Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 76

Một lúc lâu, Ngôn Mặc Bạch mới từ từ nhấn nút thang máy, sau đó đi lên.

Tư Mộ thấy Ngôn Mặc Bạch từ thang máy đi ra, mặt cũng đã đen lại.

Tên khốn này, không phải nói anh ta đi nhanh một chút sao? Cùng lắm cũng chỉ mất hơn mười phút. Nhất định là do anh ta cố ý!

Cảm thấy quần cũng đã ướt hết, cô vừa giận vừa cuống.

“Sao bây giờ anh mới lên tới?” Nhịn một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, Tư Mộ trầm mặt nhìn anh hỏi.

“Ừ, thang máy hư, dừng ở lầu một, vừa mới sửa xong.” Mặt Ngôn Mặc Bạch ung dung bình tĩnh trợn mắt nói dối. Lướt qua Tư Mộ đi tới trước cửa, anh ung dung đưa vân tay vào, cửa kêu răng rắc một tiếng rồi mở ra.

Tư Mộ trợn tròn hai mắt tỏ vẻ không tin được: “A? Vậy tại sao lúc nãy em đưa tay vào, nó hiển thị là vui lòng thử lại?”

Tư Mộ quay mặt sang nhìn anh, hoài nghi có phải là do anh đã sửa đổi hay không. Nếu không tại sao anh ta mở được, còn mình thì lại mở không ra.

“Đừng có dùng ánh mắt này nhìn anh, anh không có sửa.” Ngôn Mặc Bạch liếc xéo nhìn cô, giống như có thể nhìn thấu tâm tư cô vậy, nhàn nhạt nói: “Bây giờ em tới đây thử lại xem.”

Nói xong anh đóng cửa lại, sau đó nghiêng người qua để cho Tư Mộ đi tới thử.

Tư Mộ không do dự, lúc nãy mình thử nhiều lần như vậy, đều là vui lòng thử lại, cô không tin anh ta mở được thì cô cũng có thể mở ra được.

Cô đưa ngón tay vào màn hình, lập tức nghe răng rắc một tiếng, cửa liền mở ra.

“A! Tại sao có thể như vậy?” Đột nhiên Tư Mộ cảm thấy rất kì lạ. Rõ ràng lúc nãy mình cũng làm y như vậy, tại sao cô thử mấy lần cũng không thể mở ra, mà khi có mặt anh ta thì lại mở ra được?

“Ừm, vậy là do em quá ngốc, mở cái cửa cũng không xong.” Ngôn Mặc Bạch cười khẽ, đưa tay xoa đầu cô, động tác có chút thô lỗ, cũng mang theo chút cưng chìu làm cho Tư Mộ cảm thấy không được tự nhiên.

“Rõ ràng lúc nãy em cũng mở giống như vậy mà?” Chắc chắn không phải là do cách cô mở cửa có vần đề.

“Xem ra anh cũng nên đem cửa đi đổi, cũng phải đổi khóa cho đơn giản hơn.” Ngôn Mặc Bạch làm vẻ mặt buồn rầu nhìn Tư Mộ: “Nếu không ngày nào đó em đi ra ngoài, cả cổng của khu chung cư cũng không vào được!”

Tư Mộ tức giận trừng mắt nhìn anh. Ngôn Mặc Bạch lại làm như không thấy, đẩy cửa đi vào, trên mặt mang theo nét cười, giống như một đứa trẻ.

Tư Mộ nắm chặt tay, thật muốn đánh anh ta một trận. Luôn cười nhạo cô như vậy!

Một giây sau, Tư Mộ cũng nhanh chóng đi vào, vọt thẳng lên trên lầu, động tác mau lẹ, bước chân vội vã.

Ngôn Mặc Bạch không hiểu rõ sao cô lại chạy vội vã như vậy, ở phía sau cất giọng hỏi: “Em chạy nhanh như vậy làm gì?” Vừa dứt lời, đưa mắt nhìn tới hình hoa mai nở rộ trên quần cô, nhất thời nghẹn lại, khuôn mặt hơi méo mó mất tự nhiên, lời muốn nói ra cũng đọng lại trong cổ họng, cực kì khó chịu.

Tư Mộ xông thẳng lên lầu, tìm quần áo xong lập tức chạy ngay vào phòng tắm.

Tốn gần nửa tiếng đồng hồ tắm rửa sạch sẽ, sau đó cả người khô ráo đi ra.

Ngôn Mặc Bạch ở phòng khách dưới lầu đọc sách, Tư Mộ đi xuống lầu. Lúc này đối mặt với anh, Tư Mộ vẫn còn chút không được tự nhiên. Nhưng cơm tối vẫn phải ăn, hơn nữa còn phải là tự tay cô làm, cô có muốn tránh cũng không tránh được.

Dù sao thì việc kia cùng lắm chỉ bị mất mặt thôi, cũng sẽ không gây chết người.

“Cơm tối anh muốn ăn cái gì?” Tư Mộ đi vào hỏi, cố gắng đè thấp âm thanh, sợ quấy rầy đến anh.

Nhìn nghiêng Ngôn Mặc Bạch rất đẹp, giống như yêu nghiệt vậy, ánh mắt lóe sáng kiêu ngạo, chỗ cằm góc cạnh cương nghị đường nét rõ ràng, nổi bật cả mười phần.

Nhìn bộ dạng anh đọc sách, hết sức chăm chú. Đang cầm sách ngồi rất yên lặng, cởi ra vẻ nóng giận thường ngày, cả người ôn hòa như ngọc, ấm áp như ánh mặt trời mùa đông.

Bộ dạng này của anh ta, cũng không phải là mê người bình thường.

“Gì cũng được.”

Buổi trưa hôm nay đã nói là không có thức ăn gì phải đi mua, nhưng mới vừa dạo một vòng thành phố, cũng không thấy có gì để mua liền trực tiếp về nhà. Tính ra siêu thị cách nhà cũng gần, từ cửa chung cư, đi năm phút đồng hồ là có thể tới nơi rồi, rất dễ dàng.

Tư Mộ suy nghĩ xem câu gì cũng được của Ngôn Mặc Bạch là có ý gì, cô thật sự không đoán ra anh ta thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì.

“Ừm, vậy anh có không thích ăn cái gì?” Mới sống cùng anh vài ngày nên cô cũng chưa biết rõ thói quen ăn uống của anh, tính khí người này nóng nảy dễ giận, làm món ăn không hợp khẩu vị, không chừng anh ta sẽ muốn lật tung bàn luôn. Cho nên vẫn là hỏi rõ ràng trước thì tốt hơn.

Ngôn Mặc Bạch nghiêng đầu suy nghĩ một chút, tìm kiếm trong đầu xem mình không thích ăn thứ gì. Nhưng hình như anh thật không biết có món gì mà mình đặc biệt ghét, cũng giống như không có món gì đặc biệt thích ăn.

Về phương diện ăn uống, anh chưa bao giờ bạc đãi chính mình, từ nhỏ hay khi lớn lên, đồ ăn đưa vào đều là từ những đầu bếp nổi tiếng, hình như cũng không có gì khác nhau lắm.

Sau này được ăn canh do Tư Mộ nấu, anh lại cảm thấy mùi vị của nó không giống những món anh đã ăn, có thể đó là do cô nấu. Là cô tự tay vì anh nấu canh, vì vậy canh liền trở thành mĩ vị.

Nếu như vậy, cô nấu món gì, Ngôn Mặc Bạch đều cảm thấy đó là mĩ vị!

“Anh đi mua thức ăn cùng em.” Ngôn Mặc Bạch thấy Tư Mộ đi ra cửa, lập tức đứng dậy đi theo.

Tư Mộ không tin nhìn người đứng bên cạnh mình đang đổi giày ngoài cửa, Ngôn đại thiếu gia lại muốn cùng cô đi mua thức ăn?

Tư Mộ vừa đổi giày vừa thắc mắc.

Ngôn Mặc Bạch, anh là người như thế nào?

Ngôn Mặc Bạch chưa từng đi mua thức ăn. Tưởng tượng cảnh vợ chồng son nắm tay nhau đi mua đồ, hình ảnh bình thường mà ấm áp, trong ngực bỗng thấy mềm mại.

Quay đầu lại thấy Tư Mộ còn đứng ở một bên ngẩn người, liền thúc giục cô: “Nhanh lên một chút. Gia đói bụng!”

Buổi trưa không ăn cũng không sao, bây giờ cũng mới hơn bốn giờ chiều, Ngôn Mặc Bạch đã kêu đói.

Lập tức Tư Mộ vội vội vàng vàng thu dọn một chút rồi đi ra cửa.

Vào lúc hai người có mặt ở cửa siêu thị, mọi người đều quay lại nhìn. Cặp đôi tuấn nam mĩ nữ, vô cùng đẹp mắt. Hơn nữa, khi tổ chức hôn lễ phố lớn ngõ nhỏ đều được treo hình Tư Mộ, không thể khinh thường hiệu quả của việc tuyên truyền, một hôn lễ, liền tâng bốc Tư Mộ như một người nổi tiếng, cả thành phồ đều biết.

Bị người khác chú ý, cô cảm thấy không được thoải mái. Vì vậy tùy tiện chọn đại một số thức ăn rồi về nhà, vào lúc tính tiền ở quầy thu ngân, nhân viên phục vụ ở đó còn lấy can đảm hỏi cô: “Cô chính là Phó Tư Mộ sao? Người thật nhìn còn đẹp hơn cả trên hình.”

Trong hình, Tư Mộ mặc bộ áo cưới màu trắng hở vai và lưng tạo cảm giác vừa thanh thuần vừa ngọt ngào. Nhưng ngoài đời thật Tư Mộ ăn mặc tương đối đơn giản nhìn như thiếu nữ thanh xuân luôn tràn đầy sức sống, sinh động hơn trong hình nhiều.

Tư Mộ có hơi xấu hổ, không biết nên gật đầu hay là lắc đầu thì tốt hơn.

Tấm hình đó——Tư Mộ nghĩ hình của mình bị treo ở ngoài như vậy để cho mọi người vây xem, cô thấy rất khó chịu.

Ngôn Mặc Bạch cũng thấy rất khó chịu, mấy ngày trước anh đã kêu người đi gỡ mấy tấm hình kia xuống, nhưng hiệu quả tuyên truyền cũng đã sớm đạt được, bây giờ dù anh tháo hay không tháo thì hình ảnh mê người của vợ mình cũng đã bị vô số người nhìn thấy, thậm chí có người còn chụp hình đăng lên trên mạng.

Anh nổi giận, trực tiếp để lại lời nhắn phía dưới, anh không muốn thấy một tấm hình nào như thế còn ở trên mạng. Vì vậy người quản lý Internet bị buộc phải xóa tất cả các tấm hình về Tư Mộ. Thậm chí ngay cả trang QQ riêng của Tư Mộ, những hình ảnh cô đăng trên đó, tất cả đều bị xóa hết.

Khi đó, Tư Mộ không biết tại sao không thấy hình của mình liền hỏi bạn tốt bên cạnh: “Tại sao mình đăng hình không được? Đăng hình thành công nhưng chưa tới hai phút đã không thấy đâu. Các cậu có bị vậy không?” Sau đó bị bạn tốt cười nhạo: “Không thể trách Internet, đây là vấn đề nhân phẩm!”

Ngôn Mặc Bạch ở đứng bên cạnh trả tiền, nghe câu hỏi của nhân viên phục vụ, lập tức khắp người tỏa ra khí lạnh, làm nhân viên phục vụ cũng cứng miệng lại, không dám tiếp tục nhiều chuyện.

Trên đường trở về, Tư Mộ rất buồn bực.

Ngôn Mặc Bạch đi bên cạnh cô, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhíu lại, mặt ủ mày chau, đi bộ cũng không yên, nhiều lần xém bị ngã, may mà có anh ở bên cạnh lôi kéo.

“Nghĩ gì thế, đi bộ cũng không chuyên tâm.” Vào lúc Tư Mộ sắp bị ngã lần nữa, cuối cùng Ngôn Mặc Bạch không nhịn được trầm mặt dạy dỗ cô.

“À ừm, không có việc gì.” Tư Mộ rầu rĩ đáp.

Ra cửa đi đâu mà cũng bị người khác bàn tán, nhìn chằm chằm như thế, vậy sau này cuộc sống của cô trôi qua sẽ rất là phiền a.

Thật ra Tư Mộ suy nghĩ nhiều rồi, không phải ai cũng như người nhân viên siêu thị nhàm chán lúc nãy, huống hồ cô ấy cũng chỉ là một cô bé tâm tư còn đơn giản, cũng không phải là có ác ý gì.

Ngôn Mặc Bạch nhíu mày, nhìn cô chằm chằm rồi nói: “Mỗi người đều có tính nhiều chuyện, thời gian sẽ làm mọi chuyện lắng xuống, đợi qua một thời gian ngắn thì mọi người sẽ bị hấp dẫn bởi những tin tức mới hơn, tự nhiên mọi người cũng sẽ quên chuyện này đi.”

Đây cũng là sự thật! Trong một ngày, thành phố A liền tung ra một cặp đôi khác đẹp đến phun máu, hai người đàn ông tuyệt mĩ nằm ở trên giường chỉ mặc quần lót tứ giác, tình ý cỡ nào a!

Cũng vì vậy mà Ngôn Mặc Bạch bị Lôi Ngạo và Nhậm Phẩm cắn răng nghiến lợi giận một tháng.

Truyện chỉ được post tại dđlqđ. Vui lòng không mang đi nơi khác. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Tư Mộ nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch, không ngờ Ngôn đại thiếu gia còn có thể nói ra được những lời như vậy, đây là đang an ủi cô sao?

Nhình vẻ mặt chân thật của anh, vừa nghiêm túc lại anh tuấn như thế, một chút buồn phiền liền tan biến, hơi nở nụ cười.

Thật tốt!

Người đàn ông đẹp trai như vậy, lại là chồng của mình!

Tư Mộ vui vẻ nghĩ trong lòng, về sau mình không cần lo không có trai đẹp để nhìn, hơn nữa lão công là gì, chính là có thể tùy ý đùa giỡn mà không cần trả tiền.

Nghĩ đến tối qua hai người liều chết dây dưa, Tư Mộ đỏ mặt.

Ngôn Mặc Bạch cúi xuống liếc mắt nhìn khôn mặt đỏ bừng của Tư Mộ, thở dài. Cô bé này, năng lực của mình rất được, chỉ một câu nói là có thể làm cô đang buồn trở nên vui, dạy dỗ quá tốt rồi.

Buổi tối, Tư Mộ làm sườn xào chua ngọt, cá kho tàu, cánh gà sốt chua cay, còn có thêm món súp nấm kim châm và thịt bằm. Cô nấu đơn giản rồi dọn lên.

Sự thật chứng minh Ngôn Mặc Bạch không có kiêng ăn. Mấy món ăn đơn giản, anh cứ như vậy ăn ngon lành, cả một bàn thức ăn cũng bị anh ăn hết sạch. Tư Mộ không kịp ngăn cản, cô chỉ có thể cầm chén đũa giương mắt nhìn anh ăn.

“Bác sĩ nói anh không thể ăn nhiều như vậy.” Sau khi ăn xong, Tư Mộ đi dọn dẹp bàn ăn, vừa rửa chén vừa nói chuyện với người mới ăn no đến căng bụng.

“Đã biết, cũng không có gì khác lắm, không sao.” Ngôn Mặc Bạch không để ý tới lời nói của cô, dựa vào cửa nhà bếp, nhìn cô rửa chén.

Trời đã tối, trong nhà bếp màu cam, ánh đèn chiếu xuống ở đầu vai cô, tỏa ra sắc màu ấm áp.

Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa. Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia[1].

[1]Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa. Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia: Đây là bài thơ “Đào Yêu 1” của Khổng Tử.

桃夭 1

桃之夭夭,

灼灼其华.

之子于归,

宜其室家.

Đào tơ mơn mởn xinh tươi,

Hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong.

Hôm nay nàng đã theo chồng,

Nên bề gia thất ấm nồng thuận vui.

Người dịch: Tạ Quang Phát.

Đột nhiên, trong đầu Ngôn Bạch Bạch hiện ra câu nói như vậy, nhìn cô gái nhỏ đang bận rộn trong nhà bếp, trong nháy mắt, cảm thấy thời gian như dừng lại, hạnh phúc tràn đầy.

Loại cảm giác này, rất xa lạ, cũng rất tốt đẹp!

Trước kia anh chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ như thế này, cùng lão bà đi mua thức ăn, ăn hết tất cả các món do cô làm, mỉm cười tựa vào cạnh cửa nhìn cô rửa chén…

Loại chuyện nhàm chán cực độ như vậy, trước kia Ngôn Mặc Bạch còn cảm thấy thật ngu ngốc mới có thể làm thế. Nhưng mà, bây giờ, anh lại thấy hưởng thụ, hơn nữa còn rất quý trọng.

Cả đời cứ trải qua một cuộc sống bình thường mà ấm áp như vậy, là một loại chuyện vô cùng hạnh phúc đẹp đẽ đến cỡ nào!

Buổi tối, Ngôn Mặc Bạch đứng ở cửa phòng tắm, nhìn Tư Mộ mới vừa tắm xong đi ra, anh nói: “Em lại đây giúp anh lau người, miệng vết thương còn hơi đau, tự mình làm, anh sợ sẽ làm rách miệng vết thương.”

Anh nói chuyện nghiêm túc, bình tĩnh, nhưng Tư Mộ lại gấp gáp: “Miệng vết thương bị đau? Có phải bị căng ra hay không? Em đã nói anh không nên ăn quá nhiều mà, anh không chịu tin…anh mau lên giường nằm đi, em đi gọi điện cho Cố Khuynh tới.”

Nói xong cô dìu anh đi qua bên giường.

Nhân cơ hội này Ngôn Mặc Bạch cầm tay cô lại: “Không phải rất nghiêm trọng! Trễ như vậy, không cần làm phiền anh ta. Với lại nếu để cho tên đó biết anh vì ăn nhiều mới làm ảnh hưởng đến vết thương, sợ không bị cười nhạo mới là lạ.” Tư Mộ tức giận trừng mắt nhìn anh: “Nếu vết thương có vấn đề gì thì sao?”

“Bảo đảm không thành vấn đề.” Ngôn Mặc Bạch lôi kéo cô vào phòng tắm: “Làm sao dễ dàng xảy ra vấn đề được? Dù cho có hơi đau anh cũng không kêu la.”

Tư Mộ bị anh lôi vào phòng tắm, trước đó cô chưa suy nghĩ gì chỉ lo lắng cho vết thương của anh, nhưng bây giờ vào phòng tắm, nghĩ đến cảnh tượng lát nữa giúp anh lau người, lập tức cảm thấy mặt đỏ tim đập.

Tư Mộ đã biết dáng người của anh, làn da màu lúa mạch tạo cảm giác khỏe mạnh. Dáng người thon dài, cơ thể rắn chắc, so với các người mẫu nam trên tạp chí, chắc chắn chỉ có hơn chứ không kém.

Tư Mộ khẽ liếm liếm môi khô, nháy mắt liền thấy máu sôi trào trong người.

Tư Mộ chẳng lẽ mày đói khát lắm hả?

Trong lòng Tư Mộ tự phỉ nhổ bản thân, sau đó đi lại điều chỉnh cho nước ấm.

Bây giờ vết thương vừa khép lại, không thể tắm, chỉ có thể dùng khăn lông lau qua.

Ngôn Mặc Bạch cởi hết đồ, khi anh khỏa thân đứng bên cạnh Tư Mộ, hô hấp của cô chậm lại, thiếu chút nữa chảy máu mũi.

Trong tưởng tượng của cô, vóc dáng của anh đã rất hoàn mĩ, nhưng khi anh thật sự đứng bên cạnh cô thì cô vẫn không khống chế được nuốt nước miếng.

Đúng là yêu nghiệt a!

Ánh mắt của anh âm u sâu xa, như một vũng nước sâu thẳm, có thể làm người khác chết đuối trong đó. Chỉ cần một ánh mắt, một cái nháy mắt là có thể giết chết được trái tim của bao nhiêu cô gái.

Tư Mộ nhìn anh, bộ dạng có hơi ngơ ngác, khuôn mặt đỏ ửng, trông vô cùng đáng yêu.

Ngôn Mặc Bạch bóp mặt cô một cái, cô bị đau chợt tỉnh lại.

“Nhanh lên một chút, nước cũng đã đầy rồi.”

Tư Mộ vội vàng tắt nước, lệ rơi đầy mặt nghĩ: bình tĩnh bình tĩnh! Cũng không phải là chưa từng thấy qua trai đẹp. Hơn nữa, bàn thức ăn này mình cũng đã ăn qua rồi, không cần phải sợ!

Cô cố giả bộ bình tĩnh vắt khô khăn, nhẹ nhàng đưa sát lại người anh. Nhưng nhất thời lại không biết bắt đầu lau từ chỗ nào mới được.

Giống như một bàn thức ăn tuyệt mĩ đặt ở trước mặt mình, sắc màu hương vị đều đủ, bày biện đẹp đẽ như thế, khiến cho mình không biết phải hạ đũa xuống như thế nào, ăn món nào trước tiên.

Tư Mộ hít một hơi thật sâu, giơ khăn lông lên chạm vào lồng ngực rắn chắc của anh, ngón tay hơi run run, khăn lông mềm mại chà xát trước người anh, động tác rất nhẹ nhàng. Trong lúc lau, ngón tay cô vô tình phớt qua da thịt anh, bên ngoài anh tỏ ra như không có chuyện gì, ngược lại trong lòng đang cảm thấy kích thích, phiêu diêu.

Ngôn Mặc Bạch nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, tròng mắt trở nên sâu và đen cuồn cuộn, khóe miệng nhếch lên, mang theo ý cười không rõ.
Bình Luận (0)
Comment