Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 136.2

Vóc người Diêu Dao là loại hết sức nóng bỏng..., diện mạo mặc dù thanh thuần đáng yêu, chỉ là vóc người vô cùng khó lường. Cho nên lúc cô nói lời này, hết sức lẽ thẳng khí hùng, còn vô cùng tự tin ở trước mặt mấy người Tư Mộ ưỡn ngực.

Sở Kỳ tính tình nóng nảy, vóc người cũng là nhỏ nhắn, khi cùng các cô ở cùng một chỗ, thường bị cười nhạo là phi trường.

Hiện tại nhìn Diêu Dao như vậy, Sở Kỳ hết sức khó chịu sờ ngực Diêu Dao, làm Diêu Dao hoảng sợ ôm ngực chạy xung quanh.

"Những quà khác mình nhận, thuốc bổ thì mọi người lấy về đi, coi như là giúp đỡ mình có được hay không?" Tư Mộ ôm đứa bé nhìn họ náo loạn một lát, mới nói.

Chị em đồng lọat rối rít khoát tay, nói kiên quyết không cầm, những thứ đồ này đem về nhà cũng không có người ăn, chính là lãng phí.

"Dù sao tặng cũng là tâm ý. Cậu xử lí thế nào mình cũng sẽ không xen vào, cậu cầm đi bán, chúng mình cũng sẽ không nói ." Cuối cùng Thanh Thuần lên tiếng tổng kết, vì vậy những thứ thuốc bổ quý già này đều trở thành hàng hóa nằm trên kệ trong siêu thị của Quốc tế Yt.

Ngôn Mặc Bạch làm xong thủ tục, trực tiếp để cho người ta lái xe tới chở ba vợ mẹ vợ cùng ông cụ nhà mình cùng quay về Ngôn gia, mấy người Sở Kỳ đều lái xe tới, vì vậy cũng lấy xe của mình cùng Tư Mộ trở về Ngôn gia.

Buổi sáng Má Ngô ở nhà vội vàng chuẩn bị, làm một bàn thức ăn đợi họ, thế nào lại không có đạo lí mà ra ngoài ăn?

Tư Mộ ôm đứa bé, bây giờ là mùa hẹ, thời tiết lúc nóng ran lúc thấm lạnh, hôm nay có mây có gió, Tư Mộ mang theo mũ đội, bị Ngôn Mặc Bạch ôm ngang.

Vốn là mấy người Sơ Kỳ tính toán sẽ giúp ôm đứa bé , chính là một chút cũng không có kinh nghiệm, đứa bé sơ sinh lại vừa mềm, vừa nhỏ như vậy, ôm cũng lo lắng sợ ngã, vì vậy từng người một chỉ vây quanh nhìn, không có ý định ôm.

Ngôn Mặc Bạch đau lòng vợ mình mệt mỏi, tranh luận phải chủ động ôm đứa nhỏ, nhưng bảo bảo một chút cũng không cho cha mình mặt mũi, tay Ngôn Mặc Bạch vừa chạm, bảo bảo lập tức khóc, hơn nữa càng khóc càng lớn tiếng, nước mắt rơi liên tục , khuôn mặt nhỏ nhắn cũng khóc đỏ. Ngôn Mặc Bạch phải cắn răng mới không đánh vào mông nó, dọa tên nhóc này dừng lại, kết quả anh còn chưa kịp giơ tay lên, bảo bảo liền bị Tư mộ bế đi, còn trừng mắt liếc anh một cái, giống như trách cứ anh làm con mình khóc.

Cô sanh con nằm viện mấy ngày nay, chuyện ăn uống toàn quyền do Tô San phụ trách, ngày ngày đều là tư bổ, cho nên sắc mặt cô tốt vô cùng, trong trắng lộ hồng trắng noãn.

Ngôn Mặc Bạch nhìn bộ dáng của cô, ngay lập tức yêu ai yêu cả đường đi, tính toán đè xuống lửa giận, tha thằng nhóc này một lần.

Mấy người mới vừa đi tới cửa bệnh viện, xa xa liền nhìn thấy trong tay Diệp Nham ôm đứa trẻ đứng ở bên cạnh xe, mà bên cạnh anh còn có một nữ nhân dung mạo đẹp đẽ, Tư Mộ nhìn một cái là có thể nhận ra, nữ nhân kia là Dư Hinh.

Lần đó Tư Mộ ở khách sạn Mẫu Anh, nhìn thấy bụng của cô to ra, liền muốn qua hỏi nàng có phải là đứa bé của Diệp Nham hay không. Lúc nhìn thấy Dư Hinh, bụng của cô đã rất rõ ràng rồi, ít nhất cũng phải 5 tháng đi, mà khi đó Tư Mộ mới mang thai ba tháng, hiện tại Tư Mộ chỉ là sinh trước hai mươi ngày, cô có kéo dài ngày sinh cũng không kéo đến bây giờ chứ? Nghi ngờ sẽ không phải là quái vật chứ?

Tư Mộ nhìn thấy người phụ nữ dung mạo xinh đẹp cười rúc vào bên cạnh Diệp Nham, mắt nhìn bảo bảo trong ngực Diệp Nham, cô ngược lại không có nửa điểm cảm xúc khó chịu, chính là nghĩ tới đi nhìn đứa bé một chút rốt cuộc là như thế nào.

Ngôn Mặc Bạch cũng nhìn thấy Diệp Nam từ xa rồi, mấy ngày nay ra ra vào vào, khi ở dưới lầu anh đụng phải mấy lần. Lúc trước chuyện hắn cấu kết cùng Dany, Ngôn Mặc Bạch vẫn luôn muốn tìm hắn tính sổ, nhưng Diệp Nham có thế lực rất lớn, thêm Dany lại tăng thêm một bậc, Ngôn Mặc Bạch muốn thu thập hắn, không dễ dàng như vậy. Hơn nữa Tư Mộ hoài thai, thời khắc Ngôn Mặc Bạch đều ở bên cạnh, không có nhiều suy nghĩ cho những chuyện khác.

Kể từ sau khi Dany mất, bên này Ngôn Mặc Bạch cũng bình tĩnh rất nhiều, không có ai tới gây chuyện nữa, hình như Diệp Nham cũng an phận làm đại ca xã hội đen cuea hắn, sex cờ bạc ma tuý cũng đụng, chính là không liên quan đến súng dược.

Ngôn Mặc Bạch liền đem Diệp Nham tạm thời gác qua một bên, chờ ngày nào đó tâm tình anh khó chịu, lại đi dọn dẹp thôi. Anh cũng không biết, hai người này còn có thể tiến đến với nhau đi ! Chỉ là, Ngôn Mặc Bạch ngược lại phải cám ơn hai người bọn họ, nếu không phải là một tay bắt cá một tay chen vào, anh vẫn không thể lấy được Tư Mộ làm vợ!

Nghĩ như vậy, trên mặt Ngôn Mặc Bạch cũng ôn hòa một chút.

Sở Kỳ vừa nhìn thấy Diệp Nham liền muốn xong tới đánh hắn một cái, tên không biết xấu hổ khốn kiếp này, đã ăn trong bát lại trông trong nồi. Nam nhân cặn bã rốt cuộc cũng là cặn bã, còn giả bộ cái gì thâm tình à? Thỉnh thoảng chạy đến trước mặt Tư Mộ lắc lư, thật là đáng ghét.

Cũng không biết Diệp Nham nghe được tin tức từ đâu, nghe nói Tư Mộ sinh đứa bé, ở nơi bệnh viện này, hắn liền muốn đi gặp Tư Mộ, kết quả lại gặp được Sở Kỳ, để cho Sở Kỳ dẫn hắn đi. Bởi vì trước cửa phòng bệnh cao cấp Ngôn Mặc Bạch có trang bị một nhóm người, người bình thường không thể đến gần, cho nên Diệp Nham không cách nào nhìn thấy Tư Mộ, chỉ có thể để cho người quen dẫn đi.

Dĩ nhiên Sở Kỳ sẽ không đồng ý. Hiện tại Tư Mộ sống tốt như vậy, có sự sung ái của lão công cô, lại vừa sinh đứa bé, cuộc sống hạnh phúc cũng không thể để nam nhân cặn bã này xen vào. Nhưng Diệp Nham nói có đồ đưa cho Tư Mộ, nếu không thể gặp mặt nói chuyện, đem đồ vật mang tới cũng được. Sở Kỳ vẫn cự tuyệt, lúc ấy cũng không quay đầu lại liền rời đi.

Bây giờ ở nơi này nhìn thấy hắn, Sở Kỳ cảm thấy tên nam nhân cặn bã này hẳn là cố ý, cố ý ở chỗ này chờ Tư Mộ.

Nhưng bây giờ hắn có ý tứ gì?

Trong tay ôm trẻ nhỏ, bên cạnh còn có kiều thê, vẫn còn mơ ước bạn gái trước?

Người này vô sỉ cũng nên có mức độ chứ?

Như Hắn bây giờ, rốt cuộc muốn làm gì?

Sở Kỳ lôi kéo tay Diêu Dao, nói: "Nhìn thấy đôi cẩu nam nữ này chưa?"

Diêu Dao nhìn sang, gật đầu, "Ừ, nhìn thấy, làm sao?"

"Tên khốn kia nhất định là cố ý chờ ở chỗ này rồi, hắn nghĩ muốn thấy Mộ Mộ." Sở Kỳ nói xong cắn răng nghiến lợi, hận không nhào tới cào mặt tên cặn bã này. Có gương mặt xinh đẹp, là có thể hoa tâm bắt cá hai tay sao? Nếu là đem gương mặt này phá hủy, xem ngươi còn hoa tâm thế nào!

"Quản hắn khỉ gió có cố ý hay không, dù thế nào đi nữa hắn cũng chỉ có thể đứng xa như vậy liếc mắt nhìn, hắn nghĩ muốn đơn độc cùng mộ mộ nói chuyện, đó là không thể nào." Diêu Dao liếc mắt nhìn nam nhân trước mặt đang ôm lấy nữa người Tư Mộ, Ngôn Mặc Bạch bá đạo như vậy, ham muốn chiếm giữ mạnh như vậy, ngay cả con trai mình mà còn muốn tranh giành tình cảm, như thế nào lại để cho vợ mình cùng sinh vật được gọi là bạn trai cũ đơn độc gặp mặt đây?

"Nhưng là dù có đứng xa xa nhìn, mình đều cảm thấy hắn chướng mắt, lại để cho người ta rất ghê tởm!"

"Vậy cậu có thể không nhìn, dù sao người ta cũng không phải là tới thăm cậu······"

"Cậu······"

Hai người theo ở phía sau ríu rít, cho đến khi nghe Diệp Nham kêu một tiếng"Mộ mộ ······" , hai người mới yên tĩnh lại.

Diệp Nham đem đứa bé trong ngực nhét vào trong ngực Dư Hinh, liền đi về phía Tư Mộ bên này.

Ngôn Mặc Bạch bất động thanh sắc đem Tư Mộ bảo hộ ở trong ngực, căn bản cũng chưa có muốn ý dừng lại. Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch ôm chặt, cô vốn là muốn đi qua chào hỏi hắn, nhưng nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của người bên cạnh, Tư Mộ liền bỏ qua, chỉ hơi hơi gật đầu một cái, ngay cả gương mặt tươi cười cũng không có.

"Mộ mộ ······ em chờ một chút, anh có đồ muốn đưa cho em ······" Diệp Nham theo sát mấy bước đi lên.

Nhìn như vậy, nếu không dừng lại nói hai câu, thật không có cách nào đi nha.

Tư Mộ nắm lấy quần áo Ngôn Mặc Bạch, sau đó ngừng lại, xoay người nhìn về phía Diệp Nham, bình tĩnh nói: "Xin lỗi, đồ của anh, tôi không cần."

Ban đầu hết thảy đều coi như phai nhạt, cũng không cách nào quên được. Nhưng cũng đã từng yêu, hắn bắt cá hai tay, dù sao đây cũng không phải là chuyện vui vẻ gì khiến người ta khó quên. Hiện tay Tư Mộ có gia đình và chồng của mình, về tất cả chuyện trước kia, cô không muốn nhớ lại, bao gồm cả người này. Cho nên hắn nghĩ cho thứ gì, Tư Mộ cũng không muốn, nếu cô muốn Ngôn Mặc Bạch sẽ cho.

Ngôn Mặc Bạch một tay ngăn Tư Mộ lại, anh cao lớn cô nhỏ nhắn, anh khí thế bá đạo, đem cô giữ ở bên cạnh, một loại tư thái vương giả tự nhiên.

Ngôn Mặc Bạch mắt lạnh nhìn Diệp Nham, khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng, anh không cần ngôn ngữ, anh chỉ là đứng lẳng lặng như vậy, nhưng cái cảm giác vương giả đó không cho phép người khác bỏ qua.

Miệng Diệp Nham giật giật, từ trong túi quần lấy ra một cái hộp nhỏ màu hồng, nhìn Tư Mộ nói: "Chính xác mà nói, là có đồ muốn tặng cho con của em."

Nói xong, liền đem cái hộp nhỏ trên tay mở ra, đến gần hai bước, đưa tới trước mặt Tư Mộ.

Ngược lại Sở Kỳ ở phía sau nổi giận trước.

Đây là chuyện gì vậy?

Trước kia thời điểm quen nhau, cũng không thấy Diệp Nham đưa qua cái vật gì trân quý cho Tư Mộ, vào lúc này đã chia tay, ai cũng thành gia, thế nhưng hắn lại dốc lòng tới đây. Nếu hắn quỳ một chân xuống nói, vậy thì giống như là đanh cầu hôn.

"Cái thứ đồ rách gì mà muốn đưa ở chỗn này vậy?" Sở Kỳ sãi bước đi tới, đoạt lấy.

Trong hợp nhỏ màu hồng là một sợ dây chuyền màu bạc, kiểu dáng cực kỳ bình thường, nhưng Tư Mộ nhìn thấy, sắc mặt liền đổi một cái.

"Dây chuyền màu bạc ? Tối đa cũng chừng trăm đồng tiền. Diệp Nham, không ngờ cái ngươi hẹp hòi như vậy, cái hàng rẻ tiền như vậy cũng cầm cho, còn chặn ở nơi này đưa, ngươi thật không biết xấu hổ!" Sở Kỳ mới vừa cầm ở trên tay nhìn qua, liền bị Diệp Nham đoạt đi. Lập tức giễu cợt hắn.

Thật ra thì Sở Kỳ cũng nghĩ đến dây chuyền này nhất định là có cái ý nghĩa kỷ niệm gì, bằng không lấy điều kiện hiện tại của Diệp Nham, không thể nào hắn đưa ra vật như vậy. Bất quá khi trước mặt Ngôn Mặc Bạch, cô không muốn làm cho anh hiểu lầm Tư Mộ. Hai người có được hạnh phúc không dễ, cô không thể nhìn hạnh phúc của chị em mình bị phá hư.

Ngôn Mặc Bạch nhíu mày liếc mắt nhìn Diệp Nham, sau đó cúi đầu vỗ đầu Tư Mộ, nói: "Muốn thì cầm đi! Dù sao cũng là người ta một phen tâm ý."

Tư Mộ cắn môi, lắc đầu một cái.

Sợi dây chuyền đó là thời điểm Tư mộ và Diệp Nham mới qua lại, Diệp Nham lần đầu tặng qua sinh nhật cho cô.

Quả thật cũng bạc trắng , hơn một trăm đồng tiền.

Lúc ấy điều kiện Diệp Nham không tốt chút nào, sợi dây chuyền hơn một trăm đồng tiền tương đương với một tuần lễ sinh hoạt phí của hắn.

Hắn mới vừa cùng Tư Mộ qua lại nữa tháng, chính là sinh nhật Tư Mộ. Suy nghĩ thật lâu cũng không biết tặng Tư Mộ cái gì, cuối cùng tiết kiệm được một tuần lễ sinh hoạt phí mới ở mua được dây chuyền.

Kiểu dáng vô cùng bình thường, Tư Mộ tùy tiện lấy ra một món trang sức của mình, so với cái này cũng quý hơn gấp trăm ngàn lần. Nhưng thời điểm Tư Mộ nhân được, vui vẻ thật lâu.

Đem đó Diệp Nham đem dây chuyền đeo vào chân cô, ở sau trường học, bầu trời đêm giữa hè sao lốm đốm đầy trời, gió đêm mát mẻ, hắn quỳ một chân trước mặt cô, nâng một cái chân cô lên, giúp cô đeo lên. Sau khi đeo xong, còn cúi đầu hôn chân của cô, nụ cười rực rỡ ấm áp, tròng mắt hắn đen nhánh so với ngôi sao bầu trời đêm còn sáng ngời xinh đẹp hơn.

Hắn nâng lên một cái chân của cô đặt ở trong lòng bàn tay, nói: "Anh muốn dùng cái lắc chân này đem em cột lại, để cho em vĩnh viễn ở bên cạnh anh. Mặc dù sợi dây này giá rẻ vô cùng, nhưng cũng không cho em ghét bỏ. Hơn nữa còn muốn đem nó làm thành bảo vật gia truyền, một đời truyền một đời, chờ đứa bé chúng ta ra đời, thì cho nó đeo lên."

Lúc ấy trong lòng Tư Mộ miềm mại giống như những đám mây trên trời, thẹn thùng nói: " Dây chuyền này lớn như vậy, bảo bảo vừa sanh ra là có thể đeo lên à?"

"Vậy thì cho nó đeo trên cổ." Diệp Nham cười nói tiếp.

"Phi!" Tư Mộ một chưởng vỗ đầu Diệp Nham, tay nhéo miệng của hắn, cười mắng hắn: "Bảo bảo không bị anh nuôi ngu mới là lạ."

"Không ngốc! Cha thông minh như thế, tùy tiện giày vò cũng sẽ không là một kẻ đần." Diệp Nham đưa tay bắt lấy tay của cô đặt ở khóe môi hôn một cái nói.

Sau lại Tư Mộ mang theo trở về, sáng ngày thứ hai , trên chân liền rậm rạp hồng hồng, ngứa một chút.

Thời điểm Tư Mộ đi đến phòng y tế xem, bác sĩ nói là triệu chứng dị ứng.

Chuyện như vậy Tư Mộ vẫn không có nói cho Diệp Nham, thời điểm khi hắn hỏi vòng chân, Tư Mộ chỉ nói hảo hảo thu về, vật gia bảo đeo vào, nếu làm mất thì thế nào?

Vòng chân vẫn bị cất giữ, sau lại không biết làm sao , lại thật sự không thấy

······

Những thứ này xuất hiện rõ rang trong đầu Tư Mộ.

Cái dây chuyền này ······ tại sao lại ở trên tay Diệp Nham?

Diệp Nham, rốt cuộc là ý gì?

Là hắn bắt cá hai tay, là hắn phản bội tình yêu của cô, hiện tại chúng ta cũng không liên quan nhau rồi, hắn vẫn còn cầm cái này tới đưa cho cô?

Tư Mộ nghĩ tới đủ loại, đau lòng có , nhưng chỉ là đau lòng. Những tâm tình này không vì người này, chỉ vì đoạn tình này.

Trong tuổi thanh xuân, đã trải qua một đoạn tình như vậy, ban đầu cỡ nào đơn thuần sạch sẽ, nhưng vẫn là gặp gỡ phản bội, nửa đường chết non.

"Diệp Nham, anh lấy về đi, cái dây chuyền này, quả thật không dùng được. Tôi đối với trang sức bạc bị dị ứng, lường trước con tôi cũng thế." Tư Mộ an tĩnh lạnh nhạt nhìn Diệp Nham, bình tĩnh nói.

Trong mắt của Diệp Nham thoáng qua một tia thống khổ và tuyệt vọng. Cái hộp nắm vào lòng bàn tay, suýt nữa bị hắn bóp vỡ.

"Không sao, ngày mai anh sẽ kiếm một cái vòng khác đưa cho bảo bảo." Hắn cất kỹ đồ vật, đối với Tư Mộ nhàn nhạt kéo ra một nụ cười, thâm thúy trong tròng mắt ảm đạm mấy phần, "Mộ mộ, không làm được người yêu, còn có thể làm bạn? Cho nên, em sinh bảo bảo, anh thế nào cũng phải đưa quà cho bảo bảo."

"Thật không cần, Diệp Nham!" Tư Mộ nhắm lại mắt, hít sâu một hơi, nói: "Bảo bảo tôi cái gì cũng không thiếu, ba bảo bảo chuẩn bị đồ cho nó rất tốt. Anh tặng đứa bé cũng không đeo. Cứ như vậy đi, chúng ta đi về trước."

Nói xong, ôm đứa bé xoay người sải bước đến chỗ đậu xe.

Ngôn Mặc Bạch một mực vừa mắt lạnh nhìn, thật ra thì mới vừa rồi anh nói với Tư Mộ muốn thì cầm, anh thề tuyệt đối không phải là lời thật lòng!

Sinh vật gọi là bạn trai cũ như vậy, còn chạy tới đưa cái gì dây chuyền, khẳng định động cơ không tinh khiết. Anh hào phóng đến đâu cũng sẽ không để cho nữ nhân mình nhận lấy nha?

Huống chi anh một chút cũng không rộng lượng!

Một khắc kia nhìn thấy vợ mình cự tuyệt, anh hả hê một chút xíu. Nhìn mặt Diệp Nham trắng bệch, trong lòng anh sảng khoái vô cùng!

Sau khi mấy người Tư Mộ lên xe, Diệp Nham vẫn sững sờ đứng tại chỗ, cái hộp trong lòng bàn tay cơ hồ bị hắn bóp vỡ.

"Pằng!"

Diệp Nham hung hăng đem cái hộp ném xuống đất, nhất thời chia năm xẻ bảy, sợi dây chuyền rơi thành từng mãnh vụn, tàn nát tựa như tình cảm của bọn họ, bể, cũng đã không thể phục hồi như cũ, không trở về được nữa rồi!

"Diệp Nham ······" Dư Hinh vẫn ôm đứa bé đứng ở cách đó không xa, sau khi mấy người Tư Mộ lên xe rời đi, nhìn cảm xúc Diệp Nham nóng nảy, cô vội vàng ôm đứa bé tiến lên. Nhưng nhích tới gần, lại bị lệ khí trên người của hắn làm sợ hãi, chỉ dám yếu ớt kêu hắn.

Diệp Nham nhắm mắt lại hít thở thật sâu mấy hơi, sau đó khom lưng nhặt lên mảnh vỡ dây chuyền bạc, cẩn thận cất vào miệng túi, mặt không vẻ gì lấy tay tiếp nhận đứa trẻ trên tay Dư Hinh, trầm giọng nói: "Lên xe!"

Dư Hinh nhìn những mãnh vỡ trên mặt đất, trong mắt chớp qua một tia ánh sáng không rõ.

Sau khi Tư Mộ cùng Ngôn Mặc Bạch lên xe, hai người ngồi ở ghế sau, tiểu Trang lái xe, vẻ mặt Ngôn Mặc Bạch rất quỷ dị.

Tư Mộ đưa tay chọc chọc ngực của anh, nói: "Sẽ không lại tức giận chứ? Em rõ ràng cự tuyệt hắn, cũng không có nhận!"

Ngôn Mặc Bạch chẹn họng hạ xuống, ngước mắt nhìn về phía cô, cắn răng hỏi: "Cái gì gọi là lại tức? Anh chẳng lẽ thường tức giận sao?"

Tư Mộ cười lại chọc chọc trán của anh, nói: "Xem mặt của anh đã thối thành dạng gì rồi hả ? Còn nói mình không tức giận."

Rõ ràng tính khí cũng rất không được, thường tức giận, quỷ hẹp hòi, còn có mặt mũi hỏi như vậy!

"Biết anh tức giận, còn không mau tới dỗ anh!" Ngôn Mặc Bạch ăn vạ sưng mặt lên , một bộ dạng vô lại

"Hứ!" Tư Mộ vỗ đứa bé trong ngực, cười đến dịu dàng hỏi: "Muốn em dỗ thế nào?"

Ngôn Mặc Bạch nhìn đứa bé trong ngực Tư Mộ, cứng rắn nói một câu: "Chính em nhìn mà làm!"

Tư Mộ hì hì bật cười, sau đó hôn cằm anh một cái, "Được rồi, không tức giận, ngoan hắc ~"

Ngôn Mặc Bạch còn vừa định nói không có đủ, xe liền lay động.

Thì ra là lái xe tiểu Trang nén cười, nhịn được quá đau khổ, vì vậy tay run làm xe cũng run theo.

Tiểu Trang rất vô tội nha! boss đại nhân là càng ngày càng ngây thơ, hình ảnh uy vũ khí phách lãnh khốc ngoan tuyệt trước kia đâu?

[Lược vài lời của tác giả]
Bình Luận (0)
Comment