Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 44

Tư Mộ lảo đảo xuống xe, mới bước được hai bước, nghe thấy người phía sau đóng cửa xe phát ra tiếng động vang rung trời, trong lòng thầm cả kinh, nghĩ thầm chẳng lẽ người này muốn vào nhà cũng cô,

Ngàn vạn không được đâu!

Có phải tên khốn này biết bọn họ đã là vợ chồng hợp pháp rồi, cho nên con rể muốn đến thăm cha mẹ vợ?

Cô còn không biết nên nói với cha mẹ về chuyện kia như thế nào đó...

Nếu như anh ta lỗ mãng liều lĩnh đi vào, nói với cha mẹ cô, "Con gái hai người đã là người của con rồi." Chắc ba mẹ cô sẽ tức chết quá.

Nhưng mà đó cũng chỉ do Tư Mộ suy nghĩ nhiều quá.

Ngôn Mặc Bạch xuống xe, gọi người không để ý đến anh lại: "Này, chờ một chút!"

Tư Mộ thầm cả kinh, bước đi cũng nhanh hơn, nhưng chân của cô lại chẳng có chút sức lực nào, cả người giống như bị hủy đi rồi gây dựng lại, đứng cũng không vững.

Cô biết có chạy cũng không thoát, cho nên đành phải xoay người lại, rầu rĩ hỏi "Còn chuyện gì nữa?"

Ngôn Mặc Bạch ném chìa khóa về phía ngực cô, mặc dù Tư Mộ phản ứng nhanh, cô đưa tay lên đón lấy, nhưng đôi tay cô không còn sức lực, chỉ có thể ôm lấy nó để nó khỏi rớt. Vì thế vật đó đập mạnh vào ngực cô.

Có lẽ do xe của Ngôn Mặc Bạch bị dơ, nên anh đang tức giận Tư Mộ, vì thế không khống chế được lực, nén vật đó hơi mạnh.

Tư Mộ bị nện một cái liền rên lên.

Đây là cố ý! -- rõ ràng cố ý tập kích ngực của cô mà.

Dùng sức như vậy nén về phía ngực cô, hạ lưu như vậy thân thể của người bị tấn công làm sao chịu được. Nếu nén ra một cái lỗ thì làm sao đây? Không nói đến việc có để lại sẹo hay không, chỉ nói đến chuyện đi đến bệnh viện băng bó ngực, cũng rất mất thể diện rồi, đòi hỏi phải có y thuật cao siêu mới làm được đó!

Hiện tại Ngôn Mặc Bạch căn bản không biết mình đã tập kích vật anh sở hữu, là bảo bối sau này anh vẫn thích nâng trên tay, dịu dàng gặm cắn, cho nên khi anh nhìn Tư Mộ đau đến cau mày, thì không hề có bất kỳ cảm giác có tội nào. Nhưng mà không lâu sau anh phải trả giá cao cho việc làm ngày hôm nay của mình.

Hiện tại vẫn có thể vênh váo ra lệnh cho Tư Mộ: "Cầm chìa khóa. Xe của tôi giao cho cô. Chín giờ sáng mai đem đến khách sạn Autumn cho tôi."

Tư Mộ bị đụng đến nội thương, liền thuận theo gật gật đầu.

Ngôn Mặc Bạch nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, lúc này mới lẩm bẩm rồi xoay người rời đi.

Chỗ này không dễ gọi xe. Tư Mộ nghĩ nếu anh ta đã giao chiếc xe mắc như vậy cho cô, nếu vậy những chiếc xe trong nhà cô xứng cho anh ta mượn sao?

Lúc Tư Mộ mười tám tuổi Phó Minh Vũ có mua một chiếc xe Volvo màu hồng làm quà sinh nhật cho cô, nhìn tương đối nhỏ nhắn, rất thích hợp với nữ.

Tư Mộ rất ít lái xe, bình thường thì ở trường, nếu có đi ra ngoài cùng bạn bè đều có người chở.

Tư Mộ gọi anh lại, "Này, nơi này rất khó đón xe, bằng không tôi cho anh mượn xe của tôi. Sáng mai tôi lái xe của anh đến trả rồi lái xe của tôi về."

Anh dừng lại, hỏi: "Xe gì?"

"Volvo cx60, màu hồng."

Vẻ mặt Ngôn Mặc Bạch ghét bỏ liếc cô một cái, tiếp tục đi về phía trước.

Tư Mộ trợn mắt nhìn bóng lưng của anh, hừ, cái quái gì vậy? Có lòng tốt nhưng lại bị coi là lòng lang dạ thú! Không cần thì thôi đi, còn ghét bỏ.

Đón xe sao, chờ đến chết cũng không có một chiếc, cho đáng đời!

Dĩ nhiên Ngôn Mặc Bạch sẽ không ra ngoài đón xe, hoặc là có ngu mới đón xe, chỗ này là khu vực ngoại thành lại tập trung nhiều biệt thự, ra vào cũng toàn người có tiền, rất ít xe taxi vào đây.

Anh chỉ cần gọi điện thoại, người của anh sẽ lái xe đến trong vòng mười phút.

Tư Mộ nhìn Ngôn Mặc Bạch gọi điện thoại, nghĩ rằng anh đang gọi taxi, nên không thèm để ý đến anh ta nữa, xoay người đi về nhà.

Về phần cái xe kia, muốn cô rửa? Kẻ ngu mới để ý đến anh ta!

Tư Mộ không ngốc, cho nên về đến nhà liền tắm rửa sạch sẽ sau đó gọi điện thoại cho gara đến kéo xe đi rửa.

Khi Tư Mộ về đến nhà đã là năm giờ chiều. Dì giúp việc đang chuẩn bị cơm tối.

Nhìn thấy Tư Mộ về, bà ở trong bếp nói với cô: "Mộ Mộ, hôm nay dì có nấu món canh cá xắt lát con thích ăn nhất đó."

Chân Tư Mộ lảo đảo, thiếu chút nữa ngã nhào.

Canh cá xắt lát -- hiện tại có cho cô ăn thịt rồng, cô cũng không thấy đói.

Mới vừa hành hạ khiến bản thân có cảm giác đã chết một lần, bao giờ sao còn nuốt trôi được.

Chắc ba mẹ cô đang đi bộ, chưa về nhà.

Không khí ở đây rất tốt, dù ở ngoại thành nhưng gần đây cũng có một công viên, rất nhiều người thích đến đó đi bộ hoặc ngồi ở đó.

Bây giờ mỗi sáng và xế chiều Phó Minh Vũ đều cùng Tô San đi dạo một vòng, rèn luyện thân thể.

Tư Mộ trở về phòng tắm rửa sạch sẽ, sau đó nằm lên giường, do mệt mỏi nên rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Sau khi Tô San về mở cửa đánh thức cô, "Mộ Mộ, dậy ăn cơm tối thôi con."

"Ưm ~ mẹ, để con ngủ lát nữa đi!" Đang buồn ngủ, giọng mũi cũng nồng đậm làm nũng với mẹ cô.

"Con sâu lười nhỏ này, muốn ngủ thì ăn cơm xong lại ngủ tiếp, chứ không ăn cơm nửa đêm đói bụng ai nấu cơm cho con ăn? Mau dậy nào...."

Tô San làm sao có thể không đau lòng cho con gái? Mấy ngày nay vì chuyện của công ty mà con gái phải một mình bôn ba ở ngoài, chỉ trong thời gian ngắn mà đã gầy hẳn, bà càng đau lòng hơn.

Tư Mộ không chịu nổi công kích dịu dàng của mẹ, khó khăn chui từ trong chăn ra, thay quần áo, cùng bà xuống lầu.

Đi xuống lầu, ba Phó đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem báo, dì giúp việc đã dọn sẵn cơm ra bàn ăn, chỉ còn đợi cô xuống nữa thôi.

Tư Mộ nhìn tờ báo trong tay ba, đó là báo tài chính và kinh tế của hôm nay, cô lo lắng nhìn thoáng qua ba mình.

Hiện trạng hiện nay của "Lăng Vũ" là tiêu điểm của truyền thông thành phố A, báo tài chính và kinh tế của thành phố A cũng viết một bài không ngắn về tình trạng hiện giờ của "Lăng Vũ". Bây giờ thân thể ba vẫn chưa khỏe, nếu đọc được tin tức không tốt, cô lo rằng cơ thể ba chịu không nổi.

"Ba, ăn cơm thôi. Cơm nước xong, con có một tin tốt muốn nói cho ba nghe! Tư Mộ đi đến lấy tờ báo trong tay ông ra, sau đó làm nũng ôm cánh tay ông, kéo về phía phòng ăn.

Phó Minh Vũ chỉ có một người con gái, bình thường rất cưng chiều cô, hưởng thụ con gái làm nũng với ông. Lúc này rất vui vẻ cười to, trêu đùa nói: "Gì? Tin tốt? Tin gì tốt? Để ba đoán xem... Chẳng lẽ con gái bảo bối muốn dắt bạn trai về nhà gặp ba mẹ sao?"

Tư Mộ đỏ mặt, mắt cũng đỏ theo.

Bạn trai? Vốn có thể dẫn Diệp Nham về gặp ba mẹ cô. Bây giờ thì không được rồi, trực tiếp dẫn chồng về có được không?

"Ba đừng vội, tối nay ba ăn nhiều hơn bình thường một chén cơm con sẽ nói cho ba nghe hai tin tốt!" Tư Mộ nhìn ba, nở nụ cười nghịch ngợm.

Vui mừng vui mừng, vừa kinh vừa vui*, cũng không biết ba mẹ có chịu đựng được không nữa.

(* vừa kinh vừa vui: vừa kinh ngạc, vừa vui mừng)
Bình Luận (0)
Comment