Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 18

Sau khi đến khách sạn Autumn, đăng ký ở quầy lễ tân xong nhân viên phuc vụ dẫn họ lên phòng.

Phòng Vưu Ưu đặt chính là phòng vip, rộng rãi thoải mái, hòa hoa xa xỉ.

Trên đường Tư Mộ nơm nớp lo sợ, cầm chặt hành lý Vưu Ưu đi phía sau cô.

Thang máy dừng lại ở tầng 18, sau đó nhân viên phục vụ dẫn họ đến phòng 1718, dùng thẻ từ mở cửa.

Phòng này cùng phòng mà tối qua cô thất thân chỉ cách nhau một bức tường.

Sắc mặt Tư Mộ trắng bệch rất dọa người, ký ức tối qua lại hiện lên, khiến cả người cô phát run, tâm cũng lạnh lẽo.

Cô sợ hãi nhìn chằm chằm cửa phòng bên cạnh, sợ người đàn ông giống như quỷ tối qua đột nhiên đi ra từ căn phòng kia.

Nhân viện phục vụ vừa mở cửa cô liền vọt vào.

Cô không dám ở ngời dù chỉ một giây!

Động tác của Tư Mộ khiến Vưu Ưu kinh ngạc há miệng thở dốc, sau đó ôm con gái đi vào phòng.

"Chúc quý khách vui vẻ, đây là phòng vip mà bà đã đặt trước. Nếu cần thêm gì, bà có thể liên hệ với quầy phục vụ bất cứ lúc nào, chũng tôi sẽ phục vụ ngài hết lòng." Nhân viên phục vụ hết sức lễ phép, hơn nữa còn đặc biệt nhiệt tình, nụ cười cũng rất thiân thiết.

"Hi vọng bà du lịch vui vẻ!" Thấy Vưu Ưu không dặn dò gì thêm, liền lễ phép ra ngoài.

Vưu Ưu thả Vưu Ngư xuống: "Vưu Ngư, con có mệt không? Lên giường ngủ một lúc đi được không? Chiều mẹ sẽ mang con đi chơi!"

Vưu Ngư nghe buổi chiều được đi chơi, cũng rất vui mừng, đá văng giày ra rồi bò lên giường.

Sau khi Tư Mộ vào phòng liền trực tiếp ngã ngửa ra giường, trừng mắt nhìn trần nhà.

Vưu Ngư lên giường, nhưng bây giờ bé còn chưa buồn ngủ, thấy Tư Mộ cũng nằm ở trên giường, liền nhích lại gần cô, cùng chơi với cô.

Lần đầu tiên Tư Mộ nhìn thấy Vưu Ngư, thì đã bị bé chinh phục. Hiện tại bé đến chơi với mình, cô cũng bỏ tất cả những phiền lòng và sợ hãi qua một bên, sau đó cô cùng Vưu Ngư, hai người ở trên giường đùa giỡn rất vui vẻ.

Trong lúc Tư Mộ ỷ lớn hiếp nhỏ, vài lần vươn tay về nách Vưu Ngư cù bé, nhưng bé lại không sợ nhột, ngược lại chính cô bị bé nắm được cái đuôi, phản công lại.

Từ nhỏ Tư Mộ đã rất sợ ngữa, tất cả mọi vị trí trên người đều cực kỳ mẫn cảm, còn chưa đụng đến, cô đã gào khóc, kêu to, cười to.

Trong lúc né tránh, Vưu Ngư kéo lấy cái khăn quàng cổ của cô, ý đồ của bé là dùng nó để trói cô lại, để cô khỏi cử động, ngoan ngoãn để mình cù nhột. Đúng là cái ý nghĩ kỳ lạ.

Cái khăn quảng cổ chỉ quàng hai vòng, hơi dùng sức là có thể kéo nó xuống.

Vưu Ngư còn nhỏ, dùng hết sức lực lôi kéo chiếc khăn quàng cổ, cho rằng nhe vậy sẽ có thể trói được Tư Mộ, ai biết dùng sức như vậy, cơ thể bé cũng theo đà đó ngã xuống, thân thể bé tròn tròn lại còn lăn hai vòng, Tư Mộ sợ tới mức lao nhanh đến đỡ bé.

Tiểu gia hỏa suýt nữa thì lăn xuống giường.

Mặc dù dưới giường có trải thảm, thế nhưng nếu té ngửa ra sau rớt xuống giường đứa bé không bị thương cũng bị dù họa.

Nhưng là Vưu Ngư không có bị hù. Ngay lúc Tư Mộ đỡ bé, ôm bé vào ngực, tiểu gia hỏa kia lại mở to mắt nhìn chỗ xương quai xanh của cô, giống như phát hiện được lục địa mới, la lên: "Dì, chỗ này của dì bị sao vậy?"

Tư Mộ hoảng sợ, vội vàng kéo vạt áo che dấu răng kia lại, trong lòng thầm mắng người đàn ông biến thái kia.

"Ách... không có gì, hôm qua dì có mua một con chó nhỏ, nó thật hư, cắn dì một cái." Tư Mộ ngượng ngùng trả lời.

Tin cậu mới là lạ!

Vưu Ưu từ trong toilet đi ra thì nghe được con gái hỏi câu đó. Thầm nghĩ, con gái à, quả nhiên là mẹ con tâm ý tương thông, mẹ còn đang tìm cơ hội để hỏi, tiểu gia hỏa này đã hỏi rồi,

Nhưng Tư Mộ trả lời làm cô không hài lòng.

Vưu Ưu thàn nhiên đi đến: "Để mình xem vết thương này, rốt cuộc là loại chó nào mà lại lợi hại như vậy, cắn được nơi đó của cậu." Sau đó lại cười hì hì nói, "Bị những con vật này làm bị thương, phải đi bệnh viện chích ngừa bệnh dại đó. Cậu đã đi chưa?"

Tư Mộ biến sắc.

Vưu Ưu nói là có đi bệnh viện chích ngừa chưa, nhưng cô biết Vưu Ưu không tin cái cớ cô bịa ra, cho nên câu nói của Vưu Ưu có hàm ý khác. Mà Tư Mộ cũng nghe ra được.

Tối hôm qua cô cùng người đàn ông kia xxoo, không biết người đàn ông kia có làm tốt biện pháp phòng ngừa không.

Tốt hôm qua cô làm chuyện đó trong lúc say như chết, coi như lúc ấy có một chút ý trí, nhưng vẫn không biết được anh có mang "áo" không?

Ngộ nhỡ trúng thưởng thì phải làm sao đây?

Đầu Tư Mộ trống rỗng giống như một nồi bột nhão.

Vưu Ưu vừa nhìn thấy phản ứng này của Tư Mộ, liền biết mình đoán đúng.

Vưu Ưu hỏi: "Người đàn ông kia là ai? Bạn trai cậu?"

Nếu như là bạn trai, thì tại sao nhìn Tư Mộ lại kinh hoảng và thống khổ như vậy? Vưu Ưu nghĩ không ra.

Tư Mộ hơi sững sờ một chút, rất lâu sau mới chậm rãi lắc đầu, khô khốc nói: "Mình không biết anh ta là ai. Chờ đến khi mình tỉnh táo lại, chuyện cũng đã kết thúc. Ngay cả mặt người kia mình cũng chưa thấy rõ..."

Nhất thời Vưu Ưu đề cao âm lượng: "Cái gì? Cậu không biết người kia là ai? Vậy là cậu... bị 'mê' 'gian'?"

Tư Mộ dừng lại một lúc, lộ ra vẻ mặt mất tự nhiên, ấp úng trả lời: "Lúc ấy mình uống say... sau đó chuyện lại xảy ra trong phòng tối, đèn cũng không bật, từ đầu đến cuối mình cũng không nhìn thấy mặt anh ta."

Vì nằm trên giường nhưng không ngủ được, liền cầm điện thoại của Tư Mộ lên để chơi trò chém trái cây, đột nhiên bạn nhỏ Vưu Ngư kinh ngạc kêu to: "Xấu hổ xấu hổ xấu hổ... tại sao dì lại té nhào vào trong ngực của chú này?"

Sau đó lại làm bộ đưa bàn tay nhỏ lên che mắt, vừa nhìn lén vừa gọi: "Mẹ mau nhìn, dì và chú này muốn làm chuyện xấu..."

Tư Mộ ngạc nhiên, chắc là tấm hình mà Vưu Ngư nhìn thấy là tấm hình cô cài làm màn hình bảo vệ, đó là tấm hình cô chủ động hôn Diệp Nham.

Vội vàng muốn qua đi lấy lại. Mặc dù nói Mặc dù nói tiểu gia hỏa này trưởng thành sớm, nhưng bây giờ mới bốn tuổi tiếp xúc với những thứ này, quả thật còn quá sớm.

Nhưng tốc độ của cô lại chậm hơn Vưu Ưu một bước. Vưu Ưu giành được điện thoại liền nhảy ra xa cả thước, để phòng ngừa Tư Mộ lấy lại điện thoại.

Vưu Ưu nhìn tấm hình trong di động, trước tiên là trợn mắt há hốc mồm, sau đó liền cười ha ha không ngừng, lại còn chậc chậc. Tự đáy lòng cảm thán: "Mộ Mộ, thật không ngờ vài năm không gặp, tác phong của cậu càng ngày càng lưu manh. Lại có thể bổ nhào vào trong ngực người ta, ôm người ta, có chết cũng không buông. Lúc học cấp ba nếu lá gan của cậu to bằng một nửa lúc này, chắc có lẽ cái anh chàng văn sĩ ở lớp bên cạnh đã quỳ gối trước quần lót của cậu..."

Tư Mộ sửng sốt, nghi hoặc nhìn Vưu Ưu: "Cái gì mà mình bổ nhào vào trong ngực anh ta, ôm anh ta, có chết cũng không buông? Mình chỉ hôn một cái có được hay không?"

"Hừ! Chẳng lẽ mới vừa rồi là mình tưởng tượng hả? Sau đó đưa điện thoại đến trước mặt Tư Mộ: "Tự cậu xem đi, có phải cậu ôm người ta không buông không? Chậc chậc chậc, lại còn giống như bạch tuộc bám trên thân người ta. Oa nha...tình cảm thật là mãnh liệt!"

Tư Mộ vừa thấy bức hình trong điện thoại, liền sợ ngây người.

Tại sao lại có bức hình này?

Cô nhớ rất rõ, cô không có chụp bức hình này.

Nhìn bối cảnh giống như trong thang máy, như vậy thì có thể chụp bức hình này, chỉ có thể camera của khách sạn.

Camera? Vậy thì toàn bộ nhân viên trong khách sạn đều nhìn thấy?

Trời ơi, quá mất mặt!

Bị Vưu Ưu ép đến đường cùng, cuối cùng Tư Mộ đành nói hết sự thật. Sau đó hỏi ý kiến của Vưu Ưu.

Ngay lúc hai người đang im lặng suy nghĩ mặt của người đàn ông trong hình, thì ở vách tường kế bên, có ba người đàn ông to khỏe mang theo một cái bao tải cùng cỡ vào phòng 1818.

Toàn thân Ngôn Mặc Bạch tỏa ra khí lạnh, ngồi trong phòng khách: "Ả đàn bà kia, cô có biết cô sống không được lâu nữa không?"
Bình Luận (0)
Comment