Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 99

Hai người lăn qua lăn lại mấy giờ liền, vẫn là đem Tư Mộ lăn đén mệt choáng quáng ngủ đi mất, Ngôn Mặc Bạch mới chịu bỏ qua.

Đem Tư Mộ rửa sạch sẽ, dùng đồ ngủ sạch sẽ mặc cho cô rồi ôm vào phòng ngủ, đặt trên giường, kéo chăn đắp lại giúp cô.

Xác định cô đã ngủ ngon, lúc này mới đóng cửa lại, đi đến phòng làm việc ở ngoài sảnh rồi ngồi xuống.

Xoa điện thoai, nhàn nhạt lên tiếng nói: “Vào đi!”

Giọng nói vừa nói ra, cửa đã bị đẩy vào.

Lệ Hỏa đứng ở ngoài cửa đã muốn điên rồi, đã mấy giờ rồi nha!

Trong lúc đó có vài người anh em đến tìm lão đại, nhưng đều bị anh dùng một lý do nào đó ngăn lại. Vì suy nghĩ cho danh dự của Lão Đại, không thể để các anh em đùa cợt lão đại ban ngày ban mặt còn túng dục, anh ta cố nhớ lại lý do đem bộ não của mình lăn qua lăn lại mấy vòng! Tiểu A xách không rõ cái gì chạy lại bị chặn phải trở về, vẫn còn không cho anh ta kịp giải thích, kéo anh ra muốn xông vào. Lại còn có mấy tên liên tục bị cản ba lần phải trở về, cũng không kích thích anh ta như vậy. May mắn kỹ thuật anh cao siêu, mới có thể ngăn chặn không cho anh ta xông vào, bằng không hai người đã tạo phải tai ương!

Đương lúc tiếng điện thoại vang lên, anh đã chết cứng tại cửa rồi. Cầm di động, rõ ràng là lão đại triệu tập! Trong nháy mắt điện thoại thiếu chút nữa đã rớt rồi, không đợi lão đại cắt điện thoai, anh liền mở cửa đi vào.

Dĩ nhiên cũng kính cúi đầu đi vào, giờ phút này anh không kiềm chế được thu mắt cực kỳ tốt, mắt cũng không dám nhìn xung quanh. Thậm chí sao khi tiến vào không thấy bóng dáng của chị dâu làm anh nghi ngờ như vậy, anh cũng không dám hỏi.

Cúi đầu trước bàn : “Lão đại”

Ngôn Mặc Bạch cầm sấp ảnh chụp trên tay đưa cho Lệ Hỏa: “Đi tìm hiểu về cô gái này ở nơi này. Tìm thấy trực tiếp xử lý!”

Lệ Hỏa đỏ con mắt nhìn lướt qua người trên ảnh chụp, gật đầu nhận lệnh. Sau đó nhìn lướt qua cửa phòng ngủ đang đóng chặt, mới nói: “Lão đại, vừa rồi Cố thiếu có liên hệ, anh ấy nói có thuốc lập tức đưa cho anh, chờ một lát anh ấy sẽ đưa qua.”

“Uhm, biết rồi!”. Ngôn Mặc Bạch ngồi trên ghế, nhắm mặt lại, thần sắc không rõ trả lời một tiếng, quơ tay lên vẫy vẫy, “Anh đi ra ngoài đi! Để tôi nghỉ ngơi một lát”.

Lệ Hỏa nghĩ đến chuyện vừa rồi nhiều người bị anh ngăn chặn ở bên ngoài, lại nhìn thấy dang vẻ mệt do vận động quá độ này của lão đại, nên anh dặn dò người bên ngoài đừng quấy rầy Lão Đại nghĩ ngơi, nhưng lo lắng nếu lỡ xảy ra chuyện sai sót gì rồi sao, cho nên do dự một chút, cẩn thận hỏi: “Tôi để cho bọn họ chờ một lát rồi cho bọn họ vào gặp ngài?”.

Ngôn Mặc Bạch bốp bốp thái dương, thở dài: “Quên đi, anh để cho bọn họ vào bây giờ đi”.

Lệ Hỏa nghe lời xoay người đi ra ngoài.

Ngôn Mặc Bạch bận tới hơn hai giờ, rốt cuộc mới có thể nghỉ ngơi một lát.

Lúc này cửa phòng lại bị mở ra, Cố Khuynh huýt sáo đi vào.

“Này, anh bạn! Tôi nói cậu trong khoảng thời gian này vận động quá sứa lắm rồi, làm ngày làm đêm mnc (câu chữi), thể lực tốt đến mấy cũng không nên đem ra đùa như vậy chứ?”. Đôi mắt đào hoa hếch lên, mười phần yêu nghiệt nhạo bang Ngôn Mặc Bạch.

“Hứ! Không cần phải hâm mộ”. Ngôn Mặc Bạch xoay người nhìn lại đôi mắt đào hoa của Cố thiếu, chỉ đưa tay nói với hắn: “Thuốc đâu?”.

“Tôi hâm mộ? Hứ, đừng có nói đùa, nói thật chứ, đừng có nghĩ lẫn quẫn mãi nữa. Tôi không hiều tại sao lại muốn có một đứa con như vậy? Con nít có gì tốt? Nhỏ như vậy, cũng không có gì để chơi đùa, cứ thích khóc. Phụ nữ một khi có con, tất cả đều không tốt. Vóc dáng thay đổi, trên mặt có nhiều chấm chấm, thay đổi không có gì để nói, còn đem tất cả tâm trí sức lực vào đứa con trong người, căn bản sẽ không quan tâm đến anh.Trải qua thế giới hai người thật tốt biết bao. Cần gì chốt lấy vạ vào thân?”. Cố Khuynh tùy tiện ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt xéo xuống Ngôn Mặc Bạch, tẩy não cậu ta.

“Nói y như cậu đã từng trải qua rồi vậy. Liền một cái tất cả phụ nữ đều không làm được, không có tư cách ở chổ này dạy dỗ tớ những thứ này, không ăn được nho thì nói nho còn xanh sao?”. Ngôn Mặc Bạch không chịu lép vế, quăng một xấp văn kiện qua anh ta: “ Đưa thuốc đây, ít nói nhảm!”.

Cố Khuynh nhảy dựng lên tránh ra công kích của Ngôn Mặc Bạc: “Tiểu Bạch, cậu đừng quên đây là đang cầu xin tôi! Cậu lại dám dùng bạo lực đối với anh mình?’’

"Cậu không làm được Sở Kỳ, cũng sẽ có một ngày cầu xin tôi." Ngôn Mặc BẠch tự tin nhíu mày. Quả nhiên khí thế của cố khuynh liền yếu đi, đau khổ than một tiếng thật lớn vào trong ghế sô pha. "Vẫn nên là giống vợ cậu như con cừu non ngoan ngoãn là tốt nhất, nghĩ đến như vậy muốn xát tay vặn vẹo thật là cao hứng. Sở Kỳ kia chính là hủ tiêu nhỏ, thật quá nặng miệng, niếm qua vài lần, có thể là cháy ruột."

"Sao, hối hận rồi sao?"

"Đâu có dễ dàng hối hận như vậy chứ. Chỉ là cảm thấy con đường phía trước quá chông gai thôi." Cố Khuynh ngẩng đầu nhìn về phía Ngôn Mặc BẠch: "Tiểu Bạch, quả thật kết hôn cũng không có gì không tốt? Anh cũng muốn tìm người kết hôn, nhưng mà cô gái kia lại không chịu phối hợp. Trở về cho người nha kia của cậu tác hợp."

Trái lại đây là lần đầu tiên Ngôn Mặc BẠch thấy được bộ dáng thất bại của Cố Khuynh, nhịn không được trêu chọc vài câu, đồng ý. Dù sao cũng là tình nghĩa anh em, anh có thể hạnh phúc, cũng hy vọng anh em cũng như mong muốn.

Cố Khuynh nán lại rồi lập tức rời đi, anh ấy có việc đi rất vội vàng.

Trời hiện giờ đã tối, cơm chiều ăn ở tại khách sạn đi.

Ngôn Mặc Bạch đi vào phòng ngủ, người trên giường còn ngủ sau, nằm úp xuống ngủ, chăn bị đá vẩng, cuốn thành một khối bị cô kẹp ở dưới chân. Cười cười, đi lên giúp cô đăp lại.

Tư Mộ ngủ mất ba giờ, bị Ngôn Mặc BẠch đụng một cái, liền tĩnh lại. Xoay người nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch, tay cô ôm anh.

Lúc này cô còn chưa tĩnh giấc, mê mê vô cùng đáng yêu, đặc biệt giống như hiện tại, lúc vươn tay tới để cho anh ôm ấp, đặc biệt rất nhu thuận.

Lòng Ngôn Mặc Bạch mềm nhũn, ngồi ở trên giường, ôm cô, kéo vào trong ngực, mò mẫn vài cái, hỏi: "Ngủ đủ chưa, có đói bụng không?"

Tư Mộ liền bị đói làm cho tĩnh lại, lúc nghe Ngôn Mặc Bạch nói, vội vàng gật đầu.

Ngôn Mặc Bạch vuốt tóc của cô bị loạn lúc ngủ, nhẹ cười hôn lên trán cô, hỏi: "Muốn ăn cái gì? Anh để cho phía dưới chuẩn bị. NGhĩ đến nhà ăn ăn, hay là ở trong phòng ăn?"

Tư Mộ nghiên đầu nghĩ, hỏi: "Anh xử lý xong mọi chuyện rồi sao?"

Ngôn Mặc Bạch nhíu mày, "Làm sao vậy?"

"Nếu anh rãnh, chúng ta ra bên ngoài ăn đi. Em đã lâu rồi không ăn món nướng, lúc học đại học buổi tối thường xuyên ăn, bây giờ đã mấy tháng không ăn, em biết một quán nướng cực kỳ ngon, em dẫn anh đến đó ăn được hay không?" Tư Mộ có chút hưng phấn đề nghị, ánh mắt sáng ngời, một chút buồn ngủ cũng không có, chỉ cần nghĩ đến món nướng, nước miếng đều đã chảy ra, đâu còn tâm tư đi ngủ chứ.

"Món nướng không hợp vệ sinh!" Ngôn Mặc Bạch cau mày cự tuyệt đề nghị của cô.

"Ngẫu nhiên ăn một hai lần sẽ không sao!" Bản thân Tư Mộ cũng biết món nướng không hợp vệ sinh, thậm chí ăn đối với thân thể không tốt, nhưng nước miếng thật sự không kháng cự được, vì thế vòng cổ anh, trong lòng anh làm nũng: "Đi đi! Em đảm bảo về sau ăn ít chúng lại. Mà còn cửa tiệm kia rất sạch sẽ, thật sự, không giống như những dạng quán nướng khác."

Tư Mộ không biết đại thiếu gia Ngôn MẶc BẠch như vậy có đi đến những quán nướng ở bên đường hay không? Vừa ăn những món nướng, vừa uống bia, cái loại siêu cảm giác này mới thật sự là hưởng thụ.

"Không được đi!" Anh cau mày bộ dáng cực kỳ anh tuấn, nếu anh không trầm mặt xuống, căn bản Tư Mộ không sợ anh, giống như bây giờ.

"Vì sao? Em muốn ăn!" Tư Mộ lớn tiếng nói. Từ trong ngực anh lộ ra cái mặt lạnh lùng nói, lúc này mới muốn đi nười này là ăn mềm không ăn cứng, vì vậy mới lên tiếng nói: "Có được hay không? Thật sự ăn rất ngọn! Em đảm bảo, chỉ ăn hôm nay, không có lần sao?"

Ngôn Mặc BẠch bị cô biến thành bộ dáng dỡ khóc dỡ cười, chỉ có thể gật đầy đồng ý.

Anh vỗ mông cô: "MAu đứng lên mặc quần áo!"

"Vâng!: Tư Mộ thấy anh cuối cùng đã đồng ý, liền hứng phấn xuống giường.

"Oa..." Nhưng mà vừa mới đứng dậy, liền phát hiện trên người đau đớn muốn chết, vừa mới cùng tên khốn khiếp này liều chết đem cố lăn qua lăn lại, sau khi ngủ một giấc, trên người bị thường nặng nề, khó chịu muốn chết.

"Làm sao vậy?" Ngôn Mặc Bạch đứng bên kia rót nước, thấy cô thiếu chút nữa té xuống giường, vội vàng chạy qua đỡ lấy.

"Không sao không sao--" Tư Mộ đẩy anh ra. Đau đớn lại còn cố nhe răng, lại còn mạnh mẽ nhịn xuống mỉm cười với anh.

Người gặp việc vui tinht hần sảng khoái, lập tức có thể ăn món nướng, trên người có chút đau đớn thì là cái gì? CHo là đau chết cũng cắn răn chịu!"

"Không có việc gì là tốt. Uống cái này trước đi." Ngôn Mặc BẠch cầm thuốc trong tay đưa cho cô, giọng nói nhẹ nhàng.

Mặt Tư Mộ giây phút trước còn tươi cười nhẹ nhàng, giờ phút này liền sa xầm chuyển qua trắng xanh.

Thuốc tránh thai sao?

Ngôn Mặc BẠch, vì sao anh lại muốn như vậy?

Anh vì sao lại có thể nhẹ nhàng kêu tôi uống loại thuốc này chứ?

Tư Mộ cắn môi, nhắm chặt mắt, lúc mở ra hốc mắt vẫn còn ươn ướt, cô muốn rơi nước thật mãnh liệt.

"Nếu em không uống thì sao?" Tư Mộ nghe giọng mình khàn lại. Tâm từ từ lạnh xuống, tâm tình vừa mới hưng phấn dần dần biến mất. Anh vì sao lại vô tình lạnh lẽo như vậy chứ?

"Ngoan, nghe lời!"

Ngôn MẶc BẠch cầm ly nước đưa tới, không có một chút thương lượng chừa đường sống.

Giờ phút này, Tư Mộ nghe thấy được tim mình bị nghiền nát, tiếng nói lạnh lẽo như băng nói: "Được, em uống!"

Ngắn ngủn ba chữ, hao tổn hết sức lực của cô.

Ngôn MẶc BẠch nhìn cô như vậy, bản thân mình cũng thấy đau lòng. Thấy cô ngửa đầu liền đem tất cả thuốc toàn bộ nhét vào trong miệng, đến nước cũng không uống, nuốt vào không. Có thể thuốc bị vướng ở cổ, nên nôn khan vài cái.

Ngôn Mặc BẠch liền đưa nước qua, Tư Mộ ngăn lại: "Không cần, đã uống!"

Ngôn Mặc BẠch để nước qua một bên, kéo cô vào trong ngực, tay kia vỗ vỗ đầu cô: "Thật sự không phải thuốc tránh thai, đối với thân thể của em không có làm hại."

Tư Mộ không có sức lực để vùng vẫy, nhắm mắt để anh làm. Nhưng mà anh lại ôn nhu như vậy, cô lại càng thấy khó chịu.

"Buông ra! Em thay quần áo."

Ngôn Mặc Bạch nghe thấy giọng nói cô nhàn nhạt như vậy, trên tay cứng đờ. Nhưng vẫn dùng lực ôm cô một lát, mới buông tay. "Nhanh lên, anh ở bên ngoài chờ em."

Am thanh đóng cửa vang lên, Tư Mộ lấy tay móc thuốc trong cổ họng ra.

Tuy bị nước miếng trong miệng làm tan một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng đến xét nghiệm.

Căn bản Tư Mộ không có nuốt xuống. Cô từ nhỏ mỗi lần uống thuốc phải uống một ly nước lớn, không có nước sẽ không nuốt trôi. Trước hoàn toàn tín nhiệm Ngôn MẶc BẠch, ngoan ngoãn tự giác uống thuốc, cho nên không làm cho Ngôn MẶc BẠch để tâm. Ngôn Mặc BẠch cũng không biết cô uống thuốc đều phải uống nhiều nước, cho nên cho rằng cô đã uống rồi. CŨng do anh ấy quá tư tin, từ đầu không nghĩ tới Tư Mộ ở dưới mắt anh sẽ giấu thuốc như vậy.

Tư Mộ cầm viên thuốc trắng, tìm một cái hộp nhỏ cẩn thận bỏ vào. Quyết định ngày mai giao cho Thanh Thanh nhờ xét nghiệm. Đừng về sao không nói cho cô, cô cũng không biết cuối cùng thuốc này là gì?

Còn muốn lừa gạt cô là Vitamin sao?

Tư Mộ nhớ lại, sau khi có kết quả xét nghiệm, nhất định phải đem báo cáo hung hăng đập vào mặt anh, Ngôn Mặc BẠch cái tên khốn khiếp này dám lừa đão!

Đem cái hộp nhỏ cẩn thận cất vào trong túi của mình sao đó lấy điện thoại gởi tin cho Thanh Thanh: "Tới khách sạn Autumn tìm Vưu Ưu, giúp mình lấy một cái hộp, bên trong có thuốc xét nghiệm giùm mình.

Nhắn tin xong, cô liền thay đồ, rửa mặt, thoa chút kem bảo vệ. Hiện giờ là mùa đông, không khí khô ráo, ban đêm gió thổi, trên mặt nếu không thoa một chút kem mà nói, dễ bị rạn nứt.

Chờ cô từ từ làm xong những cái này, đã là nửa tiếng sau rồi.

Ngôn Mặc Bạch thỉnh thoảng gõ cửa giục cô, mới đầu Tư Mộ không để ý đến anh, kết quả liền gõ cửa kêu la, có vẽ như nếu không phản ứng, anh liền đạp cửa đi vào rồi. Tư Mộ muốn không mở miệng trả lời cũng không được.

Kỳ thật Ngôn Mặc BẠch là lo lắng người bên trong, cái chuyện thay quần áo chĩ mất vài phút, mà cô đến 10 phút cũng không có động tĩnh, anh cho rằng cô còn lo nghĩ trong lòng, khóc đến chết ở bên trong, dù sao lúc anh đi ra ngoài, trong mắt cô nước mắt đã chảy ra, tức giận.

Gõ cửa vài lần, không có trả lời, anh liền có chút luống cuống.

May mắn, anh gọi vài tiếng, người bên trong liền trả lời. Bây giờ trái lại anh không nóng nảy, chỉ cần người không có việc gì là tốt.

Ước chừng được nửa tiếng, cửa phòng ngủ cuối cùng cũng mở. Ngôn Mặc Bạch nhìn người đi tới khuôn mặt bình tĩnh, những không có chút ý cừoi nào, anh chủ động mở miệng. "Đi thôi!"

Mắt Tư Mộ cũng không nhìn anh nói : "Em đi qua bên kia hỏi Vưu Ưu có muốn cùng đi hay không, anh đến bãi xe lái xe đến cửa chờ em, em sẽ xuống nhanh."

Ngôn Mặc BẠch không nói chuyện, gật gật đầu: "Anh ở cửa chờ em."

Anh một chút cũng không muốn đi xuống lại xe, anh gọi điện thoai, để cho Tiểu Cửu lái xe đến chở ở cửa.

Tư Mộ không nói vì với anh. Bất quá anh có thể để cho cô đi tìm Vưu Ưu là được.

Gõ cửa phòng Vưu Ưu, cô ấy ở trong phòng đang ăn khuya, là kêu bộ phận nhà ăn ở lầu ba đưa tới.

"Dì Mộ Mộ, dì muốn ăn thịt này không? Rất ngon--" Tay Vưu Ngư xoa xoa miếng thịt múa máy trên không trung, trên tay đầu dầu mở.

"Dì không ăn, ngoan~" đứa nhỏ ngoan như thế , Tư Mộ muốn hôn một cái, kết quả trên mặt nơi nơi đều dính dầu mỡ với tương, bọn, miệng không tìm thấy chổ đáp, đành phải cười vỗ vỗ đầu bé.

"Cậu vì sao trể thế này còn ở chỗ này?" Vưu Ưu bưng một chén nước canh uống, nhìn Tư Mộ hỏi. Bình thường đều bị giam ở nha, như thế này còn có thể xuất hiện ở đây?

"Có rãnh cùng cậu nói chuyện." Tư Mộ liền đem hộp trong túi đưa cho Vưu Ưu: "Giúp mình đưa cái này cho Thanh Thanh, mình nói cậu áy một lát ghé tìm cậu."

"Bên trong là cái gì?"

"Có báo káo xét nghiệm sẽ kể tỉ mỉ cho cậu. Hiện tại mình cũng không rõ."

"Vậy giờ cậu muốn đi đâu? "Vưu Ưu nhìn Tư Mộ xoay người muốn đi, nghi ngờ hỏi.

"Mình muốn đi ăn đồ nướng!"

Vưu Ưu vừa nghe, đặt bát cầm trên tay xuống, lên án cô: "Cậu vì sao không nói sớm? Mình đã lâu không ăn đồ nướng rồi."

"Vậy bây giờ cậu còn nuốt trôi sao?"

"Dĩ nhiên phải trôi rồi! No chết cũng bằng lòng!" Nói xong liền cầm dĩa thịt của bé đang ăn lên, "Con gái, chúng ta đi ăn muốn nướng."

Tư mộ vội vàng ngăn lại: "Vậy lát nữa Thanh thânh qua thì làm sao? Đưa thứ này cho cậu ấy như thế nào?"

"Ngu ngốc! Thứ này trên tay mình, mình đương nhiên có cách đưa cho cậu ấy. Cậu ấy qua đây, vừa vặn chúng ta đi. CHo người đàn ông của cậu mời khách, chúng ta ăn một bữa sảng khoái." Bàn tay Vưu Ưu vung lên, liền quyết định thay.

Tư Mộ bị một lớn một nhỏ lôi kéo đến cửa, Ngôn Mặc Bạch đứng ở cửa thang máy, lúc các cô xuất hiện, cửa thang máy vừa mới mở.

Trái lại đối với sự xuất hiện của hai mẹ con này Ngôn Mặc Bạch cũng không kinh ngạc, như bạn bè liên quan đến vợ của mình đều thích ăn. Chỉ cần nói đi đến nơi nào nuốt trôi, bảo đảm nhất trí hô hào. Giống như lúc này, bọn họ vừa mới xuất hiện ở cửa khách sạn Autumm, liền thấy ba chiếc xe cao cấp có rèm che mở cửa.

Xe đứng trước mặt bọn họ, nhưng người không có xuống xe, chỉ là lái xe mở cửa, xuất hiện ba cái đầu, nghiễm nhiên là Sở Kỳ, Thanh Thanh cùng Diêu Dao.

"Sao các cậu đã đến đây?" Tư Mộ kinh ngạc nhìn ba người.

"Các người có ăn ngon, chúng tôi đương nhiên không buông tha." Diêu Dao huýt sáo, ánh mắt liếc về phía sau Ngôn Mặc BẠch tìm kiếm cái gì, kết quả thất vọng thở dài.

"Mình thấy là lời nói không đúng ý rồi. Mượn ăn hóa ra là tên chuyện tình bỉ ổi." Tư Mộ nhìn thấy biểu tình của Diêu Dao, không chút lưu tình châm chọc cô.

"Đây không phải là muốn mọi người đi náo nhiệt sao? Đi thôi, đến chổ nào đi?" Động tác Sở Kỳ vung đầu vô cùng khí thế. Nói bảo vệ đã bị cô bỏ lại phía sau, có thể tự đo đi chơi, cảm giác thật sung sướng.

Thanh Thanh thì vô cùng tự nhiên mở miệng: "Các cậu lái xe phía trước dẫn đường, Vưu Ưu, cậu ngồi ở xe mình đi, hai cậu ấy lái xe cậu không dam ngồi.

Sở Kỳ thích đua xe, Diêu Dao lái xe có tiếng loạn, là cái loại nhìn thấy xe tốt của người khác là đụng vào. Hai lái xe như vậy quả thật không dám ngồi.

Vưu Ưu đương nhiên biết ý Thanh Thanh, vì thế cũng cực kỳ tư giác đi đến phía cô.

Ngôn Mặc BẠch nhíu mày, những người này cũng đủ tực giác. Bất quá có Sở Kỳ ở đây, trái lại nên đưa tin cho tiểu tử Cố Khuynh biết.

Anh không tiếng động phát ra tính hiệu.

Diêu Dao ở phía kia la lên: "Vì sao không phát hiện Tiểu Cửu thế?"

Tư Mộ hiểu ý, liền nhìn về phía người bên cạnh: "Không bằng gọi bọn họ đi đi! Nhiều người náo nhiệt!"

Kỳ thật Tư Mộ cũng không biết Ngôn Mặc Bạch đã kêu Cố Khuynh, bất quá cô muốn Diêu Dao được như ý nguyện, cũng muốn có người trị Sở Kỳ, mới có đề nghi như vậy.

Ngôn Mặc BẠch nâng mí mắt, trực tiếp gọi điện thoại cho Tiểu Cửu.

Tiểu Cửu vừa mới đem xe cho lão đại nhà mình, giờ lại bị triệu tập, anh liền có dự cảm không toót, không thể nói rõ vì cái gì, trong lòng luôn luôn lo sợ bất an....

Tiếp điện thoại... quả nhiên.... .....

Lão Đại lại để cho anh một, lên, đi, ăn, đêm?

Tốt như vậy?

Tiểu Cửu nơm nớp lo sợ, cuối cùng vùng vẫy: "LÃo đại, tôi còn có chuyện chưa xử lý xong, có thể không đi được không?

"Không được!" Quyết định cự tuyệt.

Tiểu Cửu khóc không ra nước mắt, suy yếu vô lực đi bộ ra ngoài.

Quả nhiên, đã bị lão đại bán...

"Tôi đi lấy thêm xe, các người đi trước đi." Ánh mắt nhìn qua mấy chiếc xe trước cửa, Tiểu Cửu nhìn lão đại của mình, thiếu chút nữa đã khóc rồi.

"Đi lên xe tôi ngồi đi! Đi nhiều xe nhiều vậy, đến lúc dừng cũng không tìm thấy nơi đỗ!" Diêu Dao chủ động mời, nhìn Tiểu Cửu rụt rè cùng ánh mắt hồ nghi người bên cạnh, vội vàng nhắc tay: "Nếu như anh sợ tôi chạy loạn, vậy anh lái xe cũng giống nhau."

Tiểu Cửu nhớ lần trước mình lái xe đưa cô trở về, bị đùa giỡn một đường, chân lại mềm nhũn ra rồi. Vốn muốn kiến trì lái xe, kết quả bị lão đại nhà mình đoán chừng là thề không đem bán anh sẽ không bỏ qua, cực kỳ lạnh nhạt nói với anh ta: "Ngồi xe kia đi! Nhiều xe, đến nơi không có chỗ dừng."

Anh phun một bụng máu, hướng đến xe Diêu Dao. Diêu Dao thấy anh đi tới, vội vàng đổi chổ kế bên tay lái, tiểu Cửu lập tức mở miệng ngăn cô: "Không cần đổi, không cần đổi, cô lái đi--"

Bắt đầu vì cái gì vui đùa? Nếu là mình lái xe không nói không chừng lại bị cô đùa giỡn như vậy. Lần đầu tiên gặp măt đã hào phóng như thế, hiện giờ dường như làm càn, anh thật sự lo lắng cho thân con trai của mình. Nếu là cô lái xe, ít nhất cô cũng không rãnh đùa giỡn với anh.

Nếu Tiểu Cửu biết trước chuyện phát sinh về sau, anh liền để mình bị cô ôm đùa giỡn hoạc gục tâm, cũng sẽ bảo để mình lái xe.

Bởi vì anh cuối cùng cũng biết Diêu Dao có thể nói "Nếu như anh sợ tôi lái xe loạn." là như thế nào rồi, cô bé lái xe này đẳng cấp như lúc nhỏ, quả thực chính là kẻ điên. thấy xe bên cảnh tốt hơn của cô, siêu hơn xe cô, cô liền một chân ga đi lê đụng vào.

Làm Tiểu Cửu sợ tới mức thiếu chút nửa muốn nhảy ra.

Tiểu Cửu ở bên khuyên không được, cuối cùng chỉ có thể chủ động mạnh mẽ đem xe dừng lại, đổi tự mình lái xe. Bất quá xe bị trầy quá nhiều. Điều này cũng là nguyên nhân cô thường xuyên đổi xe.

Vài người đi chuyển đường lớn một vòng, mới đến cái chổ Tư Mộ nói -- cửa đại học A.

Kỳ thật rất nhiều món ngon đều tập trung ở gần trường học, kiếm tiền học sinh là tốt nhất.

Tìm nơi dừng xe, mấy người đi tới cửa quán, ngoài của bày ra một lò nướng, ông chủ vừa nướng vừa kêu bọn họ: "Mời mọi người vào trong ngồi."

Ngôn Mặc Bạch cùng Tiểu Cửu dĩ nhiên đều chưa đến nơi này ăn cái gì, vừa vào cửa thấy nhiều người như vậy, đã bắt đầu nhíu mày. Nhưng mà thấy Tư Mộ hưng phấn đi vào bên trong, cũng cố nén đi vào theo.

Không dễ dàng tìm được một bàn trống, mấy người ngồi xuống, liền có người đi đến bảo bọn họ gọi món.

Người đến là con trai chủ quán, đường như nhận ra Tư Mộ, vừa nhìn thấy Tư Mộ liền cười nói: "Mỹ nữ lâu quá không tới, hôm nay muốn ăn cái gì!" ( đáng ra có thể dịch là cô gái xinh đẹp nhưng thấy khôgn hay bằng để nguyên bản nên mình để luôn Mỹ nữ nha!)

"Mỗi loại đều đưa trước 10 xâu, nhanh lên nha! Cho thêm một đánh bia!"

Tư Mộ đắc ý vênh váo rất nhiều, hoàn toàn không chú ý mặt người bên cạnh ngày càng đen.

COn trai ông chủ vui a lên một tiếng, sau đó vẫn đề nghĩ: "Thêm cá sống đi, hôm nay cá đặc biệt tươi ngon."

"Được, nhanh một chút, tôi sắp chết đói--"

Ngôn Mặc Bạch nhàn nhạt lên tiếng: "Thêm một phần cháo thịt trứng bắc thảo."

"Anh ăn cháo không ăn món nướng sao?" Tư mộ kinh ngạc.

"ĐÚng, em ăn đi!" Ngôn Mặc BẠch trầm xuống, nhìn chằm chằm Tư mộ nói từng chữ.

(Hết chương 99)
Bình Luận (0)
Comment