Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 70

Tư Mộ nhìn chằm chằm vào biểu tình của Ngôn Mặc Bạch, rét lạnh đến thấu xương, khí lạnh bức người. Khí lạnh dày đặt này khiến cho hô hấp của cô bắt đầu không thuận lợi, tâm cùng gan đều run rẩy một phen.

Đây là anh tức giận sao?

Ngôn Mặc Bạch nghiêm mặt từ trên giường xoay người xuống, Tư Mộ không tự giác có chút sợ hãi lùi lại một bước.

Biểu tình Ngôn Mặc Bạch lạnh dọa người như vậy, ai biết anh ta có hay không không cẩn thận qua đem bóp cổ cô hay không?

Nhưng mà uổng công Ngộn Mặc Bạch đến bên người cô, liền lườm một cái, trực tiếp vượt qua cô, đi đến gian phòng khách bên ngoài, mở tủ lạnh tìm thức ăn.

Tư Mộ đoán là anh đói bụng, vì thế trong lòng sinh ra vài phần áy náy.

Cô cùng đi phía sau, giải thích: "Cái xe đó, em thực sự không cố ý. Lúc ấy bên trái leo lên một cái xe, hắn chạy không đúng luật, em tránh hắn nên mới lao lên lan can. Cái xe của anh, sữa chữa bao nhiều tiền? em sẽ đền..."

Lúc nói ra những lời này, Tư Mộ nói xong hợp tình hợp lý, nhưng mà một câu sau, giọng nói liên bé đi không thể nghe, khí thế rõ ràng đã thấp xuống.

Phí sửa chửa.... Ngẩm lại chiếc xe số lượng bản có hạn kia, cô đã chỉ đến chết tâm rồi.

Cái đó cực kỳ đắt tiền, đoán chừng vượt qua khả năng trả tiền của cô rồi.

Nhưng mà đem xe vỡ thành như vậy, là sai lầm của cô, cô bồi thường cũng là theo lý thường phải làm.

Vì thế Tư Mộ khẽ cắn môi, bất cứ giá nào cũng nói muốn bồi thường.

Người nghèo chí bất tận!

Nên bồi thường tuyệt đối không nên trốn tránh trách nhiệm.

Ngôn Mặc Bạch tìm khách khắp tủ lạnh, tìm không thấy cái gì ăn được, anh xoay người lại, nắm mặt Tư Mộ, khuôn mặt tuấn lãng khiêu khích, bên miệng gợi lên nụ cười tà ý. "Đền bù? Tiền của cái đền xe đó chính là lợi nhuận cao nhất một năm của 'Lăng Vũ'. Hiện tại tình hình của 'Lăng Vũ' như thế nào em biết hơn anh, em nói em lấy cái gì bồi thường chứ?"

Tư Mộ không phục trừng mắt, "Lúc em gả qua, cha anh nói sẽ để cho 'LĂng Vũ' phát triển lên, dù sao ông ta đã nói sẽ giữ lời chứ? Phí sửa chửa liền dùng một năm lợi nhuận của 'Lăng Vũ' là được!"

Cô bị Ngôn Mặt BẠch nắm chặt má, hai má vốn có chút biến dạng, hiện tại hai mắt mở to trừng mắt nhìn anh ta, cả khuôn mặt liền có vẽ đặc biệt hung dữ.

Ngôn Mặc Bạch nhìn bộ dạng vô ích của cô, có chút buồn cười, cảm thấy cô nương này thật sự khờ dại nhưng mà đáng yêu! Tiền bạc tôi còn nhiều mà, tôi muốn một năm lợi nhuận của em để làm chi?

Vì thế bàn tay to lớn của Ngôn Mặc Bạch nâng cầm lên, đôi má ôn nhu của cô dán sát trong lòng bàn tay của anh, độ cong hoàn mỹ và mềm mại, anh yêu thích không nỡ buông tay.

Ngón tay cái kìm tại đôi môi ướt át của cô, miệng thổi hơi cạnh tai cô: "Anh không ngại em dùng phương pháp nào để hoàn lại. Hiện tại anh đói bụng!"

Trong lời nói của anh đương nhiên Tư Mộ hiểu ý. Ý tứ kia chính là không có tiền thì dùng thịt bồi thường!

Hạnh phúc của mình đều đã bồi đáp.

Vốn cuộc hôn nhân này của cô liền coi mình như tác phẩm định giá bán cho anh ta, hiện tại đã là vợ chồng hợp pháp, bồi thường thịt cái gì đó cũng không tồn tại rồi, Mặc dù cô có một trăm lần không muốn, anh ta chỉ cần nói một câu muốn, cô không dám nói một chữ không.

Mà hiện tại anh ta nói như vậy là có ý gì?

Hy vọng cô một chút, chủ động một chút sao?

"Anh muốn, muốn em như thế nào?" Tư Mộ bị anh ta thở ra khí nóng bên tai đều đã hồng lại, thậm chí còn ảnh hưởng đầu óc, ngay cả nói chuyện cũng có chút ấp úng rồi.

Tuy đã đoán ra bảy phần,nhưng mà vẫn không dám xác định, dù sao người nọ cũng là gay, anh làm sao có thể dể dàng nói chuyện dùng thịt bồi thường với cô chứ?

"Anh ám chỉ chưa đủ rõ ràng sao?" Tay dài của Ngôn Mặc Bạch chụp tới, đem cả người cô chạm mạnh vào trong lòng anh, tay vẫn tà ác nhéo mông cô một cái, bày tỏ trừng phạt.

Tư Mộ bị đau la một tiếng, âm thanh còn lại bị anh nuốt hết.

Anh hôn môi cô, một khinh một trọng, dần dần tiến vào, đem Tư Mộ hôn đến thần hồn điên đảo không rõ thời gian, Ngôn Mặc Bạch mới buông ra, con mắt đen tuyền dẫn ý cười tà nịnh, liếc Tư Mộ đang mê muội, cười giống như sói xám vừa uống được nước canh dê.

Đột nhiên anh lui lại phía sau, khóe môi Tư Mộ còn liếm liếm, mà đại não vẫn còn ở trạng thái chết, nhất thời phản ứng không kịp.

Ngôn Mặc Bạch vỗ mặt Tư Mộ, "Thấy biểu hiện em rồi!"

Thái độ của anh ta như cấp trên ban thưởng cho cấp dưới, muốn ủy thác một trọng trách, trịnh trọng, nghiêm trang.

Ngôn Mặc Bạch buông cô ra, xoay người đi vào trong phòng, "Anh thật sự đói bụng. Em cái người bảo mẫu này công việc cũng không làm được, để chủ ở lại nhà, tự sinh tự diệt. Phạt em lập tức đi làm thức ăn cho anh ngay lập tức."

Trong nhà đều không có thức ăn đông lạnh, đều là đồ ăn cùng thịt có chút tươi ngon, Ngôn Mặc Bạch không thích nấu cơm, vì thế đem đồ ăn đều lật tới lật lui, mới thúc giục Tư Mộ nhanh chóng trở về.

Vốn Tư Mộ đối với chuyện này có chút áy náy, hiện tại nghe từ miệng anh nói ra, lại càng cảm thấy bản thân mình không phải người, công việc bảo mẫu không làm tròn bổn phận, quả thực là ngược đãi ông chủ mà!

Vì thế Tư Mộ bày đồ trong tủ lạnh ra, chuẩn bị nấu canh cho anh. Ngôn Mặc Bạch tuy đã xuất viện, nhưng về thức ăn cũng cần phải thật cẩn thận, thực vật có chút bất lợi với việc miệng vết thương lành lại, phải cực kỳ chú ý, không cần ăn cũng không biết.

Dù sao nấu canh cũng lâu, lo lắng anh có thể đói đến choáng quáng hay không, Tư Mộ muốn ra ngoài mua mì vằn thắn, cùng một miếng thịt tươi, chuẩn bị nấu cho anh một bát mì vằn thắn ăn trước.

"Uy, hiện tại anh có đói bụng không? Nấu canh cần thời gian hơi lâu, em đi mua cho anh mì vằn thắn trước! ANh muốn ăn nhân gì?" Tư Mộ gương giọng hỏi.

Ngôn Mặc Bạch thật có tính không kiêng ăn. Cho nên liền nói câu tùy ý!

Vì vậy Tư Mộ về liền đem thịt chặt, nấu một chén mì vằn thắn.

Ngôn Mặc Bạch ăn no bụng, Tư Mộ vẫn còn ở trong phòng bếp xoay vòng vòng.

Hiện tại đã hơn mười giờ tối, cô cũng cực kỳ khổ, muốn đi ngủ sớm một chút, nhưng mà nghĩ đến câu nói của Ngôn Mặc Bạch "Đêm nay xem biều hiện của em!" Trong lòng Tư Mộ cũng cảm thấy khiếp đảm rồi.

Ngôn Mặc Bạch nằm trên giường tự xoa bóp bản thân mình, hồi lâu không thấy Tư Mộ đi vào, vì thế anh cầm điện thoại kiểm tra video clip.

Nhất thời điện thoại giống như một cái điều khiển, một chút liền hiện ở khu vực của Tư Mộ.

Ngôn Mặc Bạch nhìn cô gái đang xoay vòng vòng trong bếp, anh nhếch môi cười.

Về sau, có thể là sợ Ngôn Mặc Bạch lại tức giận, cô mới đi ra từ phòng bếp.

Lúc Tư Mộ tắm rửa, phát hiện trên tay bị thương một chút, có thể do tai nạn buổi chiều đụng vào.

Tư Mộ tắm rửa tránh miệng vết thương, từ từ, nhớ lại sáng mai còn phải đi đến bệnh viện!

Cô ở trong phòng tắm kéo dài hồi lâu, nhưng mà vẫn không chạy khỏi, vì thế lúc toàn thân cô mát mẽ bước ra, thậm chí còn chuẩn bị tốt chịu chết.

Tư Mộ nhìn thấy người nằm trên giường, nhất thời nghĩ đến đêm tân hôn.

Khi đó cô mặc nội y sexy kia, quyến rũ nhìn như mới tắm ra nhìn Ngôn Mặc Bạch, cực kỳ liều lĩnh phóng điện với anh ta.

Nhưng mà hiện tại điều đảo lộn, đổi thành Ngôn Mặc Bạch nằm trên giường chờ cô. Tư Mộ thẹn thùng một lúc, vừa mới tắm rửa xong, trên lưng lại bắt đầu thấm mồ hôi rồi.

Nếu Ngôn Mặc Bạch đã nói trước, nói muốn xem biểu hiện của cô, như thế Tư Mộ liền không cần làm kiêu.

Lắc lắc thân đi qua, dáng người lay động, chân thành đi đến, tuy áo ngủ vẫn giữ cái loại này, nhưng mà Tư Mộ bất đồng, cô là Đại Minh Tinh, hình tượng của cô thanh xuân mỹ lệ đều đã ở đây, một bộ quần áo, mặc trên người cô, loại khí chất cùng sức quyến rũ kia hoàn toàn hiện ra rồi.

Mặt Ngôn Mặc Bạch không chút thay đổi chờ Tư Mộ bắtđầu động tắc, bị cô vùng về bắt đầu mò mẫn, Mặt lạnh lùng của Ngôn Mặc Bạch đã bắt đầu xuất hiện khe hở, càng về sau, Tư Mộ ngồi ở trên người anh nhìn xuống, toàn bộ biểu tình của anh, đều bị Tư Mộ nhìn thấy.

"Uhm...a.... ...... ......" Tư Mộ không nghĩ lần thứ hai vẫn lại ra sức đến thế.

Ngoon Mặc Bạch cũng đã đầy mồ hôi, thân người ở trên kẹp đến thật chặt, cái loại cảm giác nhẫn nhụi trơn mềm làm cho anh thiếu chút nữa chết đói.

Tay vịn eo Tư Mộ, giúp cô tìm tư thế thích hợp nhất.

Kỳ thật loại chuyện này, cũng là coi trọng hai người lẫn nhau, muốn hai người đều động tình, mới có thể có cảm giác mơ màng khuya khỏa. Chính là đang gọi cái gì tốt đẹp, tôi tốt, mọi người tốt! Một khắc đó hai người nghĩ thông suốt, lẫn nhau, ôm nhau, thậm chí muốn cắn nuốt, nghĩ muốn hòa hợp.

Đỡ Tư Mộ chậm rãi vận động, giờ phút này ánh mắt Ngôn Mặc Bạch đều đã đỏ lên, như động vật khốn khổ trốn tránh nhà giam. Sau cùng biến Tư Mộ đều thành vô lực, yếu đuối như nước, chỉ có thể theo sự khống chế lực đạo của anh.

Hung hăng làm mấy chục cái, Tư Mộ ra sức chống đẩy, khóc cầu anh nhẹ một chút.

Ngôn Mặc Bạch không kiên nhẫn vì tiếng khóc của con gái, vì thế trên bờ mông bóng loáng của Tư Mộ bị anh vỗ mạnh một cái. Kêu cô đừng khóc. Nhưng mà anh không chụp không tồi, một cái vỗ mạnh xuống, bắp thịt Tư Mộ buột chặt, bị cái vỗ này vỗ xuống, cô liền theo sát, quả thật làm Ngôn Mặc Bạch hít vào khí lạnh.

Sau cùng toàn bộ bình tĩnh lại, đầu Tư Mộ để trên ngực Ngôn Mặc Bạch, giọng nói có chút khàn, cô nói: "Em, không phải xử nữ, anh không để ý sao?"

Ngôn Mặc Bạch bị cô hỏi như vậy nhất thời chết đứng. Tư Mộ nhìn Ngôn Mặc Bạch không nói gì, liền tự nhiên nói: "Thôi, em vừa rồi là cùng anh nói đùa..."

Tư Mộ có chút đau thương, tuy nhiên không phải vì mất đi lần đầu tiên, mà là lần thứ hai, nhưng vì sao người đàn ông này đúng lúc cô hỏi, lại im lặng, cái đó không nói gì là thương tổn rồi.

Kỳ thật người đàn ông kia không ngại vợ mình là xử nữ sao? Đàn ông đều ích kỷ, một mặt muốn yêu sớm, thỏa mản sự kích thích nhiệt huyết thanh xuân, một mặt lại hy vọng vợ mình ngây thơ không tỳ vết đợi mình đến.

Đâu có nhiều cô gái như vậy cùng bọn họ chơi đùa mà còn tươi mới chứ?

Thế giới chính là những người như thế này, bỏ sinh lão bệnh tử, ai được niềm vui mới không phải là người cũ của người khác chứ.

Ngôn Mặt BẠch đem sự mất mát cùng đau khổ của Tư Mộ đặt vào trong mắt, biết cô lại bắt đầu suy nghĩ loạn lên, anh qua yêu thương vuốt đầu cô, "Đứa ngốc! Có phải em lại suy nghĩ bậy rồi không? Anh nói cuối cùng đầu em cấu tạo là gì vậy, một ngày suy nghĩ cái gì?"

"Đương nhiên là muốn anh nên nghĩ muốn gì đó!" Tư Mộ nâng đầu lên có chút ủy khuất.

"Vậy tại sao lại mất hứng cái gì? Ngôn Mặc Bạch hỏi.

"Không có mất hứng, em vui vẽ tại ..." Tư Mộ có chút tự giễu cười cười.

CÔ đâu biết rằng người đàn ông trước mắt này đang mừng thầm. Cô từ đầu đến cuối đều chỉ là người của một mình anh mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment