họ là người hiểu tính cách của Cố Duật Phi nhất, con trai cô như thế nào mà bây giờ tự dưng lại đòi kết hôn như thế thì thật là một tin tức chấn động.

Cố Duật Hành hạ đũa: "Duật Phi, chuyện này là chuyện kết hôn hệ trọng cả đời. "

"…con biết! "

Cố Khải Trạch ngồi bên cạnh nhìn hết nỗi lên tiếng: "Anh, anh thật sự hạ quyết tâm thế sao? Đây là kết hôn không phải chuyện đùa đâu. "

"Khải Trạch, anh đã nói rồi, anh sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy. "

"Dù cô ta thật sự tính kế anh vẫn sẽ lấy? "

"Phải!" Cố Duật Phi không chút suy nghĩ đáp, ngừng một chút anh lại nói tiếp: "Anh tự biết mình có tính toán, em không cần quản lấy. "

"Còn không phải là em lo cho anh sao? Một đứa con gái có đức hạnh như thế thì làm sao xứng đáng bước chân vào Cố gia chúng ta? Làm sao xứng đáng làm chị dâu của em? Em không phục! "

Cố Khải Trạch tuy đã hai mươi ba tuổi nhưng vẫn còn là một bộ trẻ tuổi khí thịnh, thích gì thì làm nấy lại còn ăn ngay nói thẳng, chẳng sợ vì câu nói của mình sẽ ảnh hưởng đến cái gì, tùy hứng lại ương ngạnh rất giống với thiếu gia hào môn bị chiều hư.

Lần này nói ra câu này cũng chỉ vì tức giận nghĩ cho anh trai mình lo sợ bị người ta tính kế nên mới buộc miệng nói như thế, nào ngờ nghe xong Cố Duật Phi lại ném cho anh ánh mắt như đang ngấm ngầm cảnh cáo làm anh giật mình sợ ngây người.

"Không phục cũng phải phục, cô ấy sẽ là chị dâu tương lai của em, ăn nói cho cẩn thận. "

Cố Khải Trạch ngây người nhìn, hiển nhiên là không ngờ anh trai luôn yêu thương mình lại có ngày vì một người ngoài mà dùng bộ mặt như thế với anh, phải biết rằng tuy Cố Duật Phi ngày thường kiệm lời lại lạnh lùng nhưng anh ấy chưa bao giờ cho anh một sắc mặt không tốt như thế.

Càng nghĩ càng giận, rốt cuộc Cố Khải Trạch đành uất nghẹn không nói lời nào, toàn bộ sự tức giận đổ dồn vào người Vân Tịch, anh chính là xem cô là người bắt nguồn mọi chuyện này, nếu không phải tại vì người phụ nữ đó anh trai sẽ đối xử với anh như vậy sao?

Đáng giận! Đúng là tức chết mà.

Lâm Tĩnh và Cố Duật Hành im lặng ngồi quan sát hai anh em, rốt cuộc cũng đoán đại khái là chuyện gì đã xảy ra qua lời nói của hai người.

Lâm Tĩnh hơi nhíu mày: "Duật Phi, nói với mẹ, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Cô gái ấy là ai? "

Cố Duật Phi: "Con bị người ta hạ thuốc sau đó vô tình cùng cô ấy phát sinh quan hệ, cô ấy là tam tiểu thư Vân gia Vân Tịch. "

"Vân Tịch? " Kỳ lạ, cô quả thật không ngờ con trai mình lại bị người ta chuốc thuốc đấy, Lâm Tĩnh vẫn một bộ nghiêm túc, tiếp tục hỏi: "Cô gái đó hạ thuốc với con? "

"Không phải!" Cố Duật Phi lắc đầu, ngừng một chút lại nói: "Con đã điều tra, người hạ thuốc không phải cô ấy, căn bản Vân Tịch chính là vừa mới từ nước ngoài trở về, là do con sơ xuất không khóa cửa nên cô ấy mới vô tình đi nhằm vào phòng con. "

Cố Duật Hành im lặng rốt cuộc cũng mở miệng: "Cho nên con phải chịu trách nhiệm với người ta! "

Cố Duật Phi không đáp chỉ gật đầu, trên gương mặt cũng không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào ngoài sự đạm mạc bình tĩnh ra, thật khó có thể để người ta đoán ra rốt cuộc là anh đang suy nghĩ cái gì.
Bình Luận (0)
Comment