Hào Môn Thế Gả: Át Chủ Bài Sống Lại

Chương 51


Nghe vậy, đám người cảm thán rối rít.

"Tống tiểu thư không hổ là đệ nhất tài nữ thành phố Giang nha."
"Ca khúc này đúng là ở trên trời mới có, nhân gian nghe được mấy lần đâu!"
"..."
Đáy mắt Chu Lôi ngậm cười, bà quay sang Trịnh Dân Trinh, "Cô Trịnh, cô thấy con bé kéo như thế nào?"
Trịnh Dân Trinh gật gù, "Trình độ kéo rất cao.

Gánh được câu, ca khúc này đúng là ở trên trời mới có, nhân gian nghe được mấy lần đâu! "
Nước Hoa bây giờ quả nhiên là nước mạnh dân mạnh.

Mấy năm này Trịnh Dân Trinh luôn sống ở nước ngoài.

Bà không ngờ mình lại có thể nghe được tiếng đàn kinh diễm như vậy ở trong nước.

Violin là nhạc cụ của phương Tây.

Cho nên những nghệ sĩ violin có chỗ đứng vững chắc trên thị trường quốc tế đều là người phương Tây.

Ngay cả bà cũng là lớn lên ở nước ngoài.

Vốn dĩ bà cho rằng mình đã mất đi lòng tin đối với nền tảng violon trong nước, nhưng bây giờ dường như bà lại nhìn thấy hi vọng.

Tuy tiếng đàn vừa rồi còn có chỗ cần phải cải thiện, nhưng cô bé này chỉ cần được mài giũa thêm một chút nữa thôi, chắc chắc sẽ trở thành người gây chấn động giới violon.


Nhận được sự khẳng định của Trịnh Dân Trinh, trong lòng Chu Lôi vô cùng kích động, bà cười nói: "Cảm ơn cô Trịnh đã coi trọng, thực ra Tống Bảo Nghi so với cô thì còn kém xa lắm, trên phương diện âm nhạc, nó còn phải học hỏi cô nhiều."
Lời vừa nói ra thì một quý phụ lập tức nói: "Thiên lý mã khó gặp, Bá Nhạc càng khó cầu hơn.

Tống tiểu thư tư chất thông minh, hay là cô Trịnh nhận Tống tiểu thư làm học trò đi?"
Trịnh Dân Trinh cũng đang có ý này, bà cười nhìn Chu Lôi, "Tống phu nhân, tôi không biết mình có may mắn đó không."
Chu Lôi không ngờ mọi chuyện lại phát triển thuận lợi tới như vậy, ngay lập tức nói: "Cô Trịnh có thể nhìn trúng Bảo Nghi nhà chúng tôi là may mắn của nó."
Dứt lời, Chu Lôi sai người làm: "Đi gọi tiểu thư xuống lầu."
"Vâng thưa bà."
Bên khác.

Tống Họa đặt cây đàn xuống, sau đó lại chỉnh âm điệu.

Không biết tại sao mà có vài âm, cô chỉnh mãi vẫn không thấy vừa ý, chắc là phải thay dây đàn.

Bây giờ Tống Họa vẫn không hay biết, cô tiện tay chơi đùa giây đàn một chút, lại gây nên sự xôn xao lớn như vậy ở dưới lầu.

Người làm lên tới phòng của Tống Bảo Nghi, "Tiểu thư."
Tống Bảo Nghi cũng nghe thấy tiếng đàn vừa rồi, đang cảm thấy bực bội, tiếng đàn đó truyền từ đâu đến vậy, bên tai cô liền vang lên tiếng của người làm.

"Sao thế?" Tống Bảo Nghi xoay người mở cửa.

"Tiểu thư, bà chủ bảo cô xuống lầu."
"Ừ." Tống Bảo Nghi gật đầu, "Mấy người Trịnh Dân Trinh đến rồi à?"
"Vâng thưa tiểu thư, vừa rồi cô ở đây kéo đàn, bọn họ ở dưới vừa khéo đều nghe thấy rồi ạ, Trịnh Dân Trinh còn khen ca khúc cô đàn chỉ có ở trên trời, nhân gian khó mà nghe được nữa kìa!"
Tống Bảo Nghi ngẩn ra, rất nhanh đã trở lại bình thường.

Tiếng đàn vừa rồi không phải của cô.

Nhưng bây giờ không phải là lúc xoắn xuýt chuyện này.

Cô sắp phải tham gia cuộc phi quốc tế đàn violon rồi, Trịnh Dân Trinh cũng là một trong những giám khảo, nếu vào lúc này mà bái bà ta làm thầy, đối với cô chỉ có lợi chứ không có hại.

Rất nhanh, Tống Bảo Nghi đi cùng với người làm xuống lầu.

"Mẹ, con chào các cô ạ."
Tống Bảo Nghi lễ phép chào hỏi mọi người.

Chu Lôi kéo Tống Bảo Nghi, giới thiệu từng người, "Bảo Nghi, đây là cô Trịnh."
"Cô Trịnh." Tống Bảo Nghi nhìn Trịnh Dân Trinh nói: "Cô vẫn luôn là thần tượng của con, hôm nay cuối cùng con cũng gặp được cô rồi."
Đáy mắt Trịnh Dân Trinh đầy sự tán thưởng nhìn Tống Bảo Nghi, "Người kéo đàn vừa nãy là con à?"
Tống Bảo Nghi mỉm cười, "Đúng ạ."
Trịnh Dân Trinh gật đầu, "Con đồng ý học đàn violon với cô không?"
Tống Bảo Nghi kinh ngạc nói: "Cô Trịnh, con có tư cách theo cô học đàn thật sao ạ?"
Trịnh Dân Trinh quan sát Tống Bảo Nghi.


Thần sắc nơi đáy mắt càng thêm hài lòng.

Cô bé này, khiếm tốn lễ độ hơn bà nghĩ.

Trịnh Dân Trinh cười nói: "Con có thiên phú rất cao, có thể có một đứa học trò như con, là vinh hạnh của cô."
"Cảm ơn cô Trịnh ạ."
Bên cạnh có người lập tức nói: "Tống tiểu thư, còn gọi là cô Trịnh à?"
Tống Bảo Nghi phản ứng lại, cười gọi: "Cảm ơn lão sư."
Trịnh Dân Trinh gật đầu, dặn dò: "Chúng ta kết bạn wechat đi, mai con tới phòng làm việc của cô một chuyến."
"Vâng."
Tống Bảo Nghi mừng như điên, cô không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy.

Sau khi Trịnh Dân Trinh rời đi, Tống Bảo Nghi nhìn Chu Lôi, "Mẹ, tiếng đàn đó là mẹ sắp xếp sao?"
Chu Lôi nghe vậy thì ngơ ngác.

"Tiếng đàn vừa rồi không phải của con?"
Tống Bảo Nghi lắc đầu.

Chu Lôi cười nói: "Con đừng đùa nữa, không phải con thì ai? Không lẽ là đứa con hoang đó hả?"
Tống Bảo Nghi không nói thêm lời nào, trong mắt hiện lên ý tứ sâu xa.

Lẽ nào...!
Thật sự là Tống Họa?
Nhưng không thể nào mà!
Tống Họa biết đàn violon gì đâu chứ.

- --
Bên khác.

Trình Lâm lại dẫn Thượng Quan Nghênh Nghênh đến nhà họ Vân thăm Vân Thi Dao.

Chu Phượng Ngôn đương nhiên là khách sáo đón tiếp hai mẹ con họ.


Trình Lâm quan tâm hỏi: "Phượng Ngôn, Dao Dao sao rồi?"
Chu Phượng Ngôn lắc đầu, "Tình trạng không tốt lắm."
"Sao lại như thế?" Trình Lâm kinh ngạc, "Vậy Tống tiểu thư nói sao?"
Theo lý mà nói, Tống Họa ra tay, thì không có sai lầm gì mới đúng.

"Dao Dao nhà tôi uống thuốc theo đơn của Tống tiểu thư xong thì tình trạng chẳng những không tốt lên, ngược lại còn tệ hơn.

Nhưng Tống tiểu thư nói đây là tình huống bình thường, qua một hai tháng nữa là ổn."
Tuy Tống Bảo Nghi nói như vậy, nhưng Chu Phượng Ngôn vẫn rất lo lắng.

Trình Lâm nghe vậy thì nói: "Lúc trước khi Tống tiểu thư trị liệu cho Nghênh Nghênh nhà tôi, cũng có tình trạng như vậy.

Một ngày trước khi tháo băng, Nghênh Nghênh còn phát sốt tới ba mươi tám độ đấy, dọa ba nó suýt đòi ly hôn với tôi cơ!"
Nghe Trình Lâm nói như vậy, trong lòng Chu Phượng Ngôn thả lỏng hơn nhiều.

"Phượng Ngôn, bà đừng sốt ruột.

Trung y khác Tây y, Trung y chú trọng tuần tự, hồi phục cần có quá trình, Dao Dao chỉ cần chịu đựng được qua đoạn thời gian này là sẽ ổn thôi."
"Ừ." Chu Phượng Ngôn gật đầu.

.

Bạ.

Bình Luận (0)
Comment