Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 52

Ngôn Mặc Bạch và Tư Mộ ở trong xe nói chuyện với nhau gần một tiếng, thật ra thì không tính là nói chuyện với nhau, tất cả đều là Ngôn Mặc Bạch nói..., còn Tư Mộ chỉ nghe. Giống như cha của anh đang phát hiệu lệnh.

Cuối cùng anh tổng kết hỏi một câu: “Căn bản chỉ có những điều này, em cảm thấy còn cần bổ sung điều gì nữa không?”.

Tư Mộ thật muốn lôi anh ra đánh cho một trận.

Đây là cái điều khoản rách nát gì vậy?

Mỗi một điều đều là gò bó cô!

Trong nhà mọi chuyện đều muốn cô tự làm, không thể thuê người giúp việc, chỉ vì người chủ nhà này nói anh không có thói quen có người xa lạ xuất hiện trong nhà của anh.

Tư Mộ nghĩ thầm chẳng lẽ tôi không phải người xa lạ sao? Tôi và anh bộ quen thân đến nổi phải chăm sóc việc ăn uống cuộc sống thường ngày anh sao?

Quá ngược đãi người mà!

Nhưng cô cũng chỉ khẽ cắn răng, cái này có thể chấp nhận. Dù sao cô cũng không phải người không động đến ngón tay, lúc ở nhà mặc dù có người giúp việc, không cần cô động tay. Nhưng những chuyện nấu cơm mẹ có dạy cô, cô cũng học được bảy tám phần từ tài nấu nướng của mẹ cô. Khi đó là muốn sau này sống chung với Diệp Nham, muốn tự tay nấu thức ăn ngon cho anh ta ăn. Cho nên học rất chăm chỉ. Nhưng bây giờ vừa đúng dùng tới, bất quá đối tượng là người khác.

Lúc học đại học chủ yếu là trọ ở trường, cũng coi như cô sống tự lập, giặt quần áo, cô cũng có thể tự tay giặt một cách thuận lợi, không làm khó được cô.

Nhưng nói đến chuyện ban ngày Tư Mộ muốn đến trường học đi học, Ngôn Mặc Bạch nhíu mày một cái, như đang trầm tư suy nghĩ cái gì, liền cắt đứt lời cô nói: “Ngày mai đến trường học nói với hiệu trưởng một tiếng, sau này em không cần đến trường học học nữa, nếu thật sự muốn học, thì ở nhà tự học!”.

Tư Mộ nắm thật chặt quả đấm. Im lặng hỏi ông trời, tại sao có thể ngược đãi cô như vậy?

Trường học là nơi mà cô muốn học là học muốn không học là không học sao? Hiệu trưởng cũng không phải là ba cô!

Việc học muốn tự học là có thể tự học sao? Cô cũng đâu phải là thiên tài!

“Sợ rằng •••••• không được!” Tư Mộ cắn răng, cố gắng hết sức để cho mình nói chuyện đừng có kích động, dù sao anh cũng là đại gia, nắm trong tay tương lai của cô và dòng họ của cô.

“Ừ, chổ nào không được, em nói nghe một chút!” Ngôn Mặc Bạch nghiêm túc nhìn Tư Mộ, hỏi.

Tư Mộ bị anh nhìn chăm chú, vốn là trong đầu có một đống lý do, thế nhưng lúc này tất cả đều thành một đống keo dính, gỡ cũng gỡ không được. Cho nên cô lắp ba lắp bắp nói: “Ách, cái kia •••••• trường học bên kia, nếu tôi không đi học mà nói •••••• sợ rằng không được. Hơn nữa ở nhà tự học, tôi, không có cái khả năng trời cho đó.”

Ngôn Mặc Bạch nhướng mày, hơi buông lỏng nói: “Về phía trường học em không cần phải lo lắng, kêu ông cụ gọi điện thoại nói với hiệu trưởng một tiếng là được. Hiệu trưởng trường của em là bạn thâm giao của ông cụ. Về phần em nói không có khả năng tự học, chuyện này —— nếu không khả năng trời cho, vậy thì đừng học, không ai ép em!”

Tư Mộ buồn bực muốn đập đầu vào tường.

Chẳng lẽ một người đang tuổi tràn đầy sức sống như cô đây, phải ở nhà giặt quần áo nấu cơm quét dọn vệ sinh cho anh? Vậy so với một người giúp việc thì khác nhau ở chỗ nào?

Mặc dù Tư Mộ không có đều bất mãn về điều khoản trong giao kèo, nhưng cô cũng không dám tức giận.

Cuối cùng, cô nghĩ đến tối hôm qua đồng ý chuyện của cha mẹ, nói muốn dẫn anh về cho họ gặp một chút. Vì vậy mở miệng nói thẳng với Ngôn Mặc Bạch: “Cuối tuần này, anh có thể giành chút thời gian, cùng tôi về nhà gặp ba mẹ tôi một chút không? Ba mẹ tôi muốn gặp anh một lần.”

Ngôn Mặc Bạch trầm tư một chút, nói: “Không có thời gian!”

Tư Mộ nhất thời nôn nóng, không nghĩ ngợi được nhiều, đưa tay lôi kéo tay của anh, khuôn mặt cầu xin: “Cầu xin anh! Nếu như anh thực sự không đi gặp họ, tôi không biết mở miệng nói thế nào với họ về chuyện chuyện kết hôn của tôi và anh. Ngày hôm qua khi tôi nói tới chuyện này, yêu cầu duy nhất của họ chính là muốn gặp anh. Họ đều rất tốt, sẽ không làm khó anh đâu.”

Ngôn Mặc Bạch nghĩ, ai có thể khó được anh đây?

Hiếm khi anh nhỏ giọng cười cười, nói: “Chủ nhật tất cả mọi người đều bận rộn. Nhưng sẽ gặp mặt.”

Tư Mộ không hiểu, không biết câu trả lời này của anh là đồng ý đi gặp mặt hay không đồng ý.

Lúc này điện thoại trong túi xách của Tư Mộ lại vang lên.

Trong không gian nhỏ hẹp tiếng chuông dễ nghe một lần nữa được lập lại, càng làm cho bất ngờ.

Tư Mộ vội vàng buông tay anh ra, lấy điện thoại di động ra vừa nhìn, là điện thoại nhà gọi tới.

Tư Mộ nhìn Ngôn Mặc Bạch một cái, nghe điện thoại.

“Mộ Mộ, con bây giờ đang ở đâu? Lập tức trở về.” Giọng Tô San đầu bên kia điện thoại có chút u ám, không ngờ nhà họ Ngôn nhanh như vậy đã tới cầu hôn rồi, thậm chí còn vội vã chuẩn bị hôn lễ như thế.

“Mẹ, sao vậy?” Tư Mộ nghe được giọng mẹ có chút khác thường, nhất thời cô thấp thỏm lo âu, trong lòng lo lắng có phải ba không tốt. “Có phải ba xảy ra chuyện gì không?”.

“Không có, ba con rất tốt.” Tô San nắm chặt điện thoại, đầu ngón tay lạnh cả người, “Bây giờ con trở về, nhà họ Ngôn vừa mới tới cầu hôn. Hơn nữa nói muốn chủ nhật tuần này cử hành hôn lễ, ba con đã đồng ý.”

Cái gì?

Lời này khiến Tư Mộ kinh ngạc thiếu chút nữa hô to ra tiếng.

Thần tốc như vậy?

Khiếp sợ, khổ sở, đồng thời lại thở phào nhẹ nhõm.

Nếu ba đồng ý, chuyện kia dễ rồi.

Nhưng trong lòng cảm giác tội lỗi lại tăng thêm một chút.

Mình ngay cả đại học cũng chưa tốt nghiệp, đã lập gia đình, chứ đừng nói đến việc báo hiếu.

“Được, con lập tức trở về.” Tư Mộ cúp điện thoại, thở dài.

Ngôn Mặc Bạch nói không sai, quả thật cô không cần phải lo lắng, Ngôn Diệu Thiên đã thay cô chuẩn bị tốt mọi chuyện, hơn nữa hiệu suất làm việc còn nhanh như vậy.

“Nếu như không có chuyện gì để nói nữa, vậy tôi đi trước, mẹ gọi tôi trở về.”

Khi đầu bên kia điện thoại nói chuyện, Ngôn Mặc Bạch đã đoán được tám chín phần rồi. Như anh suy đoán, ông cụ của anh trước giờ vẫn mạnh mẽ vang dội!

“Ừ.” Anh gật đầu một cái, sau đó bước đến xe, lấy chìa khóa vứt cho Tư Mộ, sau đó nói với cô: “Xe cho em lái đó, tôi không cần nữa, thối chết.”

Nói xong cũng không thèm nhìn tới vẻ sững sờ của Tư Mộ, xoay người đi trở về quán rượu.

Tư Mộ nhìn bóng lưng cao lớn của anh, mắng một câu tên phá của, mới leo lên ghế lái, không chút khách khí lái xe đi về nhà.
Bình Luận (0)
Comment