Hào Môn Sinh Con Hàng Ngày

Chương 96

Edit + Beta: ALice.

Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu vốn dĩ muốn mời cả nhà Hạ Lam Phong cùng đi du lịch. Người nhà hai người bọn họ bởi vì Tráng Tráng và Hạ Lam Phong trở thành bạn bè, cho nên cảm tình cũng trở nên càng tốt hơn.

Nhưng tình thế hiện tại của nhà Phương Tiến Tài rất khẩn trương, chủ yếu là nội đấu trong nhà đã bắt đầu liên lụy đến người ngoài, cho nên chỉ có thể tiếc nuối mà cự tuyệt lời mời này, nhưng bọn họ lại hy vọng có thể mang theo Hạ Lam Phong.

Hạ Lam Phong vốn không muốn đi, cho dù biết chú Giang Trúc Tâm và chú Tần Phú Hữu đều là người rất tốt, đi chơi cùng với bọn họ, Hạ Lam Phong cũng cảm thấy rất thoải mái rất vui vẻ. Nhưng dù sao hai người này cũng không phải gia trưởng nhà mình, nếu như ra ngoài du lịch, thì trên hồ sơ vẫn phải lựa chọn đi cùng với ba mẹ của mình mới được chứ.

Vì thế bình thường Hạ Lam Phong rất nghe lời cha mẹ nói, cũng rất khiến cho cha mẹ an tâm, lần đầu tiên trong cuộc đời dùng từ "Khóc" tự quyết định, phủ quyết đề nghị của Phương Tiến Tài và Hạ Uyển Nhi.

"Ba mẹ tôi ở nhà, tôi cũng nhờ bọn họ rồi. Nếu hai người thật sự có yêu cầu khẩn cấp, thì bọn họ có thể trợ giúp hai người." Tần Phú Hữu nắm tay Tráng Tráng, nói với Phương Tiến Tài và Hạ Uyển Nhi đến đây tiễn bọn họ lên máy bay.

"Cũng không biết hẳn là nên cảm ơn hai người như thế nào nữa......" Hạ Uyển Nhi cảm tính nói, lại bị Phương Tiến Tài ôm vào trong lòng, thoạt nhìn là đang nhịn khóc thút thít.

"Không cần đâu, chúng ta còn có bọn nhỏ nữa, đều là bạn tốt, đã là bạn tốt thì phải giúp đỡ lẫn nhau chứ." Tần Phú Hữu cười nói, còn quơ quơ tay Tráng Tráng, "Tráng Tráng, con nói với dì Uyển Nhi xem daddy nói có đúng không?"

"Dì Uyển Nhi, daddy của con rất thông minh, hắn nói nhất định không sai đâu." Một tay khác của Tráng Tráng nắm lấy tay Giang Trúc Tâm, bé vui sướng nhẹ nhàng lắc lắc tay của hai người lớn bên cạnh, cũng không phải quá rõ ràng vì sao cha mẹ của Hạ Lam Phong không cùng nhau đi du lịch Nhưng người lớn mà, không giống với trẻ con bọn họ, luôn có đủ loại việc, hơn nữa còn phức tạp hơn so với trẻ con bọn họ nhiều.

Giống như Tráng Tráng cũng nghĩ không rõ vì sao Giang Trúc Tâm nghỉ phép còn cần phải tăng ca vậy.

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice"s House.

Vốn dĩ Hạ Uyển Nhi bởi vì lo lắng đám lòng lang dạ sói trong nhà kia mà nôn nóng, về sự nghiệp thật ra trong mấy năm này bọn họ đã hoàn toàn phòng bị được. Nhưng nhà bọn họ chỉ có hai nhược điểm là cô và Hạ Lam Phong, rất có thể chỉ cần một chút không lưu ý, thì sẽ bị đám thân thích phát rồ kia bắt cóc.

Hạ Lam Phong cũng không biết, năm thứ hai nhóc được sinh ra, đã từng bị bắt cóc một lần. Nếu không phải Phương Tiến Tài theo dõi, có lẽ hiện tại đứa con bọn họ sẽ bị li miêu đổi Thái Tử rồi.

Họ hàng ruột thịt, họ hàng phương xa, thậm chí là không hề có quan hệ, lại có ích lợi tiếp xúc người, quả thực lòng tham không đủ rắn nuốt voi. Ngay khi bọn họ cho rằng nguy hiểm đã kết thúc, thì sẽ luôn có những chuyện không tưởng được xảy ra, khiến bọn họ cũng phải mệt mỏi đối phó. Có đôi khi bọn họ cũng sẽ nghĩ, bản thân bọn quá biết kiếm tiền có phải cũng là một chuyện không tốt hay không. Sau khi tài phú tích lũy tới một mức độ xác định, sao nhà bọn họ lại xui xẻo như vậy, chào đón bọn họ không phải là chốn đào nguyên, mà là từng đám từng đám sói đói chứ?

"Được rồi, là dì suy nghĩ nhiều, cảm ơn Tráng Tráng đã an ủi nhé, cũng cảm ơn mọi người đã hỗ trợ." Hạ Uyển Nhi bị bộ dáng vô ưu vô lự này của Tráng Tráng chọc đến có chút muốn cười. Tâm tình căng thẳng của cô cũng bởi vì lời nói Tần Phú Hữu và sự ngây thơ của Tráng Tráng mà hơi thả lỏng lại.

Cũng may mắn bọn họ quen biết được một nhà đáng tin cậy như Tần Phú Hữu này, bằng không thật là chỉ có thể yên lặng nếm thử một chút cái gì gọi là nhân sinh tuyệt vọng.

Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu vẫy tay từ biệt gia đình Hạ Lam Phong, sau đó không hề lo lắng việc của bọn họ nữa, mà cùng nhau dẫn theo Tráng Tráng đến nơi có thể thấy tuyết vào mùa hè.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Tráng Tráng nhìn thấy tuyết.

Cả nhà bọn họ đều ở phương nam, rất ít khi nhìn thấy được cảnh tuyết mỹ lệ như thế, Tráng Tráng trượt tuyết, cảm thấy mình lại nhiệt tình yêu thích thêm một thứ khác nữa.

"Đứa nhỏ này nhìn thấy cái gì cũng thích hết." Đây cũng không phải lần đầu tiên Giang Trúc Tâm trượt tuyết. Nhưng bởi vì không thường xuyên tới sân trượt tuyết, cho nên kỹ thuật trượt tuyết có thể còn không trượt tốt bằng đứa bé thiên phú dị bẩm là Tráng Tráng này đâu.

Tráng Tráng học được rất nhanh, không quá một giờ, bé liền trở thành nhãi con trượt tuyết đỉnh nhất sân trượt tuyết này. Một đứa bé 6 tuổi, có thể trượt tự nhiên thông thuận như vậy, tự thân còn mang theo một loại khí chất cao quý nữa, thật đúng là không gặp được nhiều lắm.

"Nhưng mà bạn bè ít quá." Tần Phú Hữu phun tào, Tráng Tráng xác thật nhiệt tình yêu thích đại đa số thứ trên thế giới này, tính cách bằng mắt thường cũng có thể thấy được càng ngày càng hoạt bát. Nhưng mà bé lại thật sự có chút kỳ quái, rõ ràng chỉ là một đứa bé 6 tuổi, nhưng lại không dễ dàng khiến bé để tâm. Tráng Tráng có sự cảnh giác cao hơn so với những đứa bé bình thường rất nhiều, cho nên đừng nhìn thấy bé luôn có bạn lứa tuổi vây quanh, hy vọng có thể cùng chơi với bé. Nhưng chân chính có thể chơi được với Tráng Tráng, toàn bộ nhà trẻ, cũng chỉ có Hạ Lam Phong là làm được.

Lại nói tiếp, bề ngoài bé và Hạ Lam Phong nhìn khác nhau nhiều, nhưng thật ra thật đúng là có chút giống. Hạ Lam Phong không thích giả bộ giống như Tráng Tráng, nhóc từ trong ra ngoài bài xích đại đa số người, cũng bởi vì thế nên trong lúc ở nhà trẻ hai đứa nhóc này luôn chỉ có lẫn nhau là bạn tốt, cho nên tình bạn mới có thể sâu đậm như vậy đi?

"Chờ sau khi lớn lên, thằng bé tìm được quần thể thuộc về chính mình, bạn bè cũng sẽ tự nhiên nhiều lên." Giang Trúc Tâm cũng không vội về điểm này, dù sao trước kia cậu cũng gần như là không có bạn bè. Nhưng không có bạn bè cũng không đồng nghĩa với việc có vấn đề xã giao, không có cách nào giao lưu với người khác, chỉ rất đáng tiếc là không có bạn bè để biểu đạt tình bạn mà thôi.

Tráng Tráng giống cậu, kết bạn không quan trọng ở số lượng, toàn bộ nhà trẻ, cũng chỉ có một mình Hạ Lam Phong tới nhà bé chơi. Bé cũng chỉ từng đến nhà Hạ Lam Phong, việc rõ ràng như vậy, nhưng các bạn nhỏ ở nhà trẻ lại không phát hiện ra. Mọi người vẫn còn cảm thấy mình chơi chung với Tráng Tráng rất được đâu. Như vậy, Tráng Tráng nhất định sẽ không bị khi dễ, cho nên bạn tốt giống Hạ Lam Phong như vậy, chậm rãi kết bạn thì được rồi.

——

Chờ sau khi du lịch về, Tráng Tráng vẫn chưa kịp thích ứng với ngày hè nắng chói chang, nhưng chỉ qua một ngày, bé rất nhanh liền thích ứng. Trên thế giới này đại khái ngoại trừ cho gián ra, thì trẻ con chính là sinh vật dễ dàng thích ứng nhất với mọi hoàn cảnh.

Hôm nay là ngày bé đi học tiểu học, biết được hôm nay được đi học chung với Hạ Lam Phong. Tráng Tráng liền mang theo rất nhiều ảnh chụp cùng với Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu trong kỳ nghỉ, chuẩn bị lên xe sẽ chia sẻ với đồng bọn của bé.

"Xem nè, đây là tuyết, còn có, cái này là núi tuyết nè, đây là sông băng, cái này là tượng băng......" Tráng Tráng đang chia sẻ một phần kỳ nghỉ ở vùng tuyết với Hạ Lam Phong, sau khi thấy Hạ Lam Phong xem xong, liền quý trọng mà cất lại album.

"Không có chụp ảnh chung? Không có ảnh chụp cá nhân sao?" Hạ Lam Phong đầu tiên là có chút hâm mộ Tráng Tráng đi ngắm tuyết, nhưng kế tiếp vẻ mặt lại có chút kỳ quái hỏi vấn đề này.

Tráng Tráng chân thành nói với Hạ Lam Phong: "Mình cảm thấy tuyết rất đẹp, đẹp hơn nhiều so với người."

Hạ Lam Phong: Đấy, tên nhóc này ngay cả ảnh chụp cũng không thích có người.

"Mình và ba ba còn có daddy cũng có mấy tấm ảnh chụp chung, chủ yếu vẫn là ba mình chụp mình nhiều hơn, chụp mình rất tuấn tú, rất đẹp!" Tráng Tráng khoe ra.

"Vậy cậu cho tôi xem xem." Hạ Lam Phong mắt cá chết.

"Ảnh ba mình chụp cho mình, đương nhiên mình sẽ không mang ra rồi, nếu lỡ làm mất hoặc bị trầy thì sao!" Tráng Tráng đúng lý hợp tình.

"......" Hạ Lam Phong xem như đã nhìn ra, tuy rằng tên Tần Vạn Quán này nhiệt tình yêu thương thế giới không yêu con người, nhưng là nhóc trăm phần trăm, là một tên phụ khống.

Hai người cứ bạn một câu mình một câu như vậy mà đi tới trường tiểu học top 1.

Tiểu học top 1 là một trường song ngữ, từ hôm nay trở đi, bọn họ liền phải bước vào con đường học tập mới, tuy nói ở nhà trẻ cũng đã học qua một ít kiến thức. Nhưng Tráng Tráng vẫn rất nghiêm túc nghe giảng bài, mãi đến khi biết chương trình học hiện tại bé hoàn toàn nghe hiểu được xong, thì cả người cũng không còn kiên quyết nên lắng tai nghe giảng giống lúc đầu nữa.

Thật ra bản thân Tráng Tráng có thể nhảy lớp, nhưng bé chủ động từ chối nhảy lớp. Bởi vì lúc bé hiểu được nhảy lớp là gì, thì bé cũng biết nếu nhảy lớp, những ngày tháng bé ở trường học sẽ ít đi hẳn......

Bé không cần như vậy đâu.

Ở trong trường còn có thể làm việc mình thích, ngẫu nhiên có thể từ chỗ bạn học biết được những thứ mà mình không biết được, lạc thú này tuyệt đối rất lớn, cho nên bé mới không lựa chọn nhảy lớp đâu.

Trong lúc tiếp thu giáo dục năm nhất, Tráng Tráng còn quen cửa quen nẻo mà nhanh chóng nhớ kỹ tên của mọi người trong lớp. Rất nhiều lúc Tráng Tráng được hoan nghênh trong đó có một nguyên nhân, đại khái là bởi vì trí nhớ của bé tốt, nhìn thấy ai cũng có thể gọi được tên người đó, thế cho nên người khác luôn cho rằng mình là người được Tráng Tráng chú ý đến, đây cũng xem như là một chứng cứ EQ của Tráng Tráng cao.

"Tan học thôi!" Tráng Tráng thu dọn cặp sách xong, sau khi nói tạm biệt với các bạn học, liền bước lên gọi Hạ Lam Phong cùng nhau đi ra ngoài. Bé và Hạ Lam Phong là bạn học cùng lớp, nhưng Hạ Lam Phong đối với việc kết bạn hứng thú thiếu thiếu. Nhóc lại có vẻ không phải quá thân thiện, đại khái trong lớp này, cũng chỉ có Tráng Tráng sẽ để ý đến nhóc.

Chờ rời khỏi phòng học xong, Tráng Tráng mới nói: "Sao cậu càng ngày càng ít lời vậy, mình nhớ rõ cậu hẳn là cũng không chán ghét người khác nói chuyện với cậu mà nhỉ?"

"Ừm." Hạ Lam Phong gật đầu, nếu nói là chán ghét người khác nói chuyện với bé, thật ra cũng không hẳn là vậy, nhưng nhóc cảm thấy có chút phiền, những bạn học đó cũng chỉ nói tới nói lui mấy đề tài, nghe lên cũng không có gì quá đặc biệt.

Trước kia lúc chỉ ở nhà trẻ, Hạ Lam Phong còn sẽ có lệ một chút, nhưng bây giờ cũng không biết sao lại thế này, ngay cả có lệ cũng không muốn.

Phải nói, đây là sau khi bé du lịch trở về, liền biến thành như vậy? Tráng Tráng không phải quá xác định mà nghĩ như vậy.

"Trong lúc mình đi du lịch cậu đã gặp phải việc gì vậy?" Tráng Tráng nhỏ giọng hỏi.

"...... Cũng không có gì." Hạ Lam Phong không được tự nhiên bĩu môi. "Chỉ là bị bắt cóc thôi, bây giờ xung quanh tôi vẫn luôn có bảo tiêu đi theo."

"Gì! Ở đâu!" Tráng Tráng trái phải nhìn một vòng, cũng không phát hiện, "Sau khi bị bắt cóc cậu không bị thương chứ?"

"Tôi cũng không biết bọn họ ở đâu, dù sao chỉ cần tôi rời khỏi tầm mắt của bọn họ, thì bọn họ liền sẽ xuất hiện lập tức." Hạ Lam Phong uể oải rũ bả vai, "Người lớn thực sự là phiền quá đi, tôi vẫn chỉ là một đứa nhỏ mà thôi."

"Cuộc sống của cậu thật kích thích." Tráng Tráng vỗ vỗ bả vai của Hạ Lam Phong, bọn họ đã xem qua rất nhiều phim hình sự, bây giờ Tráng Tráng cảm thấy Hạ Lam Phong như là đang sống trong những phim điện ảnh kia vậy.

Hiện tại bọn họ căn bản không biết, tương lai sau khi Hạ Lam Phong lớn lên, bởi vì loại "cuộc sống kích thích" này, mà bị rất nhiều người nghĩ lầm nhóc chính là thiếu gia xã hội đen trong truyền thuyết kia......

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau Tráng Tráng đại khái là muốn "Yêu sớm".
Bình Luận (0)
Comment