Hào Môn Thế Gả: Át Chủ Bài Sống Lại

Chương 4


+Dịch & Biên: Tịnh Khang
+Nguồn raw: 69shu
***
Nhìn một màn này.

Chu Lôi ngẩn người.

Tống Bảo Nghi cũng hơi hoảng hốt.

Tống Họa thế mà lại biết sử dụng dao nĩa.

Hơn nữa lại không để người ta soi ra một tí sai sót nào, cảnh đẹp ý vui.

Đây...!
Hình như có gì đó sai sai.

Tống Bảo Nghi nhìn Tống Họa, mắt đẹp hơi híp lại.

Xem ra vì để có thể thuận lợi quay về nhà họ Tống mà Tống Họa đã lén lút làm rất nhiều chuyện.

Thậm chí ngay cả dao nĩa cũng học dùng rồi.

Nhưng tên hề vĩnh viễn chỉ có thể là tên hề.

Như khỉ đeo hoa.

Tống Họa cho là học được cách dùng dao nĩa thì thật sự có thể thay thế cô trở thành thiên kim đại tiểu thư sao?
Có cô ở đây thì Tống Họa vĩnh viễn chỉ là tên hề không lên được mặt bàn.

Tống Bảo Nghi cười mỉa, trong đôi mắt to xinh đẹp tràn đầy giễu cợt không thể che giấu.

Nửa tiếng sau, Tống Họa đặt dao nĩa xuống, "Tôi ăn xong rồi, mọi người từ từ ăn nhé."

Dứt lời cô rút một tờ khăn giấy ra lau miệng, sau đó đứng dậy rời đi.

Lễ nghi nên có cô đều có đủ, khiến người ta không soi mói được gì.

Đây mà là Tống Họa luôn vâng vâng dạ dạ, ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng không dám sao?
"Ba, không phải ngày mai ba có một bữa cơm với Lưu tổng sao?" Nhìn bóng lưng rời đi của Tống Họa, đột nhiên Tống Bảo Nghi lên tiếng.

"Ừ." Tống Đại Long đáp: "Tối mai tám giờ."
Tống Bảo Nghi híp mắt: "Có phải Lưu tổng thích nhất là nữ sinh xinh đẹp hay không?"
Tống Đại Long quay đầu nhìn Tống Bảo Nghi, "Bảo Nghi, ý của con là..." lời còn lại không cần nói cũng đã hiểu.

"Vâng." Tống Bảo Nghi gật đầu.

Cái khác thì cô không chắc, nhưng sắc đẹp thì Tống Họa có.

"Như vậy có phải có chút không ổn?" Tống Đại Long hơi do dự.

Dù sao bây giờ Tống Họa cũng là vợ chưa cưới của Úc Đình Chi.

Lỡ như bên nhà họ Úc truy cứu thì khó mà thu xếp ổn thỏa.

"Lợi dụng đến hết giá trị." Trong mắt Tống Bảo Nghi đều là vẻ tính toán, "Không có gì không ổn hết."
Dứt lời, Tống Bảo Nghi nói tiếp: "Bên phía nhà họ Úc ba không cần lo, chỉ cần chúng ta không nói, bọn họ sẽ không biết.

Lại nói, các cô gái bây giờ mấy ai có thể giữ mình trong sạch trước khi cưới đâu? Hơn nữa, bản thân lão Tam nhà họ Úc cũng chẳng phải mặt hàng tốt đẹp gì! Chẳng lẽ chỉ cho phép đàn ông ra ngoài chơi gái, lại không cho phụ nữ kiếm trai?"
"Còn bên phía Lưu tổng, ba càng không cần phải lo, ông ta cũng không ngu đến mức đem chuyện này nói lung tung ra bên ngoài."
Thật ra mục đích của Tống Bảo Nghi rất đơn giản.

Phá hủy Tống Họa.

Cô ngứa mắng Tống Họa khoe khoang, ngứa mắt gương mặt xinh đẹp kia của cô ta.

Trước kia không cảm thấy cô ta có chỗ nào đáng để kiêng kỵ, nhưng bây giờ, cô lại có hơi đố kỵ với gương mặt đó.


Bây giờ Tống Họa vừa có thể giúp nhà họ Tống ký được hợp đồng, lại có thể thay cô gả đi, cũng coi như là nhất cử lưỡng tiện, tận dụng tối đa tác dụng của cô ta.

Nghe Tống Bảo Nghi nói có lý, Tống Bảo Long gật đầu nói, "Được rồi."
Ăn cơm xong, Tống Họa về bao sương, chạy đi tắm, sau đó mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Dù đã sống lại nhưng cô vẫn chưa dung hợp được với thân thể nguyên chủ, ngũ giác vẫn chưa khôi phục nhạy bén như trước kia.

Cô vẫn cần thời gian để khôi phục.

Hộp đêm nổi tiếng nhất thành phố Vân.

Nơi này đèn đuốc sáng choang, khắp nơi đều có thể thấy phụ nữ ăn mặc nóng bỏng.

Trong bao sương VIP.

Tống Đại Long vừa cười vừa đốt một điếu xì gà cho Lưu tổng, "Lưu tổng, tối nay đảm bảo ngài hài lòng."
Lưu tổng hít một hơi xì gà, "Vậy sao?"
"Dĩ nhiên." Tống Đại Long gật đầu.

Lưu tổng hài lòng gật đầu, "Nếu Tống tổng đã nói như vậy, thì tôi đành mỏi mắt mong chờ."
Tống Đại Long híp mắt, đá mắt toàn vẻ tính toán, nói tiếp: "Lưu tổng, tôi còn có chút việc, một hồi lập tức sẽ đưa người tới cho ngài."
"Ông đi đi." Lưu tổng khoác tay, "Lão Tống, người tối nay nếu có thể khiến tôi hài lòng thì hợp đồng lập tức ký."
Không lâu sau khi Tống Đại Long đi, người phụ trách hộp đêm liền đỡ một cô gái trẻ tuổi đi vào.

Cô gái có vẻ đã bị bỏ thuốc, cả người mơ màng vô lực, nửa mê nửa tỉnh.

Dù ánh đèn trong bao sương lờ mờ cũng không che giấu được dung mạo khuynh thành đó.

Người đàn ông vốn bình thản ngồi trong góc thấy một màn này, đột nhiên hơi cau mày, đôi mắt phượng thâm thúy nhìn đăm đăm gương mặt cô gái.


Khuôn mặt cô gái trùng lên cái nhìn kinh diễm thoáng qua trong núi sâu.

Là cô ấy.

"Lưu tổng." Người phụ trách đỡ cô gái ngồi xuống bên cạnh Lưu tổng, "Đây chính là lễ vật Tống tổng chuẩn bị cho ngài."
Lưu tổng quay đầu nhìn cô, ánh mắt thẳng thừng.

Người đẹp trước mắt Lưu tổng nơi nào còn có thể kiềm chế được, ông ta lập tức đưa tay muốn sờ mặt cô gái.

Nhưng vào lúc này, cô gái vốn nửa mê nửa tỉnh đột nhiên mở mắt, phía sau siết lấy bàn tay đang giơ ra của Lưu tổng, nhẹ nhàng bẻ ngoặc một cái.

Răng rắc---
"A!"
Trong bao sương truyền đến một tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.

"Tiện nghi của bà đây, ông cũng dám chiếm?"
Giọng nói lạnh lùng rất trong trẻo.

Tống Họa không ngờ tới lúc cô đang mê man, người nhà họ Tống lại ra tay với cô, đám người này đúng là rác rưởi, nguyên chủ rốt cuộc là ngốc tới mức nào mới năm lần bảy lượt tha thứ cho bọn họ!
Nhìn thấy cảnh này, người đàn ông ngồi trong góc buông lỏng nấm đấm, ngón trỏ như có như không gõ xuống ghế đệm mềm, khóe miệng như có như không nhếch lên.

Vương Đăng Phong ngồi phía trên kinh ngạc nói: "Mẹ nó! Cô gái này lợi hại nha! Tôi còn tưởng cô ấy là một con mèo, ai dè lại là lão hổ!"
Ai có thể nghĩ tới một cô gái yếu đuối sẽ có bản lĩnh như vậy chứ?
Ầm!
Chính vào lúc này đột nhiên có tiếng đóng sầm cửa, bên trong bao sương đột nhiên xuất hiện hơn mười vệ sĩ.

Tống Họa buông thả Lưu tổng, chuyển mắt nhìn mười người này, cực kỳ bình tĩnh, "Mấy cùng muốn cùng lên hay xếp hàng từng người?"
Dáng vẻ đó, ngông cuồng lại hoang dã.

Lưu tổng đột nhiên bị cô thả ra liền bị té đau đến lăn lộn đầy đất, đau đớn r3n rỉ nói: "Mau! Mau xử lí cô ta cho tao!"
Vương Đăng Phong nhìn Úc Đình Chi, "Anh ba, chúng ta có cần..."
"Cô ấy không cần cậu giúp." Mắt phượng Úc Đình Chi khẽ chớp, trực tiếp ngắt lời Vương Đăng Phong.

"Vậy sao?" Vương Đăng Phong có chút không dám tin.

Anh tin chắc Tống Họa có chút bản lĩnh, nếu không sẽ không đánh được Lưu tổng, nhưng song quyền nan địch tứ thủ.

Huống gì bây giờ đứng trước mặt Tống Họa là mười người đàn ông trưởng thành, lại còn là vệ sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp.


Vào lúc này, mười vệ bất thình lình tấn công Tống Họa.

Dưới ánh đèn mập mờ, ai cũng không thấy rõ Tống Họa ra tay như thế nào.

Chỉ nghe đùng đùng mấy tiếng, cả mười người đều ngã xuống đất.

Cũng vào tại lúc này bụp một tiếng, toàn bộ đèn đồng loạt tắt ngúm.

"A!"
Lại là một tiếng kêu thét thảm thiết đến từ Lưu tổng.

Chờ đến khi đèn sáng thì trừ đám vệ sẽ bị đánh sưng mặt mày ra, còn có Lưu tổng khóc như sói tru thì Tống Họa sớm đã không thấy bóng dáng.

"Mẹ nó! Anh..." Vương Đăng Phong muốn nói gì nhưng vừa quay đầu nhìn sang thì bóng dáng Úc Đình Chi sớm đã không thấy, "Người đâu?"
Không nhìn thấy Úc Đình Chi, Vương Đăng Phong lập tức liền đội mũ lên, khom người âm thầm đi về phía lối ra.

Vừa mới ra tới cửa, bả vai anh liền bị vỗ một cái.

Vương Đăng Phong hơi nghiêng đầu liền thấy gương mặt điên đảo chúng sinh.

Không thể không nói, Úc Đình Chi có một gương mặt đủ khiến cho ngàn vạn thiếu nữ rung động, đáng tiếc...!
Thượng đế mở cho bạn một cánh cửa thì sẽ đóng lại một cánh cửa khác.

"Anh ba, anh vừa đi đâu vậy?"
"Có đi đâu đâu." Úc Đình Chi lời ít ý nhiều.

"Vậy sao em vừa quay đầu thì anh đã đi đâu mất tiêu rồi thế?" Vương Đăng Phong hỏi.

Úc Đình Chi khẽ nhấp môi, nhìn dáng vẻ là không có ý định trả lời câu hỏi của Vương Đăng Phong.

Úc Đình Chi luôn kỳ kỳ quái quái, thần thần bí bí, Vương Đăng Phong cũng không hỏi nhiều, nói: "Trong bao sương đó bây giờ loạn thành một đống, chúng ta về thôi chứ?"
"Ừ."
Một tiếng sau.

Vương Đăng Phong cầm điện thoại nhìn về phía Úc Đình Chi ngồi trước máy trò chơi, "Ha ha ha, cười chết em rồi, anh biết Lưu béo ra sao rồi không?"
Úc Đình Chi điều khiển nhân vật trong trò chơi, đầu cũng không thềm ngẩng, trầm giọng nói: "Nói.".

Bình Luận (0)
Comment