Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 130

Ngôn Diệu Thiên hoàn toàn không ngờ con trai và con dâu tự mang cnh đến đây cho ông, khi Tư Mộ cầm hộp giữ ấm đi đến trước mặt ông, Ngôn Diệu Thiên cò chưa kịp phản ứng, một người luôn luôn thu liễm mọi cảm xúc không bao giờ để lộ ra ngoài như ông, giờ phút này trên mặt hoàn toàn lộ ra kinh ngạc.

“Quản gia nói trong khoảng thời gian này ba luôn tăng ca làm thêm giờ, hiện tại ngay cả cơm cũng không ăn, ba cứ như vậy cơ thể làm sao chịu đựng nổi đây?” Tư Mộ đặt hộp giữ ấm lên bàn làm việc của Ngôn Diệu Thiên, sau đó còn mở ra giúp ông, lấy muỗng và chén múc ra một chén đưa tới trước mặt ông.

Người đàn ông luôn luôn nghiêm túc cương nghị, vào lúc này lại run run đưa tay ra nhận lấy chén canh mà Tư Mộ đưa tới, hốc mắt đỏ lên.

“Có một văn kiện cần xử lí gấp, định chờ một lát nữa rồi ăn, bây giờ cũng chưa đói…” Trong giọng nói của Ngôn Diệu Thiên có hơi khàn khàn, ngửi được mùi canh gà thơm nồng thì biết mùi vị nhất định rất ngon.

“Dù gấp cũng không thể ủy khuất bụng mình? Ba xem bây giờ đã mấy giờ rồi? Chẳng lẽ bụng của ba không kháng nghị sao?” Tư Mộ nhìn tay ba chồng mình run run cầm thìa, trong lòng cũng không dễ chịu. Vì vậy, liền đứng ở một bên cố gắng nói chuyện phiếm với ông, nói một vài đề tài thoải mái, đùa ông cười.

Quả nhiên, sau khi Tư Mộ hỏi câu như vậy, Ngôn Diệu Thiên liền giống một đứa trẻ, sờ sợ bụng của mình,nghiêng đầu cẩn thận suy nghĩ, mới trả lời: “Hình như là có kháng nghị——”

Phốc——

Tư Mộ cũng bật cười.

Trước đây Tư Mộ nào dám nói đùa như vậy với Ngôn Diệu Thiên? Ông nghiêm túc lạnh lùng, sát phạt mạnh mẽ quả quyết vang dội đều là từ nói về ông, đối với vị thần trên thương trường này, Tư Mộ đều là kính nhi viễn chi.

Nhưng từ sau khi cô có thai, đặc biệt xác định đó là con trai, ở nhà Ngôn Diệu Thiên cũng tươi cười nhiều hơn, thỉnh thoảng sẽ chủ động đùa với Tư Mộ một chút. Cho nên Tư Mộ không còn sợ ông nữa.

“Ba ba, đây là canh dì Ngô đặc biệt nấu cho ba, tốn rất nhiều giờ, là hầm cách thủy, rất bổ dưỡng. Mỗi ngày ba đều như vậy, cơ thể làm sao chịu được? Uống nhiều một chút, ba phải uống hết đó.” Tư Mộ mang cái bụng đã nhô cao đứng trước mặt Ngôn Diệu Thiên, ông vừa uống xong một bát chuẩn bị đặt bát xuống, bàn tay Tư Mộ đã nhận lấy bát của ông, múc một bát mới đưa tới cho ông.

Ngôn Mặc Bạch nãy giờ ngồi ở ghế sofa bên kia, tuy trên tay đang cầm quyển tạp chí lật qua lật lại, nhưng tâm tư thì không hề để vào tạp chí, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía hai người cách đó không xa. Ngôn Diệu Thiên chỉ có thể cắn răng uống thêm bát nữa. Tư Mộ ưỡn bụng, ông đã khuyên Tư Mộ ngồi xuống hai lần, nhưng Tư Mộ chính là không nghe, còn mang cái bụng đã nhô rất cao, thỉnh thoảng thúc giục ông uống nhanh lên, uống xong bát này còn ba bát nữa, Ngôn Diệu Thiên lắc đầu xua tay cự tuyệt nói no rồi không uống được nữa, nhưng Tư Mộ lại khogn6 đồng ý, cô vừa xoa xoa bụng, vừa nói ông uống thêm chút nữa, tư thế này giống như dùng đứa nhỏ để bức ông vậy.

Ngôn Diệu Thiên rất coi trọng đứa nhỏ này, vì vậy cũng không phản kháng, tiếp tục uống!

Tư Mộ nhìn Ngôn Diệu Thiên phối hợp như vậy, hài lòng gật đầu, đỡ thắt lưng đi tới bên cạnh Ngôn Mặc Bạch, chậm rãi ngồi xuống kế bên anh. Vừa mới ngồi xuống, Tư Mộ đã nhéo eo Ngôn Mặc Bạch một cái.

Tuy một cái nhéo này không dùng lực, cho dù cô dùng hết sức, Ngôn Mặc Bạch cũng sẽ không kêu đau, vì vậy anh nhân cơ hội bắt tay cô nắm lại nhéo mấy cái, vừa nhíu mày nhìn cô.

“Ông xã, thương lượng với anh một chuyện!” Tư Mộ đảo mắt, cười vô củng ngọt ngào nói với Ngôn Mặc Bạch, bàn tay còn không quên vẽ vòng tròn trước ngực anh. Mỗi lần bàn tay nhỏ bé mềm mại đảo một cái trên ngực anh, lực đạo như có như không, như lông vũ khẽ quét qua, khiến cho cả người Ngôn Mặc Bạch ngứa ngáy.

Chỉ là dù lúc này tâm hồn anh đang lâng lâng, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, vừa thấy cô dùng bộ dạng tiểu nhân láy lòng này, liền biết nhất định là có việc nhờ anh.

Vì vậy, anh kiềm chế xúc động muốn ôm cô vào lòng xuống, níu mày hỏi: “Chuyện gì?”

Cô đang nghĩ chuyện gì trong đầu, Ngôn Mặc Bạch liếc mắt một cái đã có thể nhận ra.

“Anh nhìn ba ba gần đây mệt như vậy, anh cũng có chuyện bận, chỉ mình em là rãnh rỗi tới điên khùng, nếu không em tới công ty làm nhé! Em học ngành quản trị kinh doanh, tuy không có lấy được tốt nghiệp, nhưng kiến thức hiện tại cũng không thiếu. Chủ yếu thực tiễn nhiều một chút! Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý, trước tiên anh giao cho em vài việc có ích được không, thử qua mới biết. Anh nói đi Ngôn tiến sĩ?” Tư Mộ cọ cọ người anh.

Từ sau khi làm thủ tục nghỉ học Tư Mộ luôn ở trong nhà, có thời gian thì mang sách tới phòng sách xem, chỗ nào không hiểu thì hỏi Ngôn Mặc Bạch.

Ngôn Mặc Bạch có học vị tiến sĩ, mỗi khi Tư Mộ không hiểu vấn đề nào đi hỏi anh, thường xuyên dùng giọng điệu làm nũng gọi anh là tiến sĩ Ngôn, hơn nữa ánh mắt biểu cảm đều là phong tình vạn chủng chọc người đến cực điểm, khiến Ngôn Mặc Bạch nhiều lần nghĩ tới cãnh cô mặc nội y sexy ở trên người anh đung đưa thân mình mị tình.

Mỗi lần cô thấp giọng ghé vào bên người anh dùng giọng điệu nũng nịu gọi tiến sĩ Ngôn, trong lòng Ngôn Mặc Bạch sẽ có xúc động muốn đè cô dưới người khoái ý rong ruổi.

Giống như lúc này…

Nhưng, bây thờ thiên thời địa lợi nhân hòa, ba điều kiện không có cái nào phù hợp, hơn nữa cô vừa mới nói cái gì?

Cô còn nói muốn tới YT Quốc Tế đi làm sao?

Cô sắp tới ngày sinh, còn muốn tới công ty làm?

Ngôn Mặc Bạch thật sự bị cô chọc tức muốn cười.

Anh cũng biết cô nói như vậy chỉ vì để anh tới công ty thôi, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc này của cô, Ngôn Mặc Bạch không biết nên giận hay nên cười.

“Em có thể ngoan một chút được không?” Ngôn Mặc Bạch day day thái dương, trầm giọng nói.

“Có thể!” Tư Mộ lập tức nhu thuận gật đầu, sau đó chọ chọc vài cái vào ngực anh, ngẩng đầu đối mặt với anh cười vô cùng rực rỡ nói: “Bây giờ không phải công ty là của anh sao, anh có chuyện bận rộn, em nhàn rỗi nên giúp anh chia sẻ một ít! Anh xem, không phải em rất ngoan sao?”

Tư Mộ mang vẻ mặt ngây thơ cười, ngửa đầu làm bộ dáng cầu khen ngợi, Ngôn Mặc Bạch vừa tức giận lại buồn cười. Nha đầu này sau khi mang thai thì không hề để anh vào mắt, thường xuyên đối nghịch với anh như vậy, còn làm dáng vẻ nhu thuận nghe lời, khiến anh muốn tức giận cũng không tức giận được.

Ngôn Mặc Bạch hít sâu vài lần mới đè nén được suy nghĩ muốn ấn cô lên đùi đánh vài cái, bàn tay xoa đầu cô nói: “Được rồi, anh đồng ý với em, có thời gian anh sẽ quay lại công ty làm việc.” Nói xong còn nói: “Nhưng có điều kiện trao đổi, em phải đồng ý với anh một chuyện.”

Lời nói của anh Tư Mộ nghe rất rõ, anh nói có thời gian sẽ đi làm, anh không nghĩ đến việc đi làm, có thể nói mỗi ngày anh đều rất bận. Hơn nữa, anh còn chưa đi làm, đã bắt đầu ra điều kiện, Tư Mộ đã bị ký kết vô số điều kiện không bình đẳng, lúc này nhảy mấy hố, cũng đã khôn ngoan nhìn xa trông rộng hơn rồi.

Tư Mộ mang thai, đầu còn chưa bị rỉ sắt, đẩy bàn tay đang xoa đầu cô ra, sâu kín nói: “Dù sao cũng phải có người vào công ty, trong khoảng thời gian này chắc ba cũng đã mệt mỏi lắm, chỉ cần ngày nào anh không có thời gian tới đây được, em sẽ tới!”

Cứ như vậy, chỉ cần Ngôn Mặc Bạch đau lòng cô vợ nhỏ không để cô đi làm mà nói, vậy mỗi ngày anh đều sẽ tới công ty báo danh.

Ngôn Diệu Thiên ở bên kia uống canh đến sắp ói ra, nhưng e ngại mặt mũi con dâu, liền thành thật uống hết sạch. Hơn nữa canh này còn do con trai và con dâu ông tự đưa tới, cho dù món này không phải là canh gà bổ dưỡng, là độc dược, ông cũng sẽ không nhắn mày, uống hết sạch chúng.

Khi ông uống hết ngụm canh gà cuối cùng, Tư Mộ và Ngôn Mặc Bạch đang mắt to trừng mắt nhỏ nhìn đối phương. Giọt canh còn dính trên thìa cầm trong tay còn chưa kịp để xuống, liền “tách tách” rớt vào chén sứ, phát ra âm thanh đến chói tai.

Chính vì âm thanh này, mới kéo hai người đang giằng co bằng mắt này ra ngoài.

Ngôn Diệu Thiên khụ khụ, không rõ chân tướng nhìn về phía hai người.

Văn phòng vô cùng rộng rãi, lúc nãy ông chuyên chú ăn canh, tư Mộ và Ngôn Mặc Bạch ngồi ở sofa cách ông khá xa, tiếng động nhỏ như cắn lỗ tai như vậy, dĩ nhiên Ngôn Diệu Thiên sẽ không biết được tình hình đang diễn ra giữa hai người. Nhưng, nhìn tình huống của hai người, giống như là đang tranh chấp?

“Mộ Mộ, các con đang làm gì vậy?” Ông nhìn chằm chằm hai người một lúc lâu, vợ chồng son cũng không tính mở miệng. Vì vậy, ông chỉ còn cách đặt câu hỏi dẫn dắt thôi. Ông tự hiểu rõ không thể hỏi Ngôn Mặc Bạch, lo lắng con trai ngậm miệng không đáp ngược lại còn rời đi, như vậy rất xấu hổ? Vì thế, đành phải hỏi Tư Mộ.

Tư Mộ trừng mắt liếc Ngôn Mặc Bạch một cái, lại quay mặt nhìn về phía Ngôn Diệu Thiên, khuôn mặt tươi cười trở lại: “Ba ba, Mặc Bạch anh ấy nói muốn trở lại công ty làm việc. Lo lắng trong khoảng thời gian này ba lao lực quá làm hại thân thể không chịu được, cho nên trở về công ty giúp ba chia sẻ một ít. Ba cảm thấy được không?”

Tim Ngôn Diệu Thiên đập mạnh, có lẽ là rất cao hứng, trong lúc nhất thời không biết nên biểu đạt thế nào, nghiêm mặt nhìn Tư Mộ, sau đó lại nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch, dường như không thể tin được, muốn nhậnđược khẳng định từ Ngôn Mặc Bạch. Mà vẻ mặt của Ngôn Mặc Bạch từ đầu đến cuối đều như cũ nhìn không ra điều gì.

Tư Mộ lại nhìn Ngôn Diệu Thiên gật đầu mấy cái, lại hỏi: “Ba à, ba cảm thấy được không?”

“Được! Được!...dĩ nhiên là được!” Ngôn Diệu Thiên liên tục nói được, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra nét cười vui mừng, ánh mắt ông nhìn Ngôn Mặc Bạch tự nhiên cũng nhu hòa đi nhiều.

Được, sao có thể không được?

Ta liều mạng làm việc, không phải vì muốn tạo dựng một giang sơn cho con một đời không lo âu sao? Cho dù biết con nó có năng lực, con không thiếu tiền, nhưng ta vẫn sẽ cố hết sức cho con toàn bộ vinh hoa phú quý! Như vậy ta cũng có thể yên tâm đến hoàng tuyền gặp mẹ con. Mà sinh thời có thể nhìn thấy con tiếp nhận tài sản của ta, đó là niềm vui lớn nhất.

Nghĩ như vậy, Ngôn Diệu Thiên cảm thấy hốc mắt nóng lên, nhưng trong lòng lại ấm áp.

Ông cúi đầu mượn việc dọn dẹp chén bát trên bàn để ổn định lại tâm trạng của mình.

Mà khi Ngôn Diệu Thiên cúi đầu, Tư Mộ cách xa như vậy, vẫn có thể thấy hai bên tóc mai bạc trắng của ông. Một đại thần trên thương trường như vậy, cho dù ông cường đại đến đâu, cũng không thể không thừa nhận, ông đã già.

Sớm muộn gì YT Quốc Tế cũng sẽ do Ngôn Mặc Bạch tiếp nhận, sao không thừa dịp hiện tại Ngôn Diệu Thiên đang còn khả năng dạy anh mà tiếp nhận luôn? Tuy Ngôn Mặc Bạch năng lực phi phàm, thiên tư hơn người, nhưng dù sao anh cũng chưa từng quản lý một công ty lớn như vậy, cho nên phải cần một khoảng thời gian thích ứng, có Ngôn Diệu Thiên ở đây, anh cũng đỡ phải đi một đường vòng.

Tay Tư Mộ bị người bên cạnh nắm giữ, không nặng không nhẹ nhéo vài cái, Tư Mộ giương mắt nhìn anh, quả nhiên là một gương mặt không cảm xúc.

Trước kia Ngôn Mặc Bạch chính là một người không có biểu cảm, có cao hứng hay không khi ở trước mặt người khác cũng đều là vẻ mặt lạnh lùng không biểu cảm, ngoại trừ trước mặt vài người anh em mới có thể lộ ra một chút cảm xúc.

Mà Ngôn Mặc Bạch bây giờ, ở tước mặt Tư Mộ lại bất tri bất giác thay đổi rất nhiều. Khi anh vui vẻ sẽ cười, khi anh mất hứng mới mang vẻ mặt không cảm xúc.

Cho nên Tư Mộ nhìn dáng vẻ này của Ngôn Mặc Bạch thì biết anh đang tức giận.

Kỳ thật hiện tại khi Ngôn Mặc Bạch làm mặt lạnh, Tư Mộ sẽ không sợ anh, thậm chỉ cảm thấy có chút đáng yêu, giống đứa bé cáu gắt.

Bàn tay bị Ngôn Mặc Bạch nắm động một chút, quay lại nắm tay anh, cũng học bộ dạng của anh ở trong lòng bàn tay của anh nhéo vài cái.

Hai người tới đưa canh, Ngôn Diệu Thiên đã uống hết canh, nhiệm vụ hoàn thành Tư Mộ cũng không muốn nán lại đây. Công ty đã bận rộn như vậy, bọn họ ở trong này lâu như vậy, thật sự đã quấy rầy công việc của ông.

Tư Mộ đỡ thắt lưng đứng dậy, chậm rãi tiêu sái đi tới trước bàn Ngôn Diệu Thiên, vừa cầm lấy hộp giữ ấm mà cô mang tới, vừa nói: “Ba, người đừng lao lực quá, ngày mai để Ngôn Mặc Bạch đi làm, về sau ba đừng mệt mỏi như vậy, làm việc quên ăn quên ngủ là không được. Ba nên chăm sóc sức khỏe cho tốt, về sau cục cưng còn nhờ ba trông nom.”

Ngôn Diệu Thiên cầm một văn kiện, chậm rãi nắm thành quyền, một lát sau mở ra, rồi cười vô cùng từ ái với Tư Mộ gật đầu nói: “Ta biết!”

"Ba, vậy chúng con đi về trước!" Tư Mộ thu dọn hộp giữ ấm xong, khi xoay người lúc đi, vừa cười quay đầu lại nói: "Từ hôm nay không cần phải làm thêm giờ nữa chứ?"
Nói Diệu Thiên ôn hòa nói: "Ừ, không cần phải tăng ca nữa!"
"Vậy mới đúng chứ! Ngày ngày làm thêm giờ, để nhân viên công ty làm giống như đánh giặc, không khí trầm muộn đè nén, con vừa đi vào , ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn." Nói xong, lúc này Tư Mộ mới hài lòng giơ hộp giữ ấm lên đi về phía Ngôn Mặc Bạch, chuẩn bị về nhà.
Nếu như người của công ty biết tin tức này, đoán chừng sẽ nhảy cẫng lên hoan hô? Dù sao liên tục làm thêm giờ một thời gian dài như vậy, mỗi người đều rất mệt, đây chính là tin tức tốt toàn bộ công ty đều mong mỏi!
Tư Mộ rốt cuộc hiểu rõ khi ở đại sảnh dưới lầu, tại sao nhân viên YT Quốc Tế nhìn cô và Ngôn Mặc Bạch, trên mặt mọi người đều lộ ra nét mặt nhìn thấy ánh rạng đông, thì ra chính là hi vọng bọn họ có thể làm cho chủ tịch trở lại trạng tháibình thường, không cần làm thêm giờ liều mạng như vậy.
Tư Mộ giơ hộp giữ ấm lên, Ngôn Mặc Bạch ôm hông của cô, thận trọng che chở cô đi. Bây giờ bụng Tư Mộ đã rất lớn, Ngôn Mặc Bạch nhìn cô đi bộ, tâm đều muốn nhấc lên, chỉ sợ cô sơ ý một chút muốn ngã quỵ.

Mới vừa bứoc ra cửa, khi Ngôn Mặc Bạch xoay người lại đóng cửa, đột nhiên nhìn thấy ngừoimới vừa còn ngồi trước bàn làm việc nhìn văn kiện cười ngâm ngâm, bây giờ đã gục xuống bàn.
Ngôn Mặc Bạch cả kinh, lập tức vọt vào.
Bình Luận (0)
Comment