Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 150.1

Tư Mộ không cần đoán cũng biết suy nghĩ của Ngôn Mặc Bạch, nhưng chỉ cần nghĩ đến bộ dạng đáng thương của Bảo Bảo khi khóc, Tư Mộ liền không muốn cho anh càn quấy. Lúc này đối mặt với sự trêu chọc của anh, Tư Mộ chỉ coi như không nghe thấy, trước sự dụ dỗ của anh cố gắng bình tĩnh.

Nhưng Ngôn Mặc Bạch vàTư Mộ ở cùng nhau đã hai năm, đối với cơ thể của cô còn quen thuộc hơn so với cô, anh biết làm thế nào dễ dàng đánh bại phòng thủ của cô, để cho cô chịu thua.

Vì vậy cuối cùng, Tư Mộ chịu thua trước sự trêu chọc không ngừng của Ngôn Mặc Bạch, Bảo Bảo ăn xong lăn ra ngủ thiếp đi, Tư Mộ một lần nữa bị Ngôn Mặc Bạch ăn sạch sành sanh.

Hôm nay Tư Mộ đưa con đi cắt chỉ, bởi vì có chút chuyện nên Ngôn Diệu Thiên không đi cùng. Nhưng chờ mãi đến khi trời tối, vẫn chưa thấy cháu nội về nhà, ông vô cùng lo lắng, liền gọi điện thoại cho Tư Mộ, hỏi xem bọn họ đang ở chỗ nào.

Vào lúc chuông điện thoại của Tư Mộ reo lên, cô đang bị Ngôn Mặc Bạch điên cuồng chiếm giữ, cô cố gắng cắn chặt môi không dám lên tiếng, bởi vì Bảo Bảo đang ngủ.

Tiếng chuông điện thoại của Tư Mộ có cài đặt riêng cho từng người, cho nên khi Ngôn Diệu Thiên gọi đến, cô vừa nghe tiếng chuông, cũng biết là từ điện thoại nhà gọi đến.

Hai mẹ con cô ra khỏi nhà từ sáng tới giờ còn chưa trở về, cũng không gọi điện thoại về, chắc ông cụ nhớ cháu nội, thấy họ chưa về, nên gọi điện hỏi đi!

Tư Mộ đẩy Ngôn Mặc Bạch một cái, giọng đứt quảng, hơi thở gấp gáp nói: “Trong nhà, gọi điện thoại tới….”

Đôi mắt Ngôn Mặc Bạch đã sớm nhuộm đỏ điên cuồng hóa thành thú muốn cô, giọng nói rít lên: “Đừng quan tâm đến!”

Tư Mộ lật người một cái, muốn rời khỏi người anh.

Làm sao có thể không quan tâm được? Bảo Bảo được ông cụ yêu thương nhất, hôm nay cô cùng Bảo Bảo ra ngoài lâu như vậy, cũng không có gọi điện về nhà nói một tiếng, nếu đến giờ không nhận được điện thoại, ông cụ nhất định cho rằng hai mẹ con xảy ra chuyện gì, đoán chừng ông rất lo lắng, có thể báo cảnh sát.

Ngôn Mặc Bạch hết cách với cô, không cho cô xuống, lộn một vòng ấn cô vào tường, còn anh hung hăng đi vào từ phía sau thêm mấy chục cái, đến khi tất cả đều cho hết vào người cô, mới thả cô ra.

Lúc này Tư Mộ cũng không kịp nghĩ đến thân thể mềm nhũn, vô lực, lảo đảo chạy đến phòng khách tìm điện thoại.

Cô vừa đến nơi, thì điện thoại đã tắt.

Tư Mộ nhìn vào, có năm cuộc gọi nhỡ, chắc ông cụ lúc này đã sắp phát điên.

Lúc này Tư Mộ vô cùng lo lắng, có thể ông cụ đã gọi điện thoại báo cảnh sát, sợ hãi nhanh chóng gọi lại.

Điện thoại nhà báo bận, trong lòng Tư Mộ kinh ngạc, nghĩ tới số điện thoại Má Ngô, nhanh chóng gọi tới.

Điện thoại nhanh chóng kết nối, Tư Mộ còn nghe thấy giọng nói vui mừng của Má Ngô bên kia, nói: “Ông chủ, thiếu phu nhân gọi điện thoại về…”

Lòng bàn tay Tư Mộ đầy mồ hôi, siết chặt điện thoại.

Bênđầu điện thoại rất nhanh truyền đến giọng nói của Ngôn Diệu Thiên, có chút lo lắng, lại có chút tức giận: “Mộ Mộ? Con đưa Bảo Bảo đi nơi nào vậy? Đi ra ngoài cả ngày, cũng không biết gọi điện thoại,D bây giờ trời cũng tối rồi, sao còn chưa về nhà?”

Khi giọng nói khác thường bên kia kết thúc tay Tư Mộ vô thức run rẩy một chút, giọng nói yếu ớt: “Con cùng Bảo Bảo đang ở Thu Ý đợi Ngôn Mặc Bạch xuống…..sẽ về ngay bây giờ.”

Ngôn Diệu Thiên hừ một tiếng, Tư Mộ không dám thở mạnh, chỉ nghe một tiếng “Pằng”, điện thoại liền bị tắt.

Tư Mộ nhìn chằm chằm điện thoại trên tay, khẽ sửng sốt, cả người liền được Ngôn Mặc Bạch ôm lấy từ phía sau.

Tư Mộ ngơ ngác quay lại hỏi Ngôn Mặc Bạch: “Chồng à, bố hình như rất tức giận…. Phải làm thế nào bây giờ?”

Ngôn Mặc Bạch hôn một cái lên mặt cô, nhún vai nói: “Không sao!”

Tư Mộ đẩy anh ra, giọng nói khá lớn: “Thì trách anh! Nhất định phải giày vò đến bây giờ, ban đầu về sớm đi thì đã không có chuyện rồi sao?”

Ngôn Mặc Bạch tùy ý nhíu mày, nói: “Được rồi, chúng ta tắm xong về ngay.”

Mới không cần về nhà làm gì, ở chỗ này thật tốt nha? Nghĩ giày vò thế nào cũng được, ngoài trên giường ở phòng ngủ, còn có thể ở phòng khách, ở ghế salon, thậm chí còn có thể ôm cô điên cuồng khắp phòng đều đươc.

Tư Mộ tức giận nhìn anh một cái, quay người vào phòng tắm, đương nhiên Ngôn Mặc Bạch đi phía sau cô, bị Tư Mộ đóng cửa chặn ngoài cửa.

Nhưng cô chưa kịp đi mở nước, chỉ nghe thấy giọng nói sâu kín truyền vào: “Em cho anh đi vào giúp em tắm, anh liền kêu người giúp em mua quần áo….”

Lúc này Tư Mộ mới nhớ tới quần áo của cô toàn bộ đều ở nhà, mà bộ quần áo hôm nay đã bị Ngôn Mặc Bạch nhanh chóng xé….

Đúng là khóc không ra nước mắt!

Tư Mộ cắn răng, nhìn về phía ngoài cửa kêu: “Ngôn Mặc Bạch, là anh xé nát quần áo của em, anh phải giúp!”

“Đó cũng là do em ép anh anh xé đấy chứ!” Ngôn Mặc Bạch vô lại nói một câu, sau đó gõ cửa thúc giục cô nhanh mở cửa.

So về độ vô sỉ, hoàn toàn thua xa Ngôn Mặc Bạch!

Cho nên, cuối cùng Tư Mộ vẫn phải ngoan ngoãn DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn <~~ mở cửa cho anh đi vào, chỉ là ánh mắt Tư Mộ vô cùng tức giận, buộc Ngôn Mặc Bạch không thể tiếp tục quấn lấy cô lần nữa, nhưng khi tắm khẳng định không tránh khỏi ăn đậu hủ.

Ngôn Mặc Bạch gọi người mua quần áo rất nhanh đã đưa đến, là đồ Tư Mộ hay mặc.

Đến lúc vợ chồng son mang theo Bảo Bảo về đến nhà, vừa bước vào cửa, đã cảm thấy bầu không khí ngột ngạt bên trong.

Tư Mộ ôm Bảo Bảo không tự giác run lên, cô khẽ rụt đầu, nghiêng đầu liếc nhìn Ngôn Mặc Bạch bên cạnh. Mà Ngôn Mặc Bạch tiếp tục bước, mắt nhìn thẳng, trên mặt bình tĩnh như gương, không chút biểu cảm.

Tư Mộ thầm khen định lực thật tốt, theo sát bước chân của anh vào phòng.

“Cháu yêu của ông, tới đây để ông ôm cháu nào….” Vừa bước vào phòng khách, Ngôn Diệu Thiên thấy Tư Mộ, nhìn cánh tay của trẻ em, khuôn mặt đang màu ảm đạm lập tức sáng ngời, vui mừng đưa tay về phía Bảo Bảo.

Tư Mộ tắm xong thay quần áo, đưa tay ôm Bảo Bảo chuẩn bị về nhà thì Bảo Bảo tỉnh.

Thật may mắn là Bảo Bảo tỉnh, vào giờ phút này giúp bọn họ giải vây, dời đi sự chú ý của ông cụ, nếu không thực sự không biết ông cụ nổi giận thế nào!

Bảo Bảo cũng cho Ngôn Diệu Thiên chút thể diện, chủ động đưa tay muốn ông ôm, hơn nửa còn nở nụ cười vô cùng đáng yêu, càng làm cho Ngôn Diệu Thiên vui mừng, bao nhiêu tức giận trước đó tan thành may khói.

Thấy thời cơ đến Tư Mộ đang muốn lên lầu, thì thấy Ngôn Diệu Thiên nói: “Má Ngô, dọn cơm nóng cho thiếu gia và thiếu phu nhân đi, bưng luôn cháo cho Tiểu Quai Quai của chúng ta, Tiểu Quai Quai của chúng ta đi ra ngoài một ngày, chắc cũng đói bụng rồi.” Sau đó lại nghe ông nói đùa với bé: “Tiểu Quai Quai thấy đúng không? Cháu có phải đói bụng hay không?”

Tư Mộ thầm nghĩ, muộn như vậy mới về, trong nhà chắc chắn sẽ không còn cơm với thức ăn cho bọn họ, hơn nữa làm Má Ngô phải dọn cơm, hâm nóng đồ ăn cho cô cũng rất ngại, nên định để đói một bữa, hoặc nửa đêm đợi mọi người ngủ say, lén xuống nấu đồ ăn.

Không ngờ, Ngôn Diệu Thiên chủ động bảo Má Ngô dọn cơm nóng cho bọn họ, hơn nữa còn cố ý nói Bảo Bảo đói bụng, chính là cố ý làm cho một thân cha mẹ bọn họ áy náy.

Tư Mộ định đi lên tầng, lập tức chuyển hướng và đi về phía nhà bếp.

“Má Ngô, để cháu hâm nóng đi!” Tư Mộ cầm lấy cái thìa trên tay Má Ngô.

Má Ngô một chút cũng không khách khí đưa cái thìa nhét vào tay Tư Mộ, nói: “Vừa đúng lúc! Tôi nên vâng lời đi lấy cháo. Đứa nhỏ này ra cửa cả một ngày cũng không có ăn cơm, không biết bị đói thành dạng gì rồi….”

Tay Tư Mộ giơ cái thìa cứng đờ, trên trán xuất hiện một hàng vạch đen.

Thì ra Bảo Bảo quan trọng nhất, mới đưa đi ra ngoài có một ngày, liền bị trách mắng!

Vốn dĩ Tư Mộ cũng rất xấu hổ cùng tự trách, hiện tại bị ông cụ và Má Ngônói như bổ một đao xuống, làm Tư Mộ cảm thấy được mình làm mẹ mà không đáng tin cậy chút nào.

Khóe miệng Tư Mộ giật giật, cúi đầu ăn cho nóng.

Vào lúc đang ăn cơm, Ngôn Diệu Thiên lên tiếng bảo tối nay Bảo Bảo ngủ cùng ông.

Tư Mộ không dám lên tiếng, Ngôn Mặc Bạch giơ tay đồng ý.

….

Mấy ngày sau, Ngôn Mặc Bạch không tới công ty đi làm, cho nên tài liệu Tiểu Cửu tìm được thông tin về Alan cũng đưa đến tay của anh.

Ngôn Mặc Bạch mở tài liệu nhìn qua một lần, chân mày càng nhíu chặt.

Tài liệu này vô cùng cặn kẽ, nhưng Ngôn Mặc Bạch lại cảm thấy có nhiều chỗ không đúng.

Trong tài liệu nói Alan là ông chủ người Mỹ của một công ty niêm yết, tài sản lên tới 100 triệu, đối với công ty này Ngôn Mặc Bạch từng nghe thấy, bởi vì nghe nói điểm đặc biệt của công ty này là rửa tiền. Như vậy Alan nhất định là người của xã hội đen, nhưng Ngôn Mặc Bạch ở Mỹ cũng rất lâu, như thế nào mà chưa từng thấy hoặc nghe nói qua một ngươi như thế? Hơn nữa, công ty này không phải do một người đàn ông nước Pháp tên Đan Quỳnh kinh doanh sao? Sao lại đổi?

“Alan bây giờ đang ở đâu?” Ngôn Mặc Bạch khép tài liệu lại, ánh mắt phức tạp nhìn Tiểu Cửu, hỏi.

“Không tìm ra được.” Tiểu Cửu lắc đầu.

Alan biến mất không một dấu vết, riêng điểm này thôi đã vô cùng bí ẩn rồi.

Ngày hôm đó, thấy xuất hiệnở Thu Ý, nhưng bây giờ sao lại không tìm ra được?

“Cậu cứ tiếp tục tìm đi!” Ngôn Mặc Bạch suy nghĩ một lát, nói với Tiểu Cửu.

Tiểu Cửu nhận lệnh xong xoay người, đột nhiên quay lại nhìn Ngôn Mặc Bạch, do dự nói: “Đại ca, hình như Alan đang tìm Thanh Thần, nếu bắt đầu từ chỗ cô ấy….”

Không đợi Tiểu Cửu nói xong, Ngôn Mặc Bạch giơ tay lên cản lời anh nói, ánh mắt thoáng qua tia nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Không cho đi làm phiền cô ấy.”

Thanh Thần là chị em của Tư Mộ, ngày đó Tư Mộ đã sớm biết Thanh Thần có sự khác thường, nhưng cô ấy lại không có nói ra, điều này chứng tỏ Tư Mộ không muốn làm khó Thanh Thần. Nếu bây giờ bọn họ đi hỏi dò Thanh Thần, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm chị em của các cô.

Tiểu Cửu gật đầu, xoay ngườiđi ra ngoài.

………

Ngày hôm đó, sau khi Tư Mộ và Sở Kỳ nói chuyện điện thoại xong, liền gọi điện cho Thanh Thần, không hề nhắc đến chuyện kia, chỉ hẹn thời gian chị em ra ngoài tụ họp, đã lâu họ không cùng nhau chơi đùa rồi.

Thái độ lúc đó của Thanh Thần hơi do dự, nhưng Sở Kỳ thần kinh thô mọi người đều biết. Trong lòng Thanh Thần, Sở Kỳ là người không có chút tâm cơ nào, người thật việc thật, trong lòng không biết nói quanh co. Nếu Sở Kỳ nói mấy chị em tụ tập, cô liền đồng ý.

Địa điểm hẹn ở phòng riêng trên tầng ba Thu Ý. Bởi vì nơi đây là địa bàn của Ngôn Mặc Bạch, cho nên mấy cô muốn làm gì thì làm, các quy định nơi phòng ăn không sử dụng đối với các cô.

Lúc Thanh Thần đến, Sở Kỳ, Diêu Dao và Tư Mộ đã ở chỗ này chờ.

Hôm nay Tư Mộ để con ở nhà cho má Ngô và ông cụ trông, không có đưa đi ra ngoài.

Mấy người ngồi trong phòng bao, Thanh Thần đẩy cửa đi vào, ánh mắt ba người đồng thời nhìn về phía cô.

Thanh Thần sửng sốt một chút, nắm tay cầm cửa bất giác nắm chặt, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, an tĩnh giống như thường.

“Ơ, đều đến đủ rồi nha? Là mọi người đến sớm hay mình đến muộn vậy?” Thanh Thần cười một tiếng phá vỡ sự yên lặng trong phòng.

“Chúng tớ đến sớm, cậu đến đúng giờ!” Tư Mộ rót một ly trà hoa quả, nhấp một ngụm, trên mặt tràn đầy vui mừng, nói: “Trà này hương vị không tồi lắm, các loại trái cây được nấu cùng nhau. Thanh Thần, cậu mau đến đây nếm thử một chút….”

Tư Mộ cũng rót cho mỗi người một chén: “Hai cậu cũng nếm thử một chút đi, cái này là do tớ nghĩ ra đấy, trước đây khẳng định mọi người chưa được uống qua hương vị như thế này.”

Sở Kỳ dẩy ly trà của Tư Mộ đưa, chu môi ghét bỏ nói: “Tự mình nghĩ ra? Cậu dùng nhiều loại trái cây cùng nhau, cẩn thận ngộ độc. Không phải nói các loại thức ăn tương khắc ư, có thể các loại trái cây cũng như vậy? Cho nên tớ khuyên cậu không nên suy nghĩ đến cái loại đồ uống này, nói không chừng hôm nào đó không may mắn, uống phải độc, nặng thì đứt hết gân mạch, nhẹ thì mất trí nhớ, vậy coi như xong....”

Nghe Sở Kỳ nói như vậy, Diêu Dao vội vàng phun hết nước trà vừa uống ra ngoài, còn một nửa đã nuốt xuống, cô hoảng sợ nhìn Sở Kỳ, một lúc lại nhìn Tư Mộ, cuối cùng nhìn về phía người học y Thanh Thần hỏi: “Tớ vừa nuốt xuống một ít, đúng chỉ có một chút, không có gì đáng ngại chứ? Tớ có phải đi bệnh viện gây nôn hoặc rửa dạ dày không?

Tư Mộ cười lớn: “Nghe lời Sở Kỳ nói cũng vô ích, tớ vừa uống nhiều như vậy, sớm đã chết rồi.”

Diêu Dao nửa tin, nửa ngờ, nhìn Thanh Thần, dù sao cô ấy cũng học y, về phương diện này cô ấy nói Diêu Dao mới yên tâm.

Nhưng sắc mặt của Thanh Thần lúc này lại trắng bệch như tờ giấy.

“Thanh Thần, cậu không thoải mái sao? Sao sắc mặt kém như vậy? Mớ vừa rồi còn rất tốt….” Diêu Dao nhìn mặt Thanh Thần nhợt nhạt, lo lắng đưa tay sờ mặt của cô.

Tư Mộ cầm tay Thanh Thần, nhỏ giọng hô hét lên một tiếng: “Thanh Thần, tay của cậu cũng lạnh như băng nha! Sao lại thế này?”

Sở Kỳđưa ly nước nóng tới, nói: “Thanh Thần, cầm ly nước cho ấm tay….”

Cốc đựng đầy nước sôi, phía trên còn có khói bay lượn. Nếu thật cầm vào tay không bị phỏng mới là lạ.

Thanh Thần nhắm mắt lại, thân thể run rẩy, giống như con vật nhỏ bị một đàn mãnh thú bao vây, cơ thể mong manh, bất lực.

“Mọi người…. Đủ rồi!” Giọng nói của Thanh Thần run rẩy, kèm theo tiếng nức nở, cóý cầu xin.

Phòng bao đột nhiên im lặng trở lại.

Sau mấy phút im lặng, Thanh Thần cắn chặt môi, chậm rãi mở miệng nói: “Mọi người sao lại muốn ép tớ? Nếu còn coi tớ là chị em tốt, nếu tin tưởng tớ, cũng đừng ép tớ….”

Sau khi nghe Sở Kỳ nói, Thanh Thần cũng biết được mục đích của các cô.

Không phải cô không muốn nói, mà là không thể nói.

Tư Mộ nghiêng đầu lau đi nước mắt, làm sao cô lại muốn làm như vậy để ép cô ấy?

Không phải giữa chị em thì không nên có bí mật gì sao? Tại sao cô ấy phải giấu bọn họ?

Sở Kỳ nhìn chăm chú Thanh Thần, mặt nghiêm túc: “Chúng tớ không phải ép cậu, chỉ là muốn biết chân tướng sự tình. Cậu cũng bảo chúng ta là chị em tốt, vậy tại sao cậu lại giống chúng tớ? Nếu là chị em tốt thì nên cùng chung hoạn nạn, có chuyện gì thì mọi người cùng nhau gánh chịu. Cậu giấu mọi người là có ý gì?”
Bình Luận (0)
Comment